Khung cảnh quá đỗi bình yên, bình yên đến xé lòng, mưa ngoài trời lác đác tuôn rơi, ào ạt bên ngoài mái hiên. Bầu trời xám xịt, mờ mịt, chừa lại một khí trời chiều ảm đảm và hiu hắt.
Sở Tào Biện vẫn một tư thế, cậu gục ngã ở trong lòng Tư Đồ Thanh Sơn, hai nữ nhân còn lại chẳng dám nói gì, họ lắng đọng nương theo hoàn cảnh, đứng chết chân, ngậm ngùi cúi đầu.
Ngay lúc này đây Lê Nghi cầm trên tay chiếc ô đen, một mình bước vào trong nơi bọn họ đang đứng, nhìn thấy Sở Tào Biện cùng Tư Đồ Thanh Sơn ôm ấp nhau mùi mẩn, ả ta cảm thấy có chút không thoải mái, tuy nhiên bởi vì họ đều là nam nhân, ả dường như không chút nghi ngờ.
"Hóa ra anh ở đây sao ?" Lê Nghi nhếch môi: "Tào Biện".
Đào Cung Vi vừa nghe thấy giọng nói đó hận không thể lao tới bóp cổ nữ nhân hóng hách, ngang tàn này tới chết. Gương mặt hồng hào, đôi mắt long lanh xinh xắn, rạng ngời này cũng không thể che giấu đi sự chán ghét, tức giận hiện rõ trên khuôn mặt: "Đến đây để làm gì ? Nơi này không chào đón cô".
Trần Phúc vừa thấy ả ta đã vội núp đằng sau lưng hai nữ nhân, cơ thể run rẩy lấp ló đôi mắt dòm ngó bên ngoài.
"Tang lễ đều dành cho những người có thành ý tới, tôi vì Biện ca mà tới, còn không xứng đáng ?" Lê Nghi liếc mắt, tự nhiên bước đến gần cậu, hạ thấp người ả lau đi giọt lệ còn đọng trên gò má cậu, mỉm cười.
Sở Tào Biện phờ phạc tựa hồ một cái xác không hồn, mọi thứ xung quanh diễn ra cậu đều chẳng chút bận lòng, mắt vô định mông lung nhìn về phía xa xăm.
Ả thấy cậu không còn cái phong độ kiêu ngạo, lạnh lùng như lúc trước nữa, Lê Nghi chau mày, thầm day dứt khó chịu ở trong lòng, một cỗ cảm xúc quái lạ mà chính ả còn chẳng diễn tả được khi đứng trước một Sở Tào Biện thiếu sức sống.
"Đừng náo nữa, cô còn không nhìn thấy Sở Tào Biện đau lòng như thế nào sao ? Còn phải gây thêm phiền phức cho cậu ấy cô mới hả dạ ?" Đào Cung Vi lớn giọng.
"Không cần cô nhiều lời, Lê Nghi tôi yêu anh ấy, hiện tại người anh ấy cần là tôi, tôi mới là cô gái nên ở bên an ủi chứ không phải..." Lê Nghi đẩy ánh mắt sắc bén của mình sang Tư Đồ Thanh Sơn, chẳng khách khí: "...thứ cảnh sát mà anh ấy ghét cay ghét đắng".
Ả cười khinh bỉ, tỏ thái độ với Tư Đồ Thanh Sơn. Nguyên lai chính là sau khi sự việc chạm mặt anh tại sở cảnh sát, lúc ấy trong mắt ả anh ta là một tên cảnh sát quèn, chỉ có danh mà không có thực tài, ngay cả vụ án của cha ả đến nay vẫn không được làm rõ, số gia sản của Lê gia giờ đây chỉ còn là dấu chấm hết. Lê Nghi dĩ nhiên xem thường Tư Đồ Thanh Sơn, một kẻ vô dụng còn ôm người ả thích vào lòng, tất nhiên là chướng mắt.
Lê Nghi kéo anh ta ra khỏi người Sở Tào Biện, theo phản ứng mà Xạ Nhữ Bảo ở bên cạnh đỡ lấy cậu.
"Rốt cuộc cô muốn gì ở chúng tôi ?" Đào Cung Vi chỉ tay thẳng mặt Lê Nghi, cô đanh giọng.
Tư Đồ Thanh Sơn đưa bàn tay của mình lên cao nhầm ngăn cản cảm xúc của Đào Cung Vi, anh điềm tĩnh, thần sắc từ tốn mà nói: "Lê tiểu thư, nơi đây không tiện chúng ta tìm chỗ khác cùng nhau nói chuyện".
"Tôi có gì để nói với anh".
"Nhưng tôi thì có" Tư Đồ Thanh Sơn chán chường với tính cách ương bướng, ngông cuồng của Lê Nghi, anh một tay nắm lấy cổ tay ả lôi ra bên ngoài, mặc kệ trời mưa gió, một phát làm cho cả hai bị ướt đẫm.
Đào Cung Vi một bên đắc ý không thôi, quay sang nói với Xạ Nhữ Bảo: "Cuối cùng chính chủ cũng đi xử lý tiểu tam, cậu nói xem, tôi thật hài lòng mà".
"Đồ khốn, bộ đồ đắt giá của tôi" Lê Nghi la lối, oán trách dưới mưa: "Bỏ tôi ra, mau bỏ ra".
Tư Đồ Thanh Sơn có chút phẫn uất, anh ném ả sang một bên.
"Thái độ như vậy là muốn gì đây ? Mẹ kiếp".
Anh vẫn điềm đạm cất giọng, tuy nhiên trong lời lẽ lại có phần đe dọa: "Tránh xa cậu ấy ra, đừng làm phiền cuộc sống của cậu ấy nữa".
Lê Nghi nhướn mày ngạc nhiên, đồng thời là cười đến phát điên: "Dựa vào đâu để bắt tôi biến khỏi cuộc sống của anh ấy ? Anh là gì mà dám ra lệnh cho tiểu thư Lê gia vậy".
Hai người họ một nam một nữ đứng dưới gốc cây, từng hạt mưa len lỏi qua tán cây rơi trên từng lớp vải áo, thấm ướt da thịt họ. Cả hai đấu tranh mãnh liệt, đối thoại với cường độ âm thanh gắt gao, to lớn.
Một câu định giá thân phận của anh đối với Sở Tào Biện đã khiến anh cứng miệng, Tư Đồ Thanh Sơn không có khả năng đối đáp lại câu hỏi này, bởi lẽ nó cũng chính là điểm yếu của anh, anh hơn ai hết thừa biết sự thật rằng bản thân không có bất cứ mối quan hệ thân thiết gì với Sở Tào Biện, thậm chí anh còn là thứ mà cậu căm ghét, hận thù nhất. Nhắc đến anh chỉ cảm thấy đau lòng, buồn tủi không thốt nên lời.
Lê Nghi tinh ý nhìn ra điều gì đó, ả ta đả kích anh: "Sở Tào Biện từ trước đến nay thề sống chết không đội trời chung với cảnh sát, anh là cái thá gì mà lại ôm anh ấy vào lòng chễm chệ như vậy".
"Lê Nghi ! Mong cô chú ý câu từ".
Ả bắt đầu nâng từng bước chân của mình, đi vòng quanh Tư Đồ Thanh Sơn, ánh mắt dò xét bộ dạng thất bại thảm hại của anh ta, vội vàng đắc ý, đánh giá đối thủ: "Người như anh Biện ca sao có thể để mắt tới chứ" Lê Nghi dùng tay vỗ vỗ lên má trái anh, chế nhạo: "Lũ người đội lớp thiên thần giả dối chỉ biết cho mình là đúng, khi mà sự thật còn chưa được phơi bày đã bị giấu nhẹm, thứ lòng dạ thâm độc, đê hèn nhưng lại thích tỏ vẻ thanh cao sao ? Thật nực cười đó".
Tư Đồ Thanh Sơn nhắm mắt, tay nắm thật chặt kiềm chế cảm xúc nóng giận của mình lúc này, anh hít thở một hơi thật sâu, bên tai toàn là những lời đá động tới điểm yếu, bắn trúng tim đen của anh. Thứ khiến Sở Tào Biện bấy lâu nay có thành kiến, hiểu lầm Tư Đồ Thanh Sơn được ả ta nhắc đi nhắc lại một cách rõ rệt.
"Tôi nói cho anh biết, loại người như anh không thể chạm tới Biện ca, một người cao cao tại thượng chứa đầy hào quang khí chất" Lê Nghi mím môi: "Còn anh, thứ thấp hèn dơ bẩn".
Tư Đồ Thanh Sơn giữ tay ả trên không trung thật chặt, như thể muốn bóp nát nơi đó. Lê Nghi thét lên đau điếng, mày nhăn mặt nhó: "Tôi như thế nào không cần Lê tiểu thư bận tâm, cô chỉ cần biết điều, tránh xa Sở Tào Biện ra. Mọi thứ sỉ nhục, lăng mạ cảnh sát ban nãy tôi sẽ xem như chưa từng nghe thấy".
"Anh tính đe dọa tôi hả ? Tôi không sợ đâu".
"Nếu cô muốn đến sở cảnh sát vì tội phỉ báng thanh tra thì cứ việc" Anh nói một cách an nhàn, giấu đi sự buồn bã ở trong đáy mắt đi chừa lại bản chất lãnh đạm vốn có.
Bọn người Phong Di Châu cùng Trần Phúc cầm ô đi ra ngoài, rời khỏi phía cổng tang lễ. Lê Nghi đảo mắt thấy thế liền muốn đuổi theo, đồng thời muốn đánh trống lảng bỏ trốn khỏi sự truy xét của người đàn ông trước mặt, ả hất vội tay anh ra, vội vàng không nói mà chạy đi nhanh như bay, bỏ lại Tư Đồ Thanh Sơn một mình dưới gốc cây.
Anh chẳng cần đuổi theo, bất động mà ngẩng mặt nhìn trời, cảm thụ từng giọt mưa rơi lã chã trên gương mặt.
Từng câu từng chữ, từng ngữ điệu, hành động của nữ nhân vừa rồi tất cả được lặp lại trước mắt anh. Tư Đồ Thanh Sơn vì sự đả kích đó mà vết thương lòng càng trở nên sâu đậm hơn, tựa hồ vết thương được người ta nhìn thấy, không chữa lành mà lại còn một phát giẫm đạp lên, khiến nơi đó đau đớn, khổ sở tột cùng mà lại không thể giải bày cùng ai.
Tư Đồ Thanh Sơn chính là tương tư, anh tương tư một người mà có lẽ bản thân cũng không chắc có đủ tư cách để ở bên, có đủ khả năng để được cậu chấp nhận hay không.
Một nhát dao này được Lê Nghi đặt đúng chỗ, ngày một khiến anh tâm tư trĩu nặng đi, trong mật ngọt phải chấp nhận trải qua đau thương, day dứt nơi tim cứ tồn tại mãi.
------------------
Phong Di Châu vì sự an toàn của cậu bé rụt rè, yếu đuối này nên quyết hộ tống Trần Phúc cho đến cùng, đi bộ ở trên đường mưa, gương mặt của bốn người họ ảm đạm mà buồn bã, chẳng một ai nói lời nào, nhìn sang tâm trạng của Sở Tào Biện, quả thật chẳng còn gì để xót xa hơn.
Lê Nghi dầm mưa đi phía sau theo dõi bọn họ, chậm rãi, lén lút và kĩ càng, ả núp sau các bức tường nhằm không để bị nghi ngờ, tệ nhất là bị phát hiện.
"Quả nhiên bọn chúng sống cùng nhau, còn đi chung trở về" Đấm tay vào bức tường vì bực tức, Lê Nghi nhớ đến lời bọn nữ sinh đã cảnh báo cho ả, bảo rằng Phong Di Châu từ bé đã cùng nhau sinh sống cùng nhau lớn lên, nghĩ tới viễn cảnh Sở Tào Biện phải ở cùng hai nữ nhân khác ả không ngừng sôi sục lửa giận, nỗi lên cơn ghen tuông.
Đào Cung Vi bỗng nhiên quay đầu về phía sau, Lê Nghi rất nhanh thụp người vào bên trong, nín thở đầy sợ hãi.
Đoạn đã trải qua được vài phút đồng hồ ả mới lần nữa ló đầu ra, vì thế mà Phong Di Châu và Trần Phúc cũng theo đó mất tích trong nháy mắt.
Phong Di Châu là sát thủ lão luyện nhiều năm trời, việc bị kẻ khác theo dõi lý nào lại không nhận ra, kẻ theo dõi họ còn là một ả nữ nhân ngu ngốc, nghiệp dư đầy vô dụng.
Lê Nghi ngỡ ngàng dáo dác nhìn quanh, một bóng người cũng không còn thấy nữa. Ả ta vừa bất ngờ đồng thời vừa tức điên cuồng nộ, chân đạp mạnh xuống vũng nước khiến nước văng tung tóe.
Lê Nghi còn không phải vì yêu Sở Tào Biện mới làm nhiều thứ như thế này sao ? Ả đã bỏ mặc sĩ diện của mình, cốt cách danh gia vọng tộc mà đôi co với lũ người tầng lớp thấp kém.
Cuối cùng kế hoạch tìm ra ngôi nhà của họ nhằm phá hoại đã một lần nữa thất bại !
Lê Nghi đứng vào một bên trú mưa, lập tức gọi điện thoại cho nhóm đồng bọn.
"Lê Nghi à".
"Cái gì, các người dám gọi tên của ta trống không ? Chán sống rồi hả, khốn kiếp".
"Cô còn nghĩ mình còn quyền lực như xưa nữa sao, bây giờ nhà đài đã tung hết tất cả tin tức về số tài sản bị mất của Lê gia, cô chỉ là thứ bị bỏ đi mà thôi, còn tưởng mình là phượng hoàng con gái độc nhất của Lê gia nữa sao ? Đừng hòng qua mặt bọn này".
"Chúng mày...." Lê Nghi bàng hoàng không ngớt.
"Đừng làm phiền bọn này nữa, vậy đi kết thúc tại đây. Thứ con gái bị bỏ rơi" Bọn chúng còn cười lớn chế nhạo trước khi cúp máy.
Chưa kịp nói lời nào, Lê Nghi đã bị bọn họ chặn miệng trước bằng những lời lẽ khinh thường.
Hóa ra chúng chịu phục tùng ả không phải vì ả dữ tợn, uy lực, tất cả đều chỉ vì số tài sản mà ả tuyệt nhiên sẽ nắm giữ đó, bọn chúng đang là muốn dòm ngó, tham mưu tiền tài, vật chất.
Mọi chuyện đã bị bại lộ trước giới truyền thông một cách hỗn tạp, Lê Nghi không hề ngờ tới bản thân sẽ bị phản bội bằng cách này.
Ả ta cười thật to, cười đến điên dại, cười choáng váng cả đầu óc: "Chúng mày sẽ phải hối hận, chủ tịch Lê gia đã chết, số tài sản đã mất thì không có nghĩa là tao sẽ thất bại" Ả vò đầu, thét lớn: "Tao còn có mẹ, chúng mày sẽ phải thấy uy quyền khủng khiếp đứng sau bà ! Một trong tứ đại cổ đông của Trần gia, hãy chờ xem...tao sẽ trả thù tất cả".
---------------------------------------
Nhân Vật: Lê Nghi.