"Quả nhiên em vẫn tương đối thích hợp làm sâu gạo hơn."
Edit: Rea
—————
"Anh có chắc là chúng ta ném hắn ở đây không?" Tôn Giai Thần đứng ở cửa nhìn Ngụy Hoài Minh đang trói dây trên người Trịnh Uyên, còn thường nhìn xem có ai đến gần đây không, "Còn nữa, anh lấy sợi dây này ở đâu ra vậy?"
"Kéo từ hòn non bộ nhà chú ra đấy" Ngụy Hoài Minh trói xong rồi thì thắt nút lại, hài lòng vỗ tay, "Cứ để đây đi, bằng không chạy ra sẽ làm chuyện xấu."
Tôn Giai Thần nhìn sợi dây vàng lấp lánh trên người Trịnh Uyên và miếng vải rách trong miệng không biết lấy từ đâu ra, đưa ra một đề nghị non nớt: "Em thấy các anh có thể đem hắn về cục cảnh sát trước."
"Không có thời gian." Tần Nghiên cho anh ta nhìn thoáng qua đồng hồ, kim đồng hồ đã sắp tới gần số "8", "Yến tiệc sẽ bắt đầu ngay thôi, Tôn tiểu thiếu gia cũng không thể vắng mặt được."
"Để các anh mang hắn đi chứ không nói đem tôi..."
"Được rồi được rồi." Ngụy Hoài Minh đi tới cửa, huýt sáo với Trịnh Uyên một cái, sau khi đóng cửa lại thì gõ đầu Tôn Giai Thần, "Anh nói chú không cần thẩm vấn khi nào?"
Tôn Giai Thần sờ lên chỗ bị gõ vừa rồi, hốc mắt lại đỏ: "Anh Minh, em làm hỏng rồi."
Ngụy Hoài Minh an ủi anh ta: "Không sao, dù sao thì chú từ nhỏ đến lớn ngoại trừ thêm phiền ra thì vẫn luôn vô dụng."
Tôn Giai Thần sụt sịt mũi, không biết có nên vui hay không.
"Nhưng sau này đừng tự mình gánh vác nữa." Ngụy Hoài Minh tháo chiếc cà vạt vừa nãy bị méo, vừa thắt vừa nói, "Anh chú vẫn còn ở đây chứ đâu, trước kia có thể giúp chú báo thù thì hiện tại cũng có thể."
"Chuyện gì anh cũng có thể giải quyết, chú cứ việc trốn sau lưng anh là được."
Tôn Giai Thần hoàn toàn không thể kìm được nước mắt.
Từ nhỏ anh đã hay sinh bệnh, thân thể gầy yếu hơn những đứa trẻ khác nhiều. Mỗi khi có trẻ con đến nhà, ba anh sẽ dặn anh chơi cùng với họ, mỗi đứa đều là chủ được nuông chiều từ bé, ai cũng không nhường ai nên anh luôn bị ăn hiếp. Mỗi lần bị oan ức thì anh đều sẽ đi tìm Ngụy Hoài Minh tố khổ, bản thân mình nói xong đã quên ngay, nhưng Ngụy Hoài Minh vẫn luôn nhớ rõ, chỉ cần có cơ hội thì nhất định sẽ giúp anh bắt nạt lại.
Anh trốn sau lưng Ngụy Hoài Minh, trốn một lần chính là mười mấy năm.
Từ khi nào mà anh đã bắt đầu quên mất còn có người đứng trước mình chứ?
Có thể là lúc một mình học ở nước ngoài, có thể là lúc ba anh đột nhiên đẩy công ty cho anh, cũng có thể là lúc gặp Trịnh Uyên.
Mấy năm nay anh thường xuyên cảm thấy một thân một mình. Anh tiêu tiền như nước mà đi giao lưu với đủ loại bạn, cùng bọn họ ra vào những nơi phong nguyệt, anh lên kế hoạch cho các loại hoạt động như con dê đầu đàn, thành thạo xoay quanh giữa các loại người. Những điều này khiến anh ảo tưởng —— anh cho rằng mình đã có thể một mình đảm đương một phía.
Cho nên khi Trịnh Uyên xuất hiện, anh cũng có thói quen tự mình gánh.
Thế nhưng, trên người anh căn bản là không có áo giáp. Những bộ quần áo dùng tơ vàng chỉ bạc dệt ra quá mỏng manh, mỏng manh đến mức chỉ có thể làm chói mắt những đôi mắt nịnh nọt, chứ ngay cả một con dao nhỏ cũng ngăn không được.
"Cảm giác có người để mình dựa vào thật tốt." Tôn Giai Thần khóc xong, đi đến đài phun nước bên cạnh vốc nước rửa mặt, rửa xong thì ngẩng đầu lên nhìn trời lẩm bẩm, "Quả nhiên em vẫn tương đối thích hợp làm sâu gạo hơn."
"Thế nên đừng luôn nghĩ đến việc làm anh hùng gì." Tần Nghiên đi đến bên cạnh anh, nhìn Ngụy Hoài Minh cũng đang rửa mặt một bên, ánh mắt dịu dàng, "Anh ấy rất tốt sao?"
Tôn Giai Thần gật đầu.
Tần Nghiên: "Của tôi."
Cảm nhận được ánh mắt phức tạp chiếu tới, Tần Nghiên nhếch khóe miệng, vỗ vai anh: "Không sao, đều giao cho chúng tôi đi, anh khiêng không được thì chúng tôi tới."
Tôn Giai Thần vốn muốn nói tiếng cảm ơn, nhưng vừa mới nói ra một chữ thì lại cảm thấy những lời này quá nhẹ, vì thế vươn cánh tay dùng sức ôm Tần Nghiên hai cái.
Ngụy Hoài Minh vừa ngẩng đầu liền thấy hai người ôm nhau, rống to về phía bên này: "Tôn Giai Thần, chú mày ôm vợ anh làm gì?"
Tôn Giai Thần bị dọa đến run rẩy, vội vàng buông Tần Nghiên ra.
Người này thật sự là nhỏ mọn muốn chết.
Sau một lúc, khi bọn họ đến cạnh bể bơi thì yến tiệc đã bắt đầu rồi.
Mỗi người đều mặc lễ phục đẹp đẽ, thần thái thoạt nhìn có vẻ sáng láng, nhưng thực tế là đều bị đông lạnh đến mức run cầm cập.
Không ai nghĩ rằng Tôn Trinh sẽ tổ chức một yến tiệc ngoài trời trong thời tiết giá lạnh này. Đàn ông thì còn đỡ một chút, có thể khoác thêm áo ngoài âu phục, còn nhóm phụ nữ thì khá thảm, hoặc là cánh tay trần trụi, hoặc là đôi chân trần, thậm chí còn có trực tiếp lộ lưng.
Thật ra thì khi tới các cô cũng đều có khoác áo bành tô hoặc là áo lông bên ngoài, nhưng đều là đi đến nơi hoa lệ, khi ăn không thể không cởi ra.
Ngụy Hoài Minh ăn hai miếng cơm nguội, thật sự là nhịn không nổi nữa mới đi đến bên cạnh Tôn Trinh biểu đạt sự bất mãn của mình: "Chú, ta dọn vào ăn được chưa? Ở đây cũng quá lạnh rồi."
Lời này nhận được sự ủng hộ của mọi người.
Tôn Trinh do dự một chút, vẫn là phân phó người làm dọn mọi thứ vào nhà, những người còn lại cũng tốp năm tốp ba đi vào theo, lúc đi ngang qua Ngụy Hoài Minh đều rất thân thiện chào hỏi anh, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn một thiên sứ.
Ngụy Hoài Minh còn rất hưởng thụ loại đãi ngộ này, khoe khoang với Tần Nghiên: "Lại là câu chuyện có tiền là có thể xui ma khiến quỷ."
Tần Nghiên còn chưa hùa theo thì Tôn Giai Thần bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng: "Loại nhà giàu lương tháng hơn bốn ngàn* á hả?"
(*hơn 14tr)
"Chú mày nói ít một câu là chết hay gì?"
Tôn Giai Thần vừa định cãi nhau với Ngụy Hoài Minh thì chợt nghe Tôn Trinh vừa vào phòng gọi mình một tiếng. Anh đáp lại, còn chưa đi qua thì đã bị Tần Nghiên bắt lấy cánh tay.
"Trịnh Uyên nhận được một cuộc điện thoại nên đã đi trước."
"Lát nữa hắn còn sẽ gọi lại cho tôi bảo tôi qua đó, tôi nhớ không lầm chứ?" Tôn Giai Thần chớp mắt, cười tinh nghịch, "Nhớ gọi điện thoại nha, Trịnh Uyên học trưởng."
Tần Nghiên buông tay ra, cũng cười.
Vẫn là nói chuyện với người thông minh thoải mái hơn.
Ngụy Hoài Minh thấy Tôn Giai Thần đi xa, hỏi Tần Nghiên: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Mấy cô bên kia nhìn chằm chằm anh lâu lắm rồi đấy." Tần Nghiên nghiêng đầu, "Không qua đó trò chuyện chút?"
Cách đó không xa đứng mấy người phụ nữ, kéo cánh tay khe khẽ nói nhỏ, còn hay liếc mắt nhìn bọn họ. Khi đụng phải tầm mắt của Ngụy Hoài Minh nhìn qua thì cuống quít cúi đầu, trên mặt bay lên một rặng mây đỏ.
"Em chắc chưa?" Ngụy Hoài Minh cau mày, "Không sợ anh bị cướp đi sao?"
Tần Nghiên cười: "Trông có đẹp hơn em không?"
"Đồng chí Tần Nghiên, em rất tự tin nha." Ngụy Hoài Minh nhéo mặt hắn mặt một cái, rồi lại nhìn mấy cô bên kia, lắc đầu, "Tần Tiểu Nghiên nhà ta quốc sắc thiên hương, những dung chi tục phấn này nào có thể so sánh được?"
Quá lười sửa lỗi lạm dụng thành ngữ của anh, Tần Nghiên đẩy anh một cái: "Được rồi, mau qua đó bắt chuyện đi."
Đến gần mới phát hiện nơi này có không ít gương mặt quen thuộc.
Sau khi anh tốt nghiệp trường cảnh sát, đủ mọi trưởng bối biết tên hay không biết đều tranh nhau giới thiệu đối tượng cho anh. Ba anh cảm thấy chuyện comeout này rất mất mặt nên vẫn luôn không cho anh nói với người khác, vì thế ngoại trừ ba mẹ nhà mình và ba Tôn Giai Thần ra thì tất cả mọi người đều hiểu lầm tính hướng của anh.
Mỗi lần có người đến tỏ tình với mình thì anh đều lấy một lý do thoái thác —— tạm thời không muốn yêu đương. Điều này tương đương với việc vẽ một cái bánh nướng lớn cho nhóm thiên kim này, mỗi năm một lần đều bám riết không tha mà lắc lư trước mặt anh, chỉ chờ một ngày nào đó anh có thể thông suốt để leo lên cây đại thụ này làm phượng hoàng.
Ngụy Hoài Minh nghĩ vậy thì thở dài —— có điều chỉ là vài lần gặp mặt mà thôi, có thể có cảm tình gì chứ, đều là vật hi sinh cả.
Thương nhân rất am hiểu đem tất thảy đổi thành ích lợi.
Thấy anh thở dài, một cô gái rất cẩn thận hỏi: "Anh sao vậy?"
Ngụy Hoài Minh lúc này mới phản ứng lại là mình vẫn luôn không nghiêm túc nghe đối phương đang nói cái gì, cười cười xin lỗi: "Không có việc gì, các cô cứ nói tiếp đi."
"Chúng tôi nói..." Ánh mắt của một cô gái trong đó lướt qua vai anh, đầu hướng về phía Tần Nghiên phía sau anh, mang theo sự ngượng ngùng của thiếu nữ, "Anh có thể giới thiệu vị này cho chúng tôi một chút không?"
Thì ra là hướng về Tần Nghiên.
Tần Nghiên đứng có hơi xa, mà giọng của cô gái lại nhẹ nên hắn hoàn toàn không nghe được bọn họ nói gì. Thấy vẻ mặt Ngụy Hoài Minh uất ức nhìn mình thì nhướng nhẹ mày.
Ngụy Hoài Minh vẫy tay với Tần Nghiên, chờ hắn đi đến bên cạnh thì khoác một tay lên vai hắn, giới thiệu với nhóm phụ nữ trước mặt: "Đây là tài xế tiểu Tần nhà chúng tôi."
Tài xế tiểu Tần lễ phép cười, nhéo eo Ngụy Hoài Minh một cái.
Ngụy Hoài Minh chịu đau tiếp tục cười: "Các vị còn có gì muốn hỏi không?"
Vốn nghĩ người có loại khí chất này thì thế nào trong nhà cũng nên có chút tiền mới đúng, không ngờ lại là tài xế. Các cô lập tức mất hứng, lại đặt sự chú ý lên người Ngụy Hoài Minh.
"Còn chưa có bạn gái đâu, phiền các em giúp tôi để ý một chút, có ai thích hợp thì dắt dây." Ngụy Hoài Minh nhất nhất trả lời xong vấn đề của các cô, cuối cùng là trao đổi phương thức với họ rồi mới tìm cớ rời đi.
Vừa quay đầu thì thấy mẹ Ngụy đang ôm ngực đứng phía sau bọn họ.
Bà nhìn mấy đồng chí nữ bên cạnh Ngụy Hoài Minh, rồi lại nhìn Tần Nghiên: "Chuyện gì vậy?"
"Mẹ nghe con giải thích..." Ngụy Hoài Minh kéo bà đến nơi không có người, vừa đi vừa nhận sai.
"Con thật sự thích đàn ông."
"Con không làm chuyện có lỗi với Tần Nghiên."
"Là em ấy bảo con đi."
Tần Nghiên nghe câu trả lời lộn xộn của anh, thật sự không nhịn được nên đáp: "Bác gái, bọn con chơi nói thật hay mạo hiểm mà."
Ngụy Hoài Minh: "..."
Không ngờ em học tâm lý lại lỗ vốn như vậy, thế mà lại có thể nghĩ ra được cái lý do sứt sẹo từ thế kỷ trước này.
Ngược lại mẹ Ngụy gật đầu như bỗng nhiên hiểu ra, kéo tay Tần Nghiên: "Sớm nói đi... Nhưng về sau đừng chơi loại trò chơi này nữa, không có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm."
Nói xong lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Tần Nghiên, cười: "Tốt lắm. Nếu sau này nó bắt nạt con thì cứ nói với ta."
Ngụy Hoài Minh: "Con thật sự là con ruột sao?"
Mẹ Ngụy khinh thường chậc một tiếng.
Tiếng chuông điện thoại của Tần Nghiên vang lên không đúng lúc, hắn cười xin lỗi rồi đi qua một bên tiếp điện thoại.
Ngụy Hoài Minh dỗ mẹ vào nhà rồi cũng theo lại đây.
Là một cuộc gọi lạ, định vị cũng không phải vùng này. Ngụy Hoài Minh vừa định nhắc hắn có phải là tin nhắn lừa đảo hay không thì thấy Tần Nghiên bắt máy.
Đầu dây bên kia có tạp âm rất lớn, tín hiệu cũng không ổn định, gần nửa phút cũng không nghe được âm thanh vật sống, đốt ngón tay Tần Nghiên cầm điện thoại trở nên hơi trắng bệch vì dùng sức.
Một phút sau, Tần Nghiên rốt cuộc cũng bắt được một chút tiếng người mỏng manh từ tạp âm.
"Giáo sư Tần... Cứu..."
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, bên tai chỉ còn lại tiếng gió thê lương.
Hết chương 39.
Danh Sách Chương: