Chương 39 thắt lưng
Không yên bất an ngồi trong phòng cà phê, đợi người trong tim đến. Trong tay gắt gao nắm lấy đính ước tín vật Tống Nhã Văn đưa cho nàng: một búp bê sứ nho nhỏ màu trắng.
Tống Nhã Văn vừa vào cửa ánh mắt liền dừng ở trên người Thần Tiêu ngồi trong góc, trong lòng không khỏi thầm rủa: chết tiệt phản xạ có điều kiện.
Hút sâu một hơi, cố gắng trấn định tiêu sái đến trước mặt Thần Tiêu: "Cô tới thực sớm!"
Hoàn mỹ, chính là ngữ khí này, thái độ này.
Tống Nhã Văn trong lòng thầm than.
Thần Tiêu lăng lăng nhìn Tống Nhã Văn, nước mắt không ngừng được thoát vành mắt mà ra, nghẹn ngào nói không nên lời. Trong lòng cảm giác mình thật vô dụng, rõ ràng không muốn dùng nước mắt đối mặt nàng.
"Cô đừng khóc a!" Tống Nhã Văn nháy mắt luống cuống tay chân tiến đến trước mặt Thần Tiêu lau đi nước mắt, vẻ mặt đau tiếc.
Thần Tiêu nhìn đến Tống Nhã Văn động tác vẫn giống như trước đây, đem đầu chôn ở trong lòng nàng, khóc càng thêm thương tâm. Chính cô ta cũng cảm giác mình chính là cái tra, vì sao Nhã Văn đối nàng còn tốt như vậy!
"Aiz....." Tống Nhã Văn hít một hơi, nói tiếp đi: "Tiêu Tiêu, chúng ta đã kết thúc rồi. Hiện tại chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, chúng ta cũng đều trôi qua cũng không tệ lắm. Cô buông tay đi!"
Thần Tiêu gắt gao ôm Tống Nhã Văn, đứt quãng nói: "Đều là lỗi của mình, mình không nên rời khỏi cậu, mình sai rồi....."
Vuốt tóc Thần Tiêu, Tống Nhã Văn ánh mắt trống rỗng, nước mắt cũng chảy xuống: "Thần Tiêu, tôi không nghĩ giằng co nữa. Tôi mệt rồi, tôi rất mệt mỏi....."
Một hồi tình yêu thua toàn bộ, nàng đã thừa nhận qua một lần, không nghĩ thừa nhận lần thứ hai.
Cửa phòng cà phê bị mở ra, Tiểu Cẩm Tú cùng ông ngoại bà ngoại đi đến.
Tiểu Cẩm Tú nhìn đến Thần Tiêu đang khóc, giống như đầu tàu đụng hướng Tống Nhã Văn.
"Mẹ, mẹ, buông mẹ ta ra, bại hoại....."
Lúc Tống Nhã Văn nhận thấy được Cẩm Tú là hướng về phía chính mình, đã trốn không thoát, bị Cẩm Tú hung hăng đụng phải thắt lưng, Tống Nhã Văn thoáng chốc cảm giác eo sắp bị đụng đứt.
Một tiếng kêu thảm, buông ra Thần Tiêu trong lòng. Nghiến răng nghiến lợi xoa thắt lưng.
Đứa nhỏ trẻ trâu này sức lực cũng thật lớn...
"Cậu thế nào, có thương tổn gì hay không." Thần Tiêu lo lắng giúp đỡ Tống Nhã Văn, ngay cả Cẩm Tú đều bị nàng xem nhẹ.
Cẩm Tú phiết miệng một bộ muốn khóc không khóc, vừa nãy rõ ràng là a di xấu xa bắt nạt mẹ, mẹ vì sao còn quan tâm a di xấu xa.
Chính đang nhếch miệng nhe răng Tống Nhã Văn nhìn ở phía sau một đôi trung niên đi theo Cẩm Tú, xả ra một nụ cười khổ, gạt ra tay Thần Tiêu đang muốn kiểm tra nói: "Chào Thần a di, Thần thúc thúc."
"Nhã Văn a, con cảm giác thế nào. Cẩm Tú đứa nhỏ này không biết nặng nhẹ, không đụng hư con chứ." Thần Tiêu ba ba ma ma vẻ mặt thân thiết nhìn Tống Nhã Văn.
Tống Nhã Văn thân thể cứng đờ, nhẹ giọng nói: "Tiểu hài tử có thể có bao nhiêu sức, đã không sao rồi."
Lúc trước, khi nàng cùng Thần Tiêu chuyện luyến ái bị hai vị cha mẹ này biết, bọn họ liền uyển chuyển khuyên nàng, thậm chí sau lại dùng rất nhiều thủ đoạn kịch liệt, để cho nàng đi xa nước ngoài.
Nhớ tới thủ đoạn của hai vị cha mẹ này, nàng liền không rét mà run.
Thần ba ba cau mày, chân thật đáng tin nói: "Tiêu Tiêu, ngươi mang theo Nhã Văn đi bệnh viện nhìn xem."
"Thật sự không cần, đợi lát nữa con còn phải đuổi kịp máy bay." Cảm giác chân mình phát run, thầm nghĩ thoát đi cái chỗ này.
"Cái gì?" Thần ba ba hai trừng mắt, "Đuổi cái gì máy bay, có trọng yếu bằng thân thể sao?"
....... Hu hu hu, ánh mắt thật đáng sợ
Thần ma ma căm tức liếc mắt Thần ba ba một cái, ngươi xem ngươi đem đứa nhỏ sợ tới mức nào, vạn nhất chạy, con gái còn không thương tâm chết.
Tiếp thu đến Thần ma ma tin tức Thần ba ba cũng có chút hối hận ngữ khí vừa rồi có điểm nghiêm trọng.
Tống Nhã Văn đứng ngồi không yên, miễn cưỡng cười nói: "Con chỉ là đi ngang qua L thành, lập tức sẽ bay đi Mĩ Quốc."
Cho nên, đại nhân, cầu buông tha, ta không phải đến thông đồng với con gái của ngài.
Danh Sách Chương: