• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mươi dặm đường nói không khó cũng khó, cũng may hai người không vội, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Mục Tử Thạch đem mấy chuyện vụn vặt ở dân gian trước kia chính mình từng nghe thấy cùng đọc được trong sách kể cho Tề Thiếu Xung, Tề Thiếu Xung nghe được tân vị nên tò mò không thôi, hỏi: “Tử Thạch, ngươi như thế nào ngay cả một gánh gạo bốn trăm đồng tiền cũng biết?”

Mục Tử Thạch nói: “Tứ ca từng lấy tấu chương hộ bộ cho ta xem, cũng giảng cho ta giá hàng gạo, mì và vải vóc ở dân gian. Thiếu Xung, nếu muốn xã tắc an ổn, nhất định nông thương phải an thực hóa tiền tệ ổn định, giá hàng đột nhiên tăng vọt sẽ khiến lòng người hoang mang, một khi dân tâm bất an, đại họa ắt buông xuống.”

Tề Thiếu Xung nói: “Giàu thì bán đổ bán tháo nghèo thì thu mua, đương thời bình chuẩn.”

Mục Tử Thạch gật đầu, lại có vài phần lo lắng: “Chúng ta một đường không đọc được thư chẳng rèn được tự, đến lúc vào thôn trang cũng thỉnh không được đại nho danh sư, ngược lại chậm trễ ngươi.”

Tề Thiếu Xung rất thông suốt: “Thất chi đông ngung thu chi tang du (1), chúng ta đi ngàn dặm đường, dân sinh đủ loại đều ở đáy mắt, những thứ mà ở trong cung cả đời cũng học chẳng tới.”

(1) Tạm dịch: Mất cái này được cái kia.

Hai người đang nói, trên tiểu lộ nghênh điện đi đến một con lừa (lư) đen, trên lưng lừa có một thiếu niên ngồi cưỡi, lỗ tai dài mắt đậu xanh, béo mũm mĩm giống đại thỏ tử, nguyên bản thần sắc mệt mỏi, vừa thấy Mục Tử Thạch hai người, lập tức ưỡn ngực, tiểu tiên huy lên sưu sưu, làm cho con lừa tốc độ chạy như ngựa, theo bên người bọn họ thẳng tiến, Mục Tử Thạch vội kéo Tề Thiếu Xung hướng ven đường trốn, mặc dù không đụng trúng, nhưng bị bụi đất chân lừa hất lên liên tục ho khan.

Tề Thiếu Xung giận dữ, quay đầu lại nói: “Túng… Lừa đả thương người, ngươi thật vô lễ!”

Người nọ vẻ mặt thiếu đòn: “Hắc! Tiểu tử ngươi nói gì a, lão gia ta vừa mới mua đại lư, đụng ngươi cũng là phúc phí cho ngươi!”

Dứt lời liếc mắt thật khinh bỉ hắn thanh sam bố, quẹt mũi nghênh ngang bỏ đi.

Tề Thiếu Xung tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, giống như con tôm vừa được vớt lên, Mục Tử Thạch biết hắn ăn được khổ nhưng không chịu nổi nhục, vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Ngươi đã từng đọc qua thơ của Vương Phạm Chí hòa thượng?”

Tề Thiếu Xung bĩu môi: “Thơ gì?”

Mục Tử Thạch lôi kéo hắn, vừa đi vừa nói: “Người ta cưỡi ngựa lớn, ta chỉ cưỡi con lừa, quay đầu nhìn kẻ gánh củi, lòng cảm thấy mình hơn… Người nọ tức hắn cưỡi đại mã, chúng ta nếu nhìn thấy kẻ gánh củi, cũng rất có thể khi dễ một phen.”

Tề Thiếu Xung chính trực nói: “Ta mới không khi người, nhưng cũng không thể bị người khi.”

Mục Tử Thạch cười có chút mỉa mai lãnh bạc: “Vậy ngươi sớm hoặc muộn cũng bị tức chết. Chúng ta dọc đường không thiếu bị người khinh thường tương đãi, càng không tránh được khom lưng cúi đầu nhận thua.”

Tề Thiếu Xung biết hắn lời ấy không giả, không khỏi thập phần khổ sở: “Vì cái gì?”

“Lòng người dễ thay đổi, vốn là như thế.”

“Ta lấy chân thành đối người, ngươi sẽ không vô cớ nhục ta.”

Nhìn Tề Thiếu Xung gương mặt thiên chân kiên định, Mục Tử Thạch dừng lại cước bộ, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Thiếu Xung, ở trong cung nô tỳ vì sao phải quỳ ngươi?”

Tề Thiếu Xung ngạc nhiên, thuận miệng nói: “Ta là hoàng tử, bọn họ là cung nô.”

Mục Tử Thạch nhẹ giọng cười: “Không đúng, bọn họ quỳ ngươi bởi vì bọn họ biết ngươi là hoàng tử.”

Tề Thiếu Xung nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Ngươi nói phải.”

“Vậy ngươi hiện tại lưu lạc dân gian, không ai biết ngươi là hoàng tử, dân chúng quan phủ tự nhiên không cần tái quỳ ngươi kính ngươi, đúng hay không?”

Tề Thiếu Xung gật đầu.

“Như vậy, quan sai không biết ngươi là hoàng tử, ngươi lại biết bọn họ là quan sai, dân quỳ quan không ngạc nhiên, có lẽ ngươi phải quỳ bọn họ, đúng hay không?”

Tề Thiếu Xung biến sắc, cắn răng không lên tiếng.

Mục Tử Thạch lại lớn tiếng hỏi: “Đúng hay không?”

Tề Thiếu Xung vành mắt ửng đỏ: “Ta không quỳ… Ngươi hôm qua quỳ bàn đại thẩm kia, ta đã rất không nỡ, về sau ngươi đừng quỳ nữa.”

Mục Tử Thạch thở dài: “Ngươi không nguyện ý quỳ người khác phải không? Ta cũng không nguyện ý, nói như vậy thái giám cung tỳ trong cung cũng không nguyện ý đem đầu gối đập xuống nền đá… Nhưng tình thế đâu do người, ngươi phải che giấu thân phận, nếu muốn giấu diếm sơ hở, phải đem chính mình trở thành bách tính bình thường.”

Tề Thiếu Xung im lặng thật lâu, dùng mu bàn tay xoa đôi mắt: “Ta đã biết.”

Hắn đứng an an tĩnh tĩnh, môi bởi vì hung hăng cắn mà phá lệ đỏ ửng, nhãn mâu buông xuống, độ cung hai gò má âm ảnh lộ ra có chút thanh lãnh tuấn tú, Mục Tử Thạch nhìn thấy, đột nhiên nhớ tới Tề Dư Phái, trong lòng nhất thời mềm mại hòa tan, nhẹ nhàng cầm tay Tề Thiếu Xung, nghiêm mặt nói: “Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi cho dù phải quỳ bọn họ một trăm một ngàn lần, ngươi vẫn là cốt nhục Thiên gia, là Thất hoàng tử của phụ hoàng ngươi, là Tề Thiếu Xung… Người khác không biết, nhưng chính ngươi vĩnh viễn không được quên, được không?”

Tề Thiếu Xung âm thầm sở ngộ, nhãn tình chậm rãi sáng lên.

Mục Tử Thạch dừng ở hắn, mâu quang lấp lánh như tinh: “Ngươi ngoại thế tuy rằng mất, nhưng chỉ cần nội bất tang chí, vô luận chìm nổi, đề khí vẫn tồn, đúng hay không?”

Tề Thiếu Xung chỉ cảm thấy sáng tỏ rộng mở, cất cao giọng nói: “Đúng.”

Mục Tử Thạch mỉm cười: “Người khác có thể vứt bỏ ngươi nhưng ngươi không được vứt bỏ chính mình, năm đó ta sơ ngộ Tứ ca, hắn đã nói với ta như thế… Hiện giờ ta nói cho ngươi nghe, mặc khác tặng ngươi một câu, ngọc nát ngói vỡ nhưng nước mưa vẫn có thể xuyên qua đá, hiểu không?”

Tề Thiếu Xung dùng sức gật đầu, đột nhiên mặt đỏ lên, thấp giọng nói: “Tử Thạch… Ngươi thật là tốt.”

Mục Tử Thạch không để ý hắn, thầm nghĩ Tề Dư Phái nếu nhìn thấy chính mình đối xử hắn như vậy, chắc sẽ thả tâm đi.

Hai người đi không nhanh, khi gần đến hoàng hôn mới vào Hoàng Nê trấn.

Hoàng Nê trấn tên vừa là hoàng (vàng) vừa là nê (bùn), nhưng ma thạch trải đầy lộ cửa hiệu san sát, vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, ngã tư đường hai bên có khách điếm, tạp hóa, hiệu may, rải rác trà quán, tú phường, đả thiết phô (rèn vũ khí), ngoài ra còn có một đại tửu lâu tam đẳng tên là Thái Bạch cư, cờ hiệu nghênh phong bay phấp phới, tiếng yến tiệc linh đình ồn ào nhập vào tai, thậm chí có một kĩ quán không lớn không nhỏ, trước cửa treo sa đăng đỏ tươi, hai nữ nhân xinh đẹp đang đứng, ngược gió mười dặm hương khí xông vào mũi, Tề Thiếu Xung tò mò, chỉ vào bài tử phấn đề, đọc: “Uyên Ương viện tam đẳng… Ca ca, đây là khách điếm sao?”

Hắn thanh âm thanh thúy vang dội, hai cô nương kia vừa nghe, nhất thời lắc mông cười ríu rít, trong đó còn có một người hướng Mục Tử Thạch nháy mắt.

Mục Tử Thạch hiển nhiên chưa từng đến nơi hoa nhai liễu hạng này, nhưng đã đọc qua ít tạp thư, nhìn thấy hai nữ nhân kia thắt lưng bộ dáng như xà, lại nghe thanh âm tiếng động trong viện truyền ra, làm sao không rõ? Lúc này trách mắng: “Loạn hỏi gì đó? Chính mình không đọc sách, cái gì cũng không biết!”

Tề Thiếu Xung vô cớ bị mắng, cảm thấy ủy khuất: “Ta đọc sách không bằng ngươi, nhưng ngươi có biết thì nói cho ta biết a!”

Hai cô nương kia cười càng thêm lợi hại: “Đến, tiểu thiếu gia, ngươi tiến vào tỷ tỷ liền giảng cho ngươi nghe!”

Mục Tử Thạch đưa tay ngăn chặn hắn, vội vàng né ra.

Lao ra giữa đường phố, Tề Thiếu Xung bị gió lạnh thổi, mơ mơ hồ hồ dường như hiểu được chút ít: “Kia không phải địa phương đứng đắn?”

Mục Tử Thạch cười lạnh: “Nói không đứng đắn, cũng thỏa đáng.”

Nghĩ nghĩ, dứt khoát nói trắng ra: “Uyên Ương viện là tam đẳng xướng quán, chính là địa phương nữ nhân bán xuân nam nhân tầm hoan tác nhạc.”

Tề Thiếu Xung gật đầu, trong mắt lộ vẻ chán ghét: “Quả nhiên là chỗ dơ bẩn.”

Mục Tử Thạch nói: “Ngươi cũng đừng xem thường xướng quán, nơi đó cùng hậu cung hơi có chút quan hệ.”

Tề Thiếu Xung cả kinh, lập tức vừa thẹn vừa giận: “Nói hưu nói vượn! Trong cung như thế nào… Ta biết ngươi hận mẫu thân ta, nhưng đừng tưởng rằng đến dân gian rồi có thể phỉ báng mọi việc trong cung, hậu cung quy củ sâm nghiêm, mẫu thân lại quản lý đến giọt nước không lọt, dù là cung nhân nô tỳ, cũng tuyệt không làm chuyện bừa bãi vô sỉ!”

Mục Tử Thạch nửa cười nửa không cười chờ hắn phát xong tì khí, thản nhiên nói: “Xướng quán cũng cần nộp thuế má, quan kĩ bán mình, phùng (gặp) ba trừu (lấy) một gọi là kim hoa ngân, đưa vào hậu cung nội vụ ti, phấn son trang sức hoàng hậu phi tần ấn chế sở phối, cũng từ đó mà ra.”

Tề Thiếu Xung nhất thời yến kì tức cổ (im lặng ngừng giao chiến), trên mặt lúc trắng lúc đỏ, sau một lúc lâu hỏi: “Thật sự?”

Mục Tử Thạch khóe môi câu lên bộ dáng thập phần đẹp, nhưng lời nói chẳng hề dễ nghe: “Ngươi cũng đáng để ta lừa sao?”

Thói quen đúng là đáng sợ, lực thích ứng đúng là cường đại, không đến ba ngày Tề Thiếu Xung hiển nhiên học được không cần để bụng ngôn ngữ mang theo gai nhọn của Mục Tử Thạch, dù sao đâm lên người cũng không phải rất đau, có đôi khi bởi vì vậy mà trở nên thân cận gần gũi hơn, cho nên bị đâm cũng vui vẻ chịu đựng.

Vì thế Tề Thiếu Xung cân nhắc giây lát, nói: “Những nữ tử đó có lai lịch gì?”

Mục Tử Thạch Trầm ngâm nói: “Ta chỉ biết một số phạm quan nữ quyến bị sung làm quan kĩ, như là Vĩnh Hi năm thứ mười bốn Binh bộ võ tuyển ti Thư Kính Sơn đắc tội với Đào Nhược Phát, bị mưu hại oan khuất toàn gia hạ ngục, bản thân bị trảm, phu nhân nữ nhân đều đến Thâm Châu xướng quán.”

Tề Thiếu Xung nói: “Mẫu thân từng đề cập với ta chuyện này, nghe nói Thư Kính Sơn xuất thân lưỡng bảng tiến sĩ, duẫn văn duẫn võ vốn là nhân tài lương đống, quá đáng tiếc.”

Mục Tử Thạch cũng thở dài: “Thư Kính Sơn có một người con, năm bị bắt giam chưa đến mười bốn tuổi, bị lưu đày đến Nam Cương, vĩnh viễn không đặc xá, cũng không biết hiện tại còn sống hay đã chết.”

Tề Thiếu Xung cau mày, nói: “Đào gia thế đại, phụ thân làm như vậy cũng có chỗ bất đắc dĩ, tâm hẳn rất đau trung thần lương sĩ… Nhưng theo ý của ta, thê nữ (con gái)tham quan ác quan phạt làm quan kĩ rất là đúng, một người trái luật pháp họa cập toàn gia, vốn là đạo lý triều đình chấn nhiếp nghiêm trừng.”

Mục Tử Thạch thấp giọng nói: “Ngay cả tiểu trấn này đều có quan kĩ, nghĩ đến hằng năm mỗi nhóm kim hoa ngân nộp lên triều đình chẳng phải số lượng nhỏ, nếu hậu cung tiết kiệm chút, ngược lại có thể để dành được một khoản bạc… Thuế phùng ba trừu một này, quả thật là kế hoạch không cao.”

Tề Thiếu Xung mở to hai mắt: “Như thế nào không cao? Bổn triều thương thuế từ nhẹ, ba mươi trừu một, nông cụ thư tịch, các loại gỗ trúc củi khô đều là miễn thuế, khế, nha, đương, tất, thuế bất quá mười trừu một…”

Mục Tử Thạch tấm tắc khen: “Làm khó ngươi, thế nhưng biết cả việc này, thuộc cũng thạo lắm.”

Tề Thiếu Xung ưỡn ngực: “Ta cũng đâu có uổng phí đi Đông cung thư phòng.”

Mục Tử Thạch nhãn châu tà liếc hắn một cái, cười lạnh.

Tề Thiếu Xung khó hiểu liền hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Mục Tử Thạch nói: “Không có gì… Trước kia không hiểu vì sao kêu ngươi ngốc đến buồn cười, hiện tại đã biết!”

Tề Thiếu Xung nhận nhận chân chân nói: “Tử Thạch, không phải ta ngốc, mà là… Thông minh giống như Tứ ca và ngươi, trong thiên hạ chẳng có mấy, hâm mộ cũng hâm mộ không đến.”

Ngừng lại một chút, lại thấp giọng nói: “Ngươi thật sự chê ta ngốc sao? Kỳ thật chỉ cần ngươi đồng ý dạy ta, ta sẽ dụng tâm.”

Mục Tử Thạch thấy hắn nhãn mâu trong vắt đen lay láy không một tia âm u, tràn đầy tin tưởng chân thành nhiệt thiết, trong lòng không khỏi dâng lên chút áy náy, nói: “Ta không chê ngươi, ban nãy nói đùa thôi. Chính là Thiếu Xung, cần biết thuế muối phải là phùng mười chinh bốn… Ngươi nhìn trời còn chưa tối, trong Uyên Ương viện đã tiếng người ồn ào, có thể thấy sinh ý nhất định rất tốt, phùng hai trừu một cũng không quá đáng, huống chi quan kĩ đó là phạm quan nữ quyến đi?”

Tề Thiếu Xung như có chút đăm chiêu, cũng không nóng lòng gật đầu xưng phải.

Đang khi nói chuyện hai người đi đến trước cửa một tiểu khách điếm, Mục Tử Thạch gặp cánh cửa bán khai tuy có chút cũ, đại sảnh lại thu thập đến chỉnh tề ngăn nắp, vội bước vào, hướng chưởng quỹ ngồi phía sau quầy nói: “Còn phòng không?”

Chưởng quỹ nâng mí mắt đánh giá một phen, cười nói: “Phòng thượng đẳng hai tiền, trung đẳng một tiền, hạ đẳng…thôi. Nhị vị không giống người ở phòng hạ đẳng.”

Mục Tử Thạch thầm nghĩ chưởng quỹ này thật biết cách làm ăn, trong lòng có phần do dự muốn hỏi xem về giá của phòng hạ đẳng, Tề Thiếu Xung kéo tay áo hắn, nói: “Ca ca, ở phòng thượng đẳng đi!”

Tề Thiếu Xung tuổi còn nhỏ đột nhiên rời khỏi thâm cung kim vây ngọc nhiễu, mặc dù kiệt lực cắn răng không kêu một chữ khổ, Mục Tử Thạch xem ở trong mắt liền biết hắn đã sắp đến cực hạn, lập tức trấn an cười: “Tốt thôi, dù sao nhà Nhị thúc ngay tại Lăng Châu, cách chỗ này không xa, hoa chút tiền không quan trọng.”

Chưởng quỹ cười tủm tỉm nói: “Nguyên lai hai vị công tử đi thăm người thân, cũng may Lăng Châu dọc đường rất là thái bình, nếu không đại nhân trong nhà nhất định lo lắng.”

Mục Tử Thạch từ trong hành lý lấy ra một khối bạc nhỏ, một bên đô miệng oán giận nói: “Ai nói không phải ni, nương tính toán nhượng người đi theo, cha nói hắn mười tuổi đã đi đến phía nam làm sinh ý, hai huynh đệ chúng ta cũng không nhỏ, qua ngoại ô kinh thành chính là Lăng Châu, có cái gì phải lo lắng.”

Đôi mắt vừa chuyển, nhìn thấy trong góc quầy có cái cân tiểu ly, nói: “Lão bá giúp ta cân khối bạc này, xem có đủ ở vài ngày.”

Hắn lưu cái tâm nhãn, bạc lấy ra cùng ngày đó ăn đậu hủ cấp Hồ lão hán lớn nhỏ không sai biệt lắm, tính toán hẳn là trên dưới bốn tiền, lập tức chỉ còn chờ xem lão chưởng quỹ này có phải kẻ lừa gạt hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK