• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mộc Du Miên nói xong, trèo lên giường trùm chăn ngủ.

Thương Chủy nhìn bóng hình co rúm như con tòm kín mít kia, đáy lòng bỗng dâng lên nỗi tức giận vô cớ, đáng lẽ ra khi biết câu trả lời này anh phải vui mới phải chứ? Thương Chủy chẳng hiếu nổi bản thân mình nữa, ánh mắt vô tình nhìn thấy hai cốc nước cam trên tủ đầu giường, đồng tử bất chợt tối lại.

Một lúc sau, Mộc Du Miên cảm nhận được vòng tay của anh cùng hơi ấm áp ở đằng sau lưng bao lấy mình.

Cô mặc kệ tiếp tục ngủ, coi mình như cái gối ôm của Thương Chủy.

Nửa đêm, dưới nhà lại vang lên tiếng động rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai của anh.

Hơn nữa còn có tiếng người bước chân lên cầu thang.

Mộc Du Miên giờ này đã ngủ say, chuyến sang ôm chặt lấy anh, cò có tư thế ngủ rất xấu, cứ thích quâp chặt vào người khác, vậy mà cò lại không hề hay biết.

Ánh mắt Thương Chủy sắc lạnh như loài báo, trong bóng tối, anh nhìn thấy rõ mọi cử động của người đó.

Bà ta nhẹ nhàng lẻn vào trong phòng, lục lọi thứ gì đó ở tủ sách của anh, rón ra rón rén như một tên trộm, sau đó lại nhẹ nhàng rời đi, đúng lúc này ánh đèn sáng rực liền bừng sáng.

"Thiếu! thiếu gia! " Lưu Âu Lị sợ đến nỗi hai tay run rẩy, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói không nên lời.

"Lưu Âu Lị, bà lẻn vào trong phòng tòi nửa đêm làm gì?”
Giọng nói của Thương Chủy phát ra mang hàn khí lạnh thấu sương, nhưng ánh mắt anh lại lạnh lùng đáng sợ hơn cả.

"Thiếu gia! tôi! xin thiếu gia hãy nghe tòi giải thích!" Lưu Âu Lị quỳ xuống, hai hàng nước mắt chực tuôn, cơ thế bà ta run rẩy dữ dội.

Mộc Du Miên cũng bị tiếng động đánh thức, cô dụi mắt ngồi dậy, còn đang ngái ngủ, trông thấy cảnh tượng đó, nhất thời không phản ứng kịp.


Lưu Âu Lị đảo mắt qua Mộc Du Miên, bà ta nhanh chóng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô.

"Là thiếu phu nhân! thiếu phu nhân sai tòi làm thế! thiếu gia, tòi thực sự không biết gì cả!" Cái gì? Mộc Du Miên lập tức tỉnh ngủ, bà ta đang nói cái quái gì vậy? Sắc mặt Thương Chủy càng lạnh lùng hơn, bà ta nghĩ anh đang rất tức giận, bà ta không hề biết rằng anh đọc được khấu hình nên nghe hiếu được những gì cò nói.

Lưu Âu Lị cho rằng Mộc Du Miên chỉ là một con câm, làm gì có địa vị gì! "Thiếu gia, tất cả là do Thiếu phu nhân đã ép tòi nghe lén thiếu gia, tôi không biết mục đích của cò ta là gì.

Mong thiếu gia hãy tha thứ cho tôi!”
“Bà là người hầu của tôi, vậy mà lại nghe lời thiếu phu nhân, theo dõi tôi?”
Thương Chủy lên tiếng, lời nói sắc bén như lưỡi dao.

Lưu Âu Lị lập tức giật mình, bà ta dập đầy liên tục: "Thiếu gia! Tòi xin lỗi, là tòi nhất thời ngu muội, chỉ trách thiếu phu nhân bày ra bộ dạng đáng thương, nói rằng mình đang bị thiếu gia uy hiếp, sau đó ép tôi phải làm theo.

" Khóe mòi Mộc Du Miên khẽ cong mòi cười khẩy, đúng là miệng lưỡi giảo biện, mấy lời hoang đường như vậy mà bà ta cũng nói ra được.

Còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cò nữa chứ.

Mộc Du Miên nhìn bóng lưng cao lớn của anh, không biết Thương Chủy đang nghĩ gì? Cò quyết định xuống giường đi tới gần Lưu Âu Lị, dưới cái nhìn của cả hai người, cò không chần chừ giơ tay lên cho bà ta một cú tát như trời giáng! "Chát!" Mộc Du Miên lấy hết sức để tát, khuôn mặt bà ta lệch hẳn sang một bên, bên khóe mòi còn rớm máu.

Nửa bên mặt in năm dấu tay đỏ ửng, Lưu Âu Lị sững sờ ôm lấy khuôn mặt của mình, còn cô tiếp tục cho bà ta thêm một cái tát nữa ở má bên phải cho cân! Tiếng chát một lần nữa vang lên, giữa căn phòng im ắng càng vang dội.

Đ0.

c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.

č0m
Mộc Du Miên tát xong, cảm thấy thoải mái hẳn ra, Lưu Âu Lị nhìn cò bằng ánh mắt căm phẫn, tràn ngập sát khí.

Thương Chủy ở bên cạnh hơi ngạc nhiên, nhưng thoáng qua rất nhanh.

Lưu Ấu Lị nhìn lên, còn tưởng mình nhìn lầm.

.

.

Khóe môi anh khẽ cười, Mộc Du Miên phủi phủi tay, nhìn sang anh, đúng lúc này anh cũng đang nhìn cô.

Giữa hai người lúc này dường như không cần phải giao tiếp bằng lời nói, mà là bằng ánh mắt.

"Lưu Âu Lị.

Bà nghĩ tòi là con dế cho bà xoay sao?”
Thương Chủy cất tiếng, một tay ôm gọn vòng eo nhỏ bé của Mộc Du Miên.

Bà ta há hốc mồm, không để cho bà ta nói gì.

Thương Chủy nhìn bà ta tràn đầy khinh bỉ như nhìn một thứ gì đó vô cùng thấp kém và bấn thỉu, trên khuôn mặt điển trai kia là vẻ u lãnh đáng sợ vò cùng.


"Ngang nhiên ở trong nhà này lén lút làm điều mờ ám, còn vu oan cho vợ của tôi, bà chán sống rồi phải không?”
Lời của Thương Chủy vang đến khiến sống lưng bà ta lạnh buốt, Lưu Âu Lị không ngờ anh sẽ bênh vực Mộc Du Miên.

.

.

Còn cò ở bên cạnh chỉ cảm thấy người đàn ông này không đi làm diễn viên thì quá phí rồi, ở trước mặt bà ta giả vờ tin tưởng, còn nói cô là vợ của mình.

Cò chẳng thể nào đoán được tâm tư của anh nữa.

"Thiếu gia! Xin thiếu gia hãy tha thứ cho tôi!" Lưu Âu Lị lúc này tràn ngập sợ hãi, liên tục dập đầu cầu xin đến nỗi vầng trán chảy máu.

Thương Chủy tạm buông eo cô, đi tới bàn, cầm con dao lên.

Lúc anh quay lại với con dao trên tay, sắc mặt Lưu Âu Lị trắng bệch cẳt không còn giọt máu.

Mộc Du Miên định ngăn cản anh, nhưng Thương Chủy chỉ nhìn cô bằng đòi mắt đen sâu thâm thúy.

Bàn tay cô động đậy rồi lại thôi, dường như anh đang muốn ép bà ta nói ra sự thật.

"Lưu Âu Lị, bà biết cái giá khi động đến tôi rồi chứ?”
Anh nói.

Nhưng ánh mắt của bà ta chỉ chằm chặp vào con dao trên tay anh, hai hàm răng va vào nhau lập cập.

"Thiếu! thiếu gia! xin anh hãy tha cho tòi, tôi đã biết lỗi rồi.

Tòi thề sẽ không bao giờ như thế nữa.


“Bà nghĩ còn có lần sau hay không?”

Lưu Ấu Lị đã sợ tới nỗi nói không nên lời.

Con dao cách khuôn mặt của bà ta càng ngày càng gần, đồng thời giọng nói của Thương Chủy cũng lạnh lùng truyền tới: "Nói, là ai đứng sau lưng bà, sai khiến bà làm chuyện này?”
Lưu Âu Lị sợ quá liền khai hết ra.

"Là! là Thương phu nhân!” Câu trả lời đúng như anh nghĩ.

Mộc Du Miên lại bất ngờ, nhớ tới cái lọ tinh dầu có mùi hương kì quái kia, ngửi là thấy đầu óc xây xẩm, cô xâu chuỗi lại, thì ra là trong nhà anh có gián điệp.

"Xin thiếu gia tha tội! Là tôi bị ép! Thương phu nhân nói rằng nếu tòi không làm theo lời bà ta thì bà ta sẽ làm hại chồng và con của tôi!" Lưu Âu Lị bật khóc tức tưởi, Mộc Du Miên liếc nhìn anh, nửa khuôn mặt anh vẫn hờ hững, không ngạc nhiên chút gì cả.

Con dao trên tay anh bất ngờ phi một cái, cắm thẳng xuống sàn nhà sàn nhà bằng gổ lim, chỉ cách đầu bà ta chưa đầy năm centimet.

Lưu Âu Lị mở to mắt vô cùng kinh hoàng.

Thương Chủy lên tiếng, giọng nói như vang lên từ địa ngục: "Bà muốn chết trong tay Thương phu nhân hay là trong tay tôi?”
Dưới ánh mắt lạnh băng đó, Lưu Âu Lị lắp bắp nói: "Xin thiếu gia tha chết cho tòi! ”
“Muốn sống! ?”
Được, làm theo lời tôi nói.

" Mộc Du Miên nhìn Lưu Âu Lị run rấy lết ra ngoài, ánh mắt bấy giờ mới quay trở lại người đàn ông nham hiếm này.

Thương Chủy rút phựt con dao găm ra, ném nó trở lại trên bàn.

Cô hơi cong môi cười chế giễu anh, Thương Chủy khó chịu bóp mạnh cằm cô, nói: "Đừng có mà giở trò gì sau lưng tôi!"
***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK