• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trên phố đã quá quen thuộc với cảnh này, còn có người cười chê.

Ta nhìn nàng, thấy nàng mỉm cười, lắc đầu.

Khi nàng quay lại, ánh mắt chúng ta gặp nhau, nàng thu lại nụ cười: "Vương gia, ăn nhanh đi, không thì mì sẽ nở hết. Ăn xong, ta muốn dẫn ngài đến một nơi."

"Được."

Một lát sau ăn xong mì.

Nàng lấy từ túi tiền bên hông ra một ít đồng xu, cẩn thận đếm tám đồng rồi đặt lên bàn: "Đi thôi."

Ta không biết nàng muốn đưa ta đi đâu.

Nhưng ta nghĩ nơi đó, có lẽ là lý do nàng đến gặp ta hôm nay.

Đi theo nàng, ta đến một cánh đồng khai khẩn bên ngoài trấn, ruộng đất được chia thành nhiều phần lớn, nhìn qua các loại cây lá, có ít nhất tám loại cây trồng khác nhau.

Nàng chỉ vào cánh đồng trước mắt: "Vương gia, đây là kết quả hiện tại. Trước khi đến Bắc Cương, ta đã nhờ huynh trưởng giúp thu thập nhiều giống cây chịu hạn và chịu lạnh, thực tế ta không hiểu nhiều về nông nghiệp, đọc sách chỉ là lý thuyết suông. Hai năm qua ta đã đi nhiều đường vòng, ngày càng nhận ra hạn chế của mình trong lĩnh vực này, thêm vào đó số lượng học sinh ngày càng nhiều, sức lực của ta thực sự không đủ để đảm đương hết."

"Ta biết vương gia cũng đang hết lòng vì việc này, dù không biết có giúp ích gì không, nhưng mong có thể đóng góp một phần tâm huyết."



"Vi Vi, cảm ơn nàng." Giọng ta có phần khàn.

Nàng càng tốt, ta càng cảm thấy mình hèn kém, nàng càng tốt, ta càng tự thấy xấu hổ.

Thực ra ta biết nàng đang làm việc này, nàng chưa bao giờ quên những lời chúng ta từng nói.

Hai năm qua, ta cũng nhiều lần lén đứng từ xa quan sát nàng.

Đã từng thấy nàng trong thư viện, từng câu từng chữ dạy bọn trẻ và các nữ tử học chữ, những đứa trẻ sáu tuổi và những nử tử mười sáu, mười bảy tuổi cùng ngồi học, tiếng đọc vang lên từ cửa sổ tràn ra ngoài.

Đã từng thấy khi bọn trẻ nghịch ngợm, nàng vốn dĩ luôn hiền hòa, lễ phép, lại cầm gậy đuổi theo chúng khắp sân.

Đã từng thấy nàng xắn tay áo, cùng các lão nông ra đồng làm việc, gánh nước tưới ruộng, ngã xuống đất, tay chân bị trầy xước, ta đau lòng, nhưng vừa bước ra lại nghĩ nàng không muốn gặp ta.

Đã từng thấy khi cây trồng héo úa, nàng đứng giữa ruộng buồn bã.

...

"Vương gia khách sáo rồi."



Nàng mới thật là khách sáo, ta cười khổ trong lòng.

"Gần đây vương gia có khỏe không?"

Nàng ngồi xuống bờ ruộng, tiện tay hái một bông hoa nhỏ bên đường cài lên tóc, cánh hoa màu vàng rực rỡ nổi bật trên mái tóc đen tuyền, ánh mắt nhìn xa về phía cánh đồng mênh mông, trên môi nở nụ cười tự do, phóng khoáng.

Ta ngồi xuống bên cạnh nàng, lý trí khiến ta giữ khoảng cách nửa cánh tay: "Không được tốt lắm, dù chiến sự đã lắng xuống nhưng Bắc Cương chịu đựng chiến tranh nhiều năm, còn nhiều vấn đề cũ, thế lực địa phương phức tạp, người Hung Nô trên thảo nguyên vẫn chưa thể hòa nhập hoàn toàn, tất cả đều không thể giải quyết trong một sớm một chiều."

"Quản lý một vùng đất không nhẹ nhàng như ra trận g.i.ế.c địch, các chi tiết phiền phức và sự cân bằng tình hình, ta vẫn còn đang khám phá."

Nàng cười nhạt, giọng điệu bình thản, chậm rãi nói: "Quản lý một đất nước giống như nấu cá nhỏ, cần phải từ từ, quản lý một vùng đất cũng như vậy. Vương gia đã làm rất tốt trong hai năm qua. Khi ta mới đến trấn Lục Hợp, nơi đây còn hoang sơ, đâu đâu cũng thấy sự tiêu điều và khắc nghiệt, ven đường chỉ có bảy tám cửa hàng bán thịt cừu và rượu. Nhưng hiện tại, các quán rượu, quán trà mọc lên san sát, thậm chí còn có thương nhân mang lụa từ phương Nam đến mở cửa."

"Cuộc sống của cư dân trong thị trấn và xung quanh đã thấy rõ sự cải thiện. Họ tuy không biết mặt ngài nhưng biết rằng ngài đang giúp cuộc sống của họ tốt hơn từng ngày. Ngài biết không? Khi ta đến thăm nhà học sinh, thậm chí còn thấy họ làm bài vị trường thọ cho ngài."

Nói đến đây, dường như nàng cảm thấy thú vị, giọng điệu mang theo chút dí dỏm.

"Bài vị trường thọ sao?" Ta cúi đầu cười khổ.

"Lòng dân hướng về ngài, người dân Bắc Cương rất yêu mến ngài. Có những điều tưởng chừng như nhỏ bé, vi ti như hạt bụi, nhưng thực tế lại có sức mạnh như sấm sét." Nàng nắm chặt tay: “Cha ta từng nói rằng một quốc gia không chỉ có vua mà còn do hàng triệu người dân tạo thành, cần coi trọng lòng dân, nơi nào lòng dân hướng đến có thể mở mang bờ cõi, bảo vệ quốc gia an toàn."

"Đến giờ ta vẫn thấy ông nói đúng, chỉ là sau này... ông đã quên mất."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK