Beta: Hinh, TH
“Meow ~~”
Vừa sáng sớm Mạo Tử đã tỉnh, nó thấy trong phòng hơi tối bèn nhảy từ gối sang chăn rồi lại nhảy từ chăn xuống thảm, sau đó chạy về phía cửa sổ sát đất.
Tuy giá trị của Mạo Tử đã xưa không bằng nay, từ mèo hoang vô chủ trở thành mèo nhà giàu mới nổi nhưng bản năng đi kiếm ăn lúc vừa chui khỏi ổ vào sáng sớm thì chưa từng thay đổi.
Mạo Tử lượn một vòng trước cửa sổ sát đất, tìm thấy chính xác khe hở của rèm cửa sau đó chui vào rèm. Khi nó thấy khu vườn ngoài cửa sổ sát đất thì lập tức kích động, chạy thẳng đến.
“Leng keng!”
“Meow!!”
Dùng sức quá mạnh nên suýt nữa Mạo Tử bị đập vào cửa kính thành bánh mèo. Nó dùng móng vuốt cào mạnh cửa kính.
Két ~~ két ~~~
Âm thanh chói tai như một lưỡi dao sắc bén xuyên qua não bộ của Huy Lãng. Anh bình tĩnh rời giường, bực bội kéo rèm cửa ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Huy Lãng vô thức nhắm mắt lại. Sau khi thích ứng một lúc, anh lại mở mắt ra, hơi tức giận bắt con mèo hoang có vẻ còn tức hơn anh về.
“Meow ~~ meow ~~” Trẫm muốn ra ngoài kiếm ăn.
“Mới sáng sớm đã ồn ào.” Anh Sói túm cổ Mạo Tử, ghét bỏ mắng.
“Meow ~ meow ~~~” Nếu không ra ngoài thì đồ ăn sẽ bị những điêu dân khác cướp sạch mất.
“Không phải đã mua ổ cho mày rồi à? Sao nửa đêm còn bò lên giường tao? Đúng là cùng đức hạnh với người nào đó.” Anh Sói biết chuyện nửa đêm Mạo Tử bò lên giường, chẳng qua là anh lười so đo với một con mèo.
“Meow ~~ meow ~~” Nhân loại ngu xuẩn, trẫm không phải thế thân cho bất kỳ ai hết.
“Ngốc muốn chết, không phát hiện ở đây có cửa kính à?” Anh Sói nhìn thoáng qua vườn hoa ngoài cửa sổ, lại nhìn con mèo ngốc không ngừng giãy giụa trong tay, cuối cùng anh đẩy cửa phòng ra gọi vệ sĩ A.
“Thưa ngài.” Vệ sĩ A nhìn đồng hồ, tiên sinh dậy sớm hơn ngày thường nửa tiếng, “Tôi sẽ bảo người đem bữa sáng lên.”
“Không vội.” Anh Sói đưa Mạo Tử trong tay ra phía trước.
Vệ sĩ A nhìn Mạo Tử không ngừng giãy giụa trong tay Sói tổng, rất khó hiểu. Nhưng giờ Sói ta đã đưa qua nên anh ta phải nhận lấy.
Vệ sĩ A nghĩ thế, vươn tay nhận Mạo Tử.
“Meow ~~~” Cuối cùng không bị xách lên nữa, Mạo Tử thoải mái meow một tiếng.
“Dẫn mèo đi dạo.” Anh Sói phân phó.
“Cái… Cái gì ạ?” Vệ sĩ A mơ màng.
“Dẫn mèo đi dạo, mới sáng sớm con mèo ngu ngốc này đã muốn nhảy xuống vườn dưới lầu, cậu dẫn nó xuống đi dạo đi.” Anh Sói nói.
“À à ~~” Vệ sĩ A ôm Mạo Tử ra khỏi phòng, vẻ mặt mơ màng xuống vườn.
Đã từng nghe dẫn chó, dẫn trẻ đi dạo nhưng chưa từng nghe dẫn mèo đi dạo bao giờ. Vệ sĩ A sững sờ trong vườn hồi lâu, không biết dẫn mèo đi dạo như thế nào mới được. Cho đến khi Mạo Tử cào mặt cỏ tìm đồ ăn thì vệ sĩ A mới bừng tỉnh. Chẳng lẽ Mạo Tử đói bụng sao?
Vệ sĩ A quay về lấy một túi thức ăn cho mèo ra, rải một ít trên cỏ. Quả nhiên Mạo Tử dừng cào mặt cỏ, nhanh chóng đến ăn.
“Meow ~~”
“Meow meow ~~”
Bỗng tiếng mèo kêu nổi lên bốn phía, khu vườn trống không không biết từ đâu lại chui ra đến năm sáu con mèo hoang cùng nhau gia nhập hàng ngũ cướp đồ ăn. Mạo Tử thấy thế, quả nhiên có điêu dân đoạt đồ ăn nên càng ăn hăng say hơn.
Vệ sĩ A thấy thế thì lại đổ ra thêm. Túi thức ăn cho mèo 800 tệ một kg đã hết phân nửa chỉ trong một buổi sáng. Vì thế mèo hoang trong khu chung cư cao cấp này đều nhờ phúc của Mạo Tử mà từ đó được ăn thức ăn cho mèo hoàng gia cao cấp nhất.
Ngày qua ngày, mọi người tình cờ phát hiện mấy con mèo hoang quanh đây không chỉ không gầy mà còn thừa ra một đám mỡ to, sáng bóng mềm mượt, rất đáng yêu. Thỉnh thoảng sẽ có người tốt bụng muốn nhận nuôi một con về nhà nhưng lại bị chúng ghét bỏ vì vị thức ăn cho mèo không ngon, một đám rời nhà ra ngoài sống.
Đến khi anh Sói ăn bữa sáng xong, vệ sĩ A ôm Mạo Tử về.
“Dẫn đi dạo rồi?” Anh Sói hỏi.
“Dẫn đi rồi ạ.” Thật ra vệ sĩ A cũng không biết như thế có tính là dẫn đi dạo không.
“Đưa cho tôi.” Anh Sói xách Mạo Tử lên, nhìn vào đôi mắt tròn của Mạo Tử một lúc rồi nói, “Quả thật rất giống.”
“Meow!!!” Nô tài ngu xuẩn, lại coi trẫm thành ai rồi?
“Mang văn kiện trong phòng làm việc ra đây.” Anh Sói căn dặn rồi xách Mạo Tử theo và đẩy cánh cửa kính ở tầng cao nhất ra, đi đến khu vườn nhỏ được thiết kế tỉ mỉ trên không trung.
Khu vườn nhỏ có núi giả, nước chảy, bể bơi và đài ngắm cảnh. Ngồi ở đây có thể thấy nửa tòa Tinh Thành, tầm nhìn rất tuyệt. Đây vốn là nơi nghỉ ngơi được thiết kế bởi người thiết kế cho chủ nhà. Dù đang ăn cơm, trò chuyện hay làm việc, ngồi ở đây đều có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái, tinh thần thư thái.
Ngày xưa không phát hiện ra nhưng hôm nay không biết vì sao mà anh Sói bỗng nhận ra. Anh ôm Mạo Tử, ngồi dưới mành che nắng, nhìn thành phố dần thức dậy, tâm trạng bỗng vui vẻ.
Thành phố đơn điệu, nhạt nhẽo, lạnh lẽo trong mắt anh trước kia dường như xuất hiện một vầng vàng nhạt, toả ra sức sống mới.
“Thưa ngài, dưới sự giúp đỡ của X, các văn kiện đã được gửi đến vào hôm qua.” Vệ sĩ B mang toàn bộ văn kiện sang.
“Ừ.” Anh Sói đặt Mạo Tử sang một bên, bắt đầu phê duyệt văn kiện.
Vì để loại bỏ công việc dồn đống trong tháng này, anh đã phân chia gần hết công việc, nhưng vẫn còn một số quyết sách quan trọng trong tập đoàn cần anh tự xử lý.
Lúc Tiểu Hồng Mạo tới, anh còn một văn kiện chưa phê duyệt. Tiểu Hồng Mạo cũng không vội, ôm Mạo Tử sang chỗ khác chơi đùa, chờ Sói ta xử lý công việc xong.
Tốc độ xử lý công việc của lão Sói rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã hoàn thành hết. Sói đặt văn kiện xuống, vứt mấy thứ không cần thiết vào thùng rác.
“Sao anh lại vứt thiệp mời đi?” Vì Tiểu Hồng Mạo ngồi xổm trên mặt đất chơi với Mạo Tử nên liếc mắt là thấy thiệp mời được thiết kế vô cùng tinh xảo đẹp đẽ kia.
Tiểu Hồng Mạo tò mò nhặt tấm thiệp mời lên rồi thấy mấy chữ rất lớn trên đó: “Hội nghị thương nhân y khoa?”
“Hội nghị thương nhân y khoa là gì?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Đây là hội nghị đầu tư được tổ chức bởi chính phủ và các trường đại học, tức là từng giáo sư trường đại học hoặc nhà nghiên cứu sẽ cầm thành quả nghiên cứu của mình đi tìm nhà đầu tư.” Anh Sói giải thích.
“Hiệp hội thương nhân y tế, tức là tất cả nghiên cứu khoa học ở trong đó đều liên quan đến thuốc hoặc bệnh tật?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Đúng vậy.” Anh Sói nói thêm, “Nhưng sẽ xuất hiện các kiểu hạng mục sau đây trong hội nghị. Một là hạng mục nghiên cứu hoàn toàn mới mà ta không biết liệu nó có thể thành công không. Hai là hạng mục nghiên cứu đã lâu và mọi người đều không xem trọng nó. Các hạng mục có thể sinh lãi thật thì đã được các công ty sinh học hoặc quốc gia hỗ trợ rồi.”
“Cho nên các hạng mục ở đây đều không đáng đầu tư.” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu nói, “Vậy sao quốc gia lại chuẩn bị cho hội nghị đầu tư như vậy?”
“Không phải là hoàn toàn không đáng đầu tư nhưng tỷ lệ hoàn vốn đầu tư vô cùng thấp. Thường có vài công ty lúc làm từ thiện sẽ chọn đầu tư vào nghiên cứu khoa học có lợi cho nước cho dân để tăng độ thiện cảm từ chính phủ và xã hội.” Anh Sói nói, “Nếu không vì mục đích kiếm tiền thì đầu tư từ thiện này là một lựa chọn tốt.”
“Thế sao anh không đi?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Tập đoàn Huy Hoàng đã làm từ thiện rất nhiều, không thiếu chút ít này.” Anh Sói nói.
“À.” Tiểu Hồng Mạo cái hiểu cái không gật đầu, không biết có phải do bệnh của cô không mà khi thấy hai chữ y khoa này thì cô bỗng trở nên hơi nhạy cảm.
Cô nghĩ, có khi vào một ngày nào đó trong tương lai, bệnh nan y do hiện tượng El Nino của cô cũng sẽ được nhà nghiên cứu tìm ra phương pháp trị liệu, rồi sau nó sẽ không còn là bệnh nan y nữa thì sao?
“Cô muốn đi à?” Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo cầm thiệp mời bất động rất lâu nên kỳ lạ hỏi.
“À, có thể do tôi cũng là bác sĩ nên mới có cảm giác khá gần gũi với y khoa.” Tiểu Hồng Mạo mỉm cười đặt thiệp mời trên bàn.
Anh Sói nhìn tấm thiệp bị mình vứt bỏ lại được Tiểu Hồng Mạo nhặt lên rồi cẩn thận đặt trên bàn mà im lặng mấy giây.
“Vậy… Anh Sói, hôm nay chúng ta làm gì?” Tiểu Hồng Mạo ngày nào cũng hỏi.
“Dù sao cũng không có việc gì nên đi tìm hiểu việc chữa bệnh một chút cũng được.” Anh Sói cụp mắt nói.
“Không phải anh không muốn đi sao?” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc nói.
“Bỗng nhiên lại muốn đi.” Cũng đúng, Anh Sói vốn tùy hứng như vậy.
Hội nghị thương nhân y khoa diễn ra trong khán phòng đại học y khoa ở Tinh Thành. Vì chính phủ lãnh đạo nên dù có đầu tư không thì vẫn có nhiều công ty đi ngang qua sân khấu.
“Đây là phần tóm tắt về hạng mục đầu tư.” Hai người vừa tiến vào khán phòng thì đã có nữ sinh viên trẻ tuổi đưa sách qua.
“Cảm ơn.” Tiểu Hồng Mạo nói lời cảm ơn.
“Không có gì.” Lời cảm ơn do Tiểu Hồng Mạo nói nhưng đối phương lại trả lời với anh Sói.
Với chuyện này, Tiểu Hồng Mạo không nhịn được xem thường.
“Có cần tôi giới thiệu sơ qua cho hai người không?” Cô nàng đáng yêu ân cần nhìn anh Sói.
Anh Sói nhìn thoáng qua đối phương rồi lại nhìn Tiểu Hồng Mạo phía sau.
Với việc này, câu trả lời của Tiểu Hồng Mạo chính là cúi đầu lật sách.
“Không cần.” Anh Sói lạnh nhạt trả lời.
Cô nàng thất vọng rời đi.
“Tốt ghê, nếu lúc tôi học đại học cũng chủ động như vậy thì giờ có khi đã kết hôn rồi không chừng.” Tiểu Hồng Mạo tiếc nuối nói, “Đều do lúc ấy quá rụt rè.”
“Đến bồn tắm cô cũng vào rồi mà còn chưa đủ chủ động?” Anh Sói ghét bỏ nói.
“Đã nói rồi, đó chỉ là hiểu lầm.” Tiểu Hồng Mạo không biết đã giải thích bao nhiêu lần.
“Ha ha…” Rõ ràng anh Sói không tin.
Hai người đi dạo một vòng, cuối cùng Tiểu Hồng Mạo dừng lại ở một góc vắng người, nhìn bảng tuyên truyền đầy sững sờ.
“Mười căn bệnh nan y lớn chưa được giải quyết?” Anh Sói nhìn qua thông tin nói, “Sinh viên bây giờ khẩu khí lớn thật.”
“Ông chủ, ngài cảm thấy hứng thú với hạng mục của chúng tôi sao?” Học sinh đang ngủ gà ngủ gật bị giọng nói của Anh Sói đánh thức. Khi cậu tỉnh dậy thì thấy có người trong quầy hàng, lập tức kích động nói, “Tôi sẽ giải thích cho hai người về những gì chúng tôi phát hiện.”
“Không cần!” Anh Sói nói rồi xoay người đi ngay, chỉ là đi được hai bước lại dừng lại, kỳ lạ nhìn Tiểu Hồng Mạo vẫn đứng yên tại chỗ.
“Các cậu có thể nghiên cứu được thuốc điều trị bệnh nan y sao?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Đương nhiên, chỉ cần có đủ tài chính duy trì thì tôi tin rằng chúng ta nhất định có thể chiến thắng bệnh nan y.” Thanh niên trả lời.
“Các cậu rất tự tin nhỉ?”
“Không dám giấu giếm, thật ra chúng tôi đã phát hiện được một chút. Nhưng vì thiết bị và vật liệu trong phòng thí nghiệm quá thiếu thốn nên chúng tôi không thể nghiệm chứng được. Nhưng thật sự chúng tôi đã phát hiện một loại virus có thể giết chết các tế bào bệnh nan y trong khi thí nghiệm.” Thanh niên kích động nói, “Tuy chỉ xuất hiện đúng một lần, nhưng thật sự tồn tại. Một khi nghiên cứu này thành công thì chắc chắn sẽ gây chấn động thế giới.”
“Không tiền lệ, không số liệu, không thí nghiệm duy trì. Một đám sinh viên còn chưa tốt nghiệp đại học cũng dám ba hoa nói mình nghiên cứu được thuốc điều trị bệnh nan y?” Anh Sói chất vấn.
“Này… Đây… Không phải do chúng tôi thiếu tiền sao?” Thanh niên nói mạnh mẽ, “Nhưng trong lúc thí nghiệm, trong tế bào RH-08 thật sự phát hiện một loại virus, là thật đấy. Chỉ cần cho chúng tôi 500 vạn, không, 300 vạn thôi để chúng tôi mua thiết bị mới nhất thì chắc chắn sẽ tìm được virus đặc thù kia. Đến lúc đó hai người sẽ tin những gì chúng tôi nói là thật.”
“Hừ…” Lý do thoái thác không có sức thuyết phục này, nếu không vì Tiểu Hồng Mạo đứng không đi thì anh Sói vốn sẽ không nghe, “Đi thôi.”
“Ừ.” Tiểu Hồng Mạo cũng biết mình hơi ngốc, mấy bệnh nan y này các nhà khoa học trên thế giới cũng chưa giải quyết được thì sao mấy sinh viên này có thể tìm được chỗ đột phá chứ.
Chỉ là mơ mộng trong lòng thôi, hy vọng đó là sự thật.
“Nếu tôi có 300 vạn thì tốt rồi.” Tiểu Hồng Mạo thở dài nói.
“Làm gì?” Anh Sói nghi ngờ hỏi.
“Giúp đỡ cho họ.” Tiểu Hồng Mạo nói, “Tôi biết có thể họ đang lừa tôi, nhưng nhỡ là thật thì sao? Nhỡ là thật thì có thể cứu rất nhiều rất nhiều người.”
Bao gồm bản thân cô.
“Cô bị ngốc phải không?” Anh Sói ghét bỏ nói.
“Ngốc thì ngốc.” Tiểu Hồng Mạo nói, đến cửa hội trường cô vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn góc đìu hiu kia.
Chẳng lẽ bên cạnh Tiểu Hồng Mạo có người mắc bệnh nan y? Anh Sói bỗng nhớ đến Bạch Tuyết hộc máu cực nhiều.
Đầu trọc, hộc máu, hay bị ngất?
“Đi thôi, chúng ta đi ăn trưa.” Tiểu Hồng Mạo cảm thán xong bỗng thấy hơi đói bụng.
“Chờ chút?”
“Hả??”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Hồng Mạo, anh Sói xoay người đi đến quầy hàng vừa rồi, để lại một tấm danh thiếp và nói: “Gọi điện cho người này, anh ta sẽ đầu tư cho cậu 300 vạn. Còn sau này có đầu tư tiếp không thì phụ thuộc vào thành quả nghiên cứu của các cậu.”
Anh Sói nói xong thì lại ngầu lòi rời đi dưới ánh mắt ngây ngốc của thanh niên.
“Không phải anh nói bịp bợm sao?” Lúc ăn cơm Tiểu Hồng Mạo thật sự không dặn lòng được hỏi.
“Đến cũng đến rồi, đâu thể nào một đồng cũng không tiêu. 300 vạn thôi mà, coi như làm từ thiện.” Anh Sói chẳng hề để ý nói.
“Anh Sói, hôm nay anh cực kì đẹp trai.” Tiểu Hồng Mạo khen từ tận đáy lòng.
“Nịnh hót.” Anh Sói ghét bỏ nói.
HẾT CHƯƠNG 39