-“Em… chọn hắn? Người mà em không có quyền được yêu sao?”-Câu trả lời kia khiến trái tim Điền Huân như ngừng đập, đôi môi khó khăn lắm mới thốt ra được những câu hỏi nghi hoặc…
Năm năm…
Một quãng thời gian quá dài cho một mối tình đơn phương, quá ngắn cho những khoảnh khắc được gần bên cạnh người con gái ấy…
Điền Huân đã luôn dõi theo duy nhất một bóng hình, âm thầm đem đến cho người con gái mà mình yêu thương những gì tốt đẹp nhất…
Chỉ cần trên gương mặt kia nở một nụ cười hạnh phúc, Điền Huân có thể đánh đối tất cả để giữ nụ cười ấy mãi mãi hiện diện trên đôi môi xinh xắn ấy, thậm chí đánh đổi cả sinh mệnh của chính mình…
Nhưng đáp lại thứ tình cảm chân thành ấy, chỉ là hai từ “xin lỗi” vô cùng ngắn gọn, đủ sức dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong trái tim đang không ngừng thổn thức kia…
-“Em không tin cả cha và dì đều không chấp nhận tình cảm của em và Minh Vỹ, nên em thật sự rất xin lỗi.”-Cô gái kia vẫn giữ nụ cười hối lỗi trên môi, gương mặt thoáng chút e ngại nhìn Điền Huân.
Xin lỗi… xin lỗi…
Dường như cô gái kia không hề để ý đến mỗi lần lặp lại hai từ “Xin lỗi”, trái tim của kẻ bại trận trước mặt lại càng đau hơn…
Nếu chỉ cần xin lỗi… thì tại sao lại đặt ra pháp luật làm gì?
Điền Huân không nói gì, lặng lẽ quay người bước đi…
Vốn dĩ… không thể níu kéo được nữa…
Vì không hề có bắt đầu… nên Điền Huân không có quyền được níu kéo hai chữ “tình yêu” thiêng liêng ấy…
Đau… đau quá…
Trái tim cứ mỗi lúc một thắt lại theo từng bước chân, đọng lại những vết thương lòng quá lớn…
Điền Huân thật sự không đủ cao thượng đến mức đứng yên lặng lẽ dõi theo cô gái ấy mãi mãi, và cũng không thể nào chúc phúc cho mối tình huyết thống cấm kỵ ấy được…
Tại sao lại là Minh Vỹ? Có nhất thiết phải yêu chính anh trai của mình không?
Trước mắt Điền Huân chỉ còn lưu lại một màu đen đau đớn cùng cực, ánh mắt đang chứa đựng những tia nhìn oán hận, từng từ từng chữ được gằn xuống một cách mỉa mai.
-“Thy Thy, em chấp nhận ăn trái cấm… chứ không chấp nhận tôi sao?”
…
“Chúc phúc cho mối tình cấm kỵ của em…
… anh không làm được…”
…
-“Đến khi nào anh mới chịu lên kế hoạch đây?”-Một giọng nữ cất lên, đôi mắt hướng về phía Ái Hy đang nhắm nghiền đôi mắt, cả hai tay bị trói chặt ở phía sau đang tựa vào tường an giấc.
-“Kế hoạch vẫn đang thực hiện đấy thôi.”-Người bên kia nhún nhún vai, thờ ơ đưa ánh mắt không chút biểu cảm nhìn về phía Ái Hy, ánh nhìn phức tạp…
-“Thực hiện? Đứng yên một chỗ gọi là thực hiện? Anh đang đùa à?”-Cô gái kia dường như đang mất bình tĩnh, tức giận quát lên, giọng điệu vô cùng khó chịu.
-“Tịnh Nhi, nếu muốn trả thù thì đừng nên vội vàng như thế…”-Chàng trai kia khoát khoát tay với Tịnh Nhi, thật sự Tịnh Nhi đang khiến hắn cảm thấy căng thẳng hơn trong việc thực hiện kế hoạch.-“… cứ để yên cho bọn chúng từ từ cảm nhận nỗi đau khi mất đi một thứ quan trọng.”
…
Ái Hy khó chịu cựa mình, cả thân người cảm thấy vô cùng đau nhức, hàng mi dài khẽ lay động nhẹ, sau đó từ từ hé mở đôi mắt…
Khung cảnh mờ nhạt trước mắt Ái Hy đang dần trở nên sắc nét hơn, bầu không khí ngột ngạt hiện giờ khiến Ái Hy cảm thấy khó thở hơn bao giờ hết…
Vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, Ái Hy ngơ ngác đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh…
-“Tỉnh rồi à?”-Một chất giọng trầm khàn vang lên, một gương mặt quen thuộc lọt vào tầm nhìn tạm thời của Ái Hy.
Điền Huân đang cầm trên tay một quả táo, bước đến trước mặt Ái Hy với dáng vẻ ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra…
-“Này, tại sao tôi lại ở đây?”-Ái Hy nhíu mày nhìn Điền Huân, hai tay bị trói chặt giờ đây mới bắt đầu cảm nhận được cảm giác tê buốt nhờ lực xiết của dây thừng, nay lại thêm lực tác động của Ái Hy đang cố cởi trói lại khiến nơi cổ tay mỗi một đau rát hơn.-“Tên khốn, anh lấy quyền gì mà trói tôi?”
Đối diện với ánh nhìn rực lửa của Ái Hy, Điền Huân thản nhiên cầm trái táo trên tay đưa ra trước mặt Ái Hy, một câu hỏi hết sức “thân thiện” được thốt ra với giọng điệu khinh khỉnh.
-“Biết đây là gì không?”-Điền Huân đã chuyển sự tập trung từ Ái Hy sang trái táo mang một sắc màu đỏ thẫm trên tay, đôi mắt chăm chú quan sát vật thể ấy…
Đúng là ngớ ngẩn!
-“Là táo chứ gì?!”-Ái Hy lập tức lên tiếng trả lời, vì câu hỏi của Điền Huân ngay cả con nít ba tuổi cũng biết rõ thứ Điền Huân đang cầm trên tay được gọi là gì.
-“Sai!”-Một từ phê phán duy nhất được cất lên, đôi mắt vô định của Điền Huân lướt sơ qua Ái Hy một giây, sau đó tiếp tục mân mê quả táo trên tay, vô thức nói.-“Là trái cấm đấy.”
-“Trái cấm?”-Câu trả lời của Điền Huân khiến Ái Hy hết sức ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn Điền Huân không chớp mắt…
-“Cô đã từng được nghe kể về thứ này chưa?”-Trên môi Điền Huân nở một nụ cười khinh bỉ, ánh mắt vẫn dán chặt vào trái táo trên tay.-“Trên thế gian này, có một thứ được gọi là tình yêu trái cấm.”
-“Anh điên rồi à? Trái cấm rồi lại tình yêu trái cấm, cuối cùng anh đang lảm nhảm cái gì thế?”-Ái Hy tức giận quát vào mặt Điền Huân, lúc này mà hắn còn có tâm trạng kể chuyện cho Ái Hy nghe ư?
Sự tức giận của Ái Hy dường như đã gần chạm đến mức đỉnh điểm, nhưng lại đột ngột dịu xuống sau câu nói tiếp theo của Điền Huân.
-“Minh Vỹ, hắn đã vướng vào tình yêu trái cấm.”
Ái Hy tròn mắt nhìn Điền Huân, không thể tin được thính giác của mình vừa tiếp thu được những gì…
Minh Vỹ… tình yêu trái cấm?
Ái Hy đột ngột lại cảm thấy khó thở, một gương mặt khác lại được chiếu chậm ra trước mắt dù cho Ái Hy mới chỉ trông thấy cô ấy được duy nhất một lần…
Thy Thy…
Minh Vỹ vướng vào tình yêu trái cấm, thì câu trả lời cuối cùng và chính xác nhất dĩ nhiên là Thy Thy…
-“Cô có muốn biết không? Những gì đã xảy ra với họ?”-Điền Huân nhìn Ái Hy cười khẩy, nhưng trong ánh mắt lại hiện rõ một nỗi cay đắng tột cùng.-“Thy Thy đã chọn hắn, mà không chọn tôi.”
Lúc này, bỗng dưng Ái Hy lại có cảm giác đồng cảm với Điền Huân…
Không phải là do Ái Hy từng vướng vào hoàn cảnh ấy…
Mà do ánh mắt Điền Huân đã nói lên tất cả…
Nỗi đau kia đang dần hiện rõ trong đôi mắt mang một màu đen đậm như tách cafe đắng của Điền Huân, vết thương lòng không những không hề phai nhạt…
Thậm chí còn trở nên đau đớn hơn bao giờ hết…
-“Tôi đã giết Thy Thy.”-Ái Hy vẫn chưa kịp mở lời thì giọng nói gấp gáp của Điền Huân lại vang lên, chất giọng không chút biểu cảm.
À, thì ra hắn đã giết Thy Thy nên hắn mới đau khổ và dằn vặt như thế!
Khoan đã, hình như đang có chút nhầm lẫn gì đó ở đây! Người giết Thy Thy là bà Hàn cơ mà…
-“Không phải là mẹ Minh Vỹ giết Thy Thy sao?”-Ái Hy bất giác nhích về phía sau một chút, cau mày nhìn Điền Huân nghi hoặc.
-“Đúng, là bà ta giết!”-Điền Huân vẫn chú tâm vào trái táo trên tay, mông lung trả lời.
-“Thế tại sao anh lại bảo anh giết Thy Thy?”-Đúng là tên khó hiểu, càng hỏi thì lại càng rối! Ái Hy bắt đầu mất bình tĩnh…
-“Bà ta trực tiếp giết Thy Thy, còn tôi là kẻ gián tiếp…”-Thêm một câu trả lời hết sức thản nhiên, đột ngột Điền Huân ngước lên nhìn thẳng vào mặt Ái Hy, nở một nụ cười xảo trá.-“… cô còn gì thắc mắc thì hỏi hết đi, tôi sẵn sàng trả lời, xem như đó là ân huệ tôi tặng cho cô trước khi chết.”
-“Này, ăn nói cho cẩn thận, anh bảo ai chết?”-Ái Hy lại một lần nữa không kềm được mà quát vào mặt Điền Huân, đôi mắt trong sáng kia cũng trừng lên oán hận.
-“Tôi không đảm bảo ai sẽ chết…”-Điền Huân nhún nhún vai, gương mặt vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ.-“… ba tiếng nữa, nơi này sẽ biến thành tro bụi.”
Ba tiếng? Tro bụi?
Sao hôm nay cái tên tâm thần này lại nói toàn những điều khó hiểu, một lần nữa Ái Hy lại phải cất tiếng hỏi.
-“Ý anh là gì?”-Cả người Ái Hy bắt đầu run lên, nói chuyện với tên này quả thật tiêu hao nhiều sức lực không thể tưởng.-“Anh định phá huỷ chỗ này à?”
Hít thở, hít thở nào…
Bình tĩnh, bình tĩnh nào…
Ái Hy đang cố gắng điềm tĩnh hết sức có thể để không có thêm bất cứ hành động nào quá kích động nữa…
-“Bingo! Tôi đã đặt bom xung quanh nơi này rồi…”-Điền Huân đưa trái táo kia lên miệng, cắn một miếng, tiếp tục nói với vẻ khinh đời.-“… sớm thôi!”
…
-“Tránh ra.”-Hạo Thần xông vào toà biệt thự lộng lẫy của tổ chức Knight, gạt mạnh đám cận vệ ra, quát lớn.-“Lập tức gọi Hàn Minh Vỹ ra đây cho tôi!”
-“Chuyện gì?”-Minh Vỹ cắt ngang lời nói của Hạo Thần, vẫn là cái giọng điệu lạnh lùng vốn có.
-“Ung dung quá nhỉ? Điền Huân bắt Ái Hy đi rồi!”-Hạo Thần dường như đang rơi vào trạng thái hoảng loạn, đôi mắt phức tạp căng thẳng nhìn Minh Vỹ, gấp gáp lên tiếng.
-“Khi nào?”-Từ phía bên kia đã bắt đầu có phản ứng, bước chân của Minh Vỹ bắt đầu nhanh hơn, bước đến nắm lấy cổ áo của Hạo Thần xốc lên, gằn từng chữ.-“Ở đâu?”
Hạo Thần cũng không để yên cho Minh Vỹ làm càn như thế, đưa tay đẩy mạnh Minh Vỹ ra, sửa lại cổ áo, tức giận quát lên.
-“Là nơi từng xảy ra án mạng của Thy Thy!”