Thời gian trôi thật chậm với cô, dường như chỉ có màu đen tối tăm phủ kín tất cả. Nó khiến cho người ta cảm thấy cô đơn, thấy thật mệt mỏi… Có tiếng bước chân người nào đó đang đi đến và rồi giọng nói ấy vang lên
” Chào buổi sáng! Em ổn chứ? ”
Cô mỉm cười ngọt ngào đáp lại
” Buổi sáng tốt lành, Shiki! Em vẫn ổn. ”
Khi tỉnh giấc hay nói đúng hơn là khi hệ thần kinh làm việc trở lại, trước mắt cô vẫn là một mảnh đen tối. Cô ngồi dậy, hắn từ tốn đỡ cô đi đến bàn trang điểm. Tuy không thể nhìn nhưng cô tự biết bây giờ mình trông vô cùng khủng bố. Đầu tóc sẽ xù như ổ rơm, từ hôm qua đến giờ chưa hề tắm rửa nên… hẳn sẽ rất là dơ đi…
Nhưng cũng không thể trách cứ sao cô ở dơ! Bên cạnh chỉ có Will và Shiki, không thể nhờ họ giúp mình tắm rửa hay thay đồ được!
Tuy nội tâm đang gào thét mãnh liệt… chỉ vì chút hình tượng nên cô đành phải nín nhịn cái cảm giác khó chịu mà tỏ ra bình tĩnh.
Hắn nhanh nhẹn đi một lúc rồi đặt thứ gì đó lên bàn. Cô nghe thấy tiếng nước sau đó cảm nhận được một cảm giác mát lạnh thoải mái trên mặt. Dù là mùa hè hay mùa đông cô đều rửa mặt bằng nước lạnh, có lẽ sự mát lạnh giúp cô thanh tỉnh vào mỗi ngày mới. Thật không ngờ thói quen nhỏ như vậy mà hắn vẫn để tâm.
Khi mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp thì…
Có lẽ do một lý do nào đó… hắn tháo cúc áo ngủ của cô ra!!!!!
” AAAAAA!!!!! …A… Anh ….Anh l…làm cái gì đó!!!!? ”
Đáp lại cô là
” Giúp em lau chùi thân thể chứ còn làm gì nữa? ”
Ôi! Trời đất tổ tiên ơi! Sao hắn có thể nói một cách tỉnh bơ như thế chứ???
” A…Anh… không biết hai từ ‘xấu hổ’ đánh vần thế nào à??? ”
” Biết chứ. Ớ u âu xờ âu xâu sắc xấu, hờ ô hô hỏi hổ: xấu hổ:”>> ”
Cô sắp điên lên rồi đây!!!
” Anh nói đàng hoàng cho em coi! ”
Hắn tỏ vẻ tội nghiệp đáp
” Bộ em tính không vệ sinh thân thể sao? Sẽ dơ lắm đó! ”
Cô cãi lại ngay
” Đợi em nhìn thấy lại rồi tắm rửa cũng chưa muộn mà! Người ta nói ‘ nam nữ thụ thụ bất tương thân’. Anh hiểu không? ”
Hắn nghiêm túc suy nghĩ sau đó nói một câu như thế này
” Anh thấy câu đó không đúng với thời đại này lắm… à…ờ…. cũng không đúng cho trường hợp của anh và em nữa. ”
Cô bực mình
” Không đúng chỗ nào chứ? ”
” Thì lần đó em nhìn thấy nửa trên của anh cũng bình thường mà. ”
Cô ngờ ngợ. Có khi nào trong lòng hắn luôn nghĩ cô là đứa con gái thấy trai đẹp liền chảy nước miếng ròng ròng không ta? Eo ơi! Cô thừa nhận bản thân mình đúng là mê trai thật… nhưng mà cô có đảo mắt với lại nhìn trộm thì cũng làm sau lưng hắn à nha! Hắn sao biết được? Mà nếu hắn có biết thật đi chăng nữa thì cô đâu có được bình yên như vậy đâu?
” Anh nói dối! Em đâu có nhìn… lần nào đâu. ”
” Lần đó ở Quỷ Quốc, anh mới đi bơi về, em chẳng khen “Đàn ông đích thực!” với lại là “Sáu múi cơ bụng…haizzz chẳng bù với cái bụng mỡ của em”… Vì vậy, anh giúp em lau rửa thân thể cũng không có gì to tát a! ”
Cổ họng cô bỗng chốc cứng đơ lại
” Cái đó đó… ừ thì… khác nhau chứ! Đàn ông con trai cởi trần chính là rất manly. Còn anh thấy con gái con lứa đi bơi ai lại trần truồng nửa phần trên lần nào không? Nếu có thì phải là phim,truyện 18+ mới có!!! ”
Để tránh cuộc tranh luận chẳng đâu vào đâu này tiếp diễn liên hồi cộng với nội dung cuộc đối thoại càng ngày càng “đen tối”:) A hèm… cô tự mình vệ sinh cá nhân trong sự quyết tâm cùng vất vả, khó nhọc và vô cùng, vô cùng ngại!
( Au: Giữ sức nhá mấy bạn! Sau này có một cái hố sâu đầy rẫy “đen tối” đang đợi được tìm hiểu. Hehehe!!!)
Sau khi hắn làm bảo mẫu… í nhầm… là quản gia cùng cô sinh hoạt buổi sáng rồi buổi trưa… Cô dùng hết sức làm nũng, nịnh nọt, mặt dày các thể loại… vân vân… và… vân vân… hắn chịu dẫn cô đi dạo. Nói thật chứ cô đã triệt để quên mất lần cuối trước đó hai người cùng dạo chơi với nhau là lúc nào. Bây giờ rất giống với hẹn hò mang lại cho cô cảm giác thư thái, vui vẻ lạ thường.
Cảm nhận chân mình đã mỏi kha khá, cô đoán biết được bản thân hẳn là đi rất xa rồi. Cô có sức chịu đựng, dẻo dai hơn người thường rất nhiều vì vậy dù đi bộ thật lâu cũng sẽ ít mỏi chân hơn. Dọc đường hắn hát cho cô nghe nhiều bài hát hay, giai điệu rất tuyệt. Cô hỏi hắn khung cảnh bây giờ ra sao? Bởi lẽ cô không rõ nữa, người không nhìn thấy gì như cô bây giờ chẳng để ý gì khái niệm về thời gian, không gian nữa…
Hắn nói bây giờ trời đã chập choạng tối. Nghĩ lại cô đã ngắm nhìn hoàng hôn không biết bao nhiêu lần nhưng lần này là ngắm nhìn bằng các giác quan khác thị giác nên có một chút không quen. Cô tưởng tượng ra khung cảnh lúc này… những ánh nắng cuối ngày dần dần thu lại. Tiếng những chú chim đang bay về tổ, tiếng bước chân người vội vã trở về với mái ấm của mình nghe sao mà lắng động thế? Từng cơn gió mát lạnh thổi qua mang đến cho người ta cảm giác thật dễ chịu. Hắn vẫn nắm tay cô cùng bước đi
” Bây giờ chúng ta đang cùng đi dạo, cùng ngắm cảnh hoàng hôn. Tuyết đã tan, những bông hoa lại sắp bắt đầu khoe sắc. Khung cảnh thật xinh đẹp, em có cảm nhận được không? ”
Cô đáp lại nhẹ nhàng
” Em cảm nhận được.Chúng ta đang ở nơi nào vậy Shiki? Em có cảm giác nó là một nơi yên bình và thơ mộng… ”
” Ừ. Chúng ta đang đi dạo xung quanh chính là một cánh đồng hoa rộng lớn, vô cùng yên bình. Anh có ước muốn nắm tay em đi ngắm hoa một lần. Xem ra đã thực hiện được rồi… ”
Cô đoán hắn đang nhìn về phía chân trời kia, nhìn về một nơi xa rất xa. Cô bật hỏi
” Shiki này… Nếu một ngày em không còn ở cạnh anh nữa. Liệu… anh có thể… quên em không? ”
Hắn bỗng đứng khựng lại vài phút sau đó mới tiếp tục bước bộ. Bàn tay hắn nắm chặt lấy tay cô
” Sẽ không thể. ”
Cô thì thầm, thì thầm đặt một câu hỏi mà chẳng biết là để hỏi ai. Hỏi cô hay hắn?
” Tại sao? Không thể ư? ”
Tiếng nói của hắn hòa với tiếng gió, nhẹ nhàng, dịu mát trái tim cô
” Đúng vậy! Em không thể hủy diệt tất cả cây anh đào trên thế giới này. Bởi vì, những mầm sống vẫn sẽ trỗi dậy mạnh mẽ tại một ngóc ngách nào đó và rồi phát triển, trở thành một cây anh đào to lớn. Cứ như vậy, cứ như vậy, mỗi lần ngắm những cánh hoa bay bay trong gió anh lại nghĩ đến em. Nghĩ đến một người con gái mảnh mai, mỏng manh như cánh hoa kia. Nghĩ đến một số phận sao quá éo le, quá thương tâm… ”
Cô mím môi, cố ngăn cản gương mặt sắp khóc của mình
” Sao anh lại phải tự hành hạ bản thân mình như vậy? Chúng ta…vốn chẳng nợ gì nhau. ”
” Em sai rồi. Từ khi anh gặp em duyên nợ của đôi ta đã bắt đầu. Tới tận giờ, sợi dây liên kết giữa anh và em đã vô phương chặt đứt mất rồi. ”
Rơi lệ… Cô từng khóc rất nhiều đến nỗi tưởng chừng như nước mắt cô đã cạn khô cho những buồn đau của quá khứ… vậy mà bây giờ cô vẫn khóc. Rốt cuộc đến bao giờ, đến bao giờ cô mới có thể ngừng khóc?
Hắn dẫn cô đến ngồi ở một gò đất cao đợt cô ngồi xuống rồi nằm lên chân cô như một chú mèo lười biếng. Cô cảm nhận được hắn đang nhìn cô, nhìn chăm chú, ánh mắt đó có thể sẽ vô cùng sâu, vô cùng đau buồn.
” Em có thể tặng anh một món quà không? ”
Cô ngạc nhiên. Từ lúc quen nhau đến giờ chỉ có hắn tặng cô chứ cô chưa từng tặng hắn món quà gì. Không phải vì cô không muốn tặng, hồi trước cứ bị thương liên miên nằm lì trên giường bệnh, lúc mua quà rồi lại không kịp đưa cho hắn…
Thật ra cô chỉ có thể chắc chắn tặng hắn vật chất xung quanh cuộc sống mà thôi. Nhưng thử hỏi một vampire có cuộc sống vĩnh cửu thì cần gì đến tiền bạc, của cải?
” Anh muốn nhận được món quà gì từ em đây? ”
” Anh muốn có được tất cả nỗi buồn và nước mắt của em có được không? ”
Cảm giác đầu tiên khi nghe thấy câu trả lời của hắn chính là đau lòng. Đúng vậy! Không phải là bồn chồn, suy tư mà chính là đau lòng.
” Anh thật kì lạ. Ai mà lại muốn nhận được sự đau buồn và nước mắt của người khác chứ? ”
” Ừ. Điều anh sợ nhất chính là nhìn em đau khổ. Chỉ cần mọi ưu buồn của em tan biến…muốn anh làm gì cũng được! ”
Yêu chính là một thứ tình cảm mà chẳng ai có thể lý giải hết được chỉ có tự chính mình trải nghiệm ta mới có thể tự hình dung nó. Cô và hắn yêu nhau như là nhờ sự đưa đẩy của cuộc đời, không biết từ bao giờ cô yêu hắn, hắn yêu cô chỉ biết điều đó thật tự nhiên, thật bình thường hẳn là tình yêu này đã được an bài từ lâu,rất lâu rồi.
” Nhưng em không tin vào tình yêu. Nói thật thì lúc hai ta gặp gỡ rồi sự việc cứ thế nảy sinh… Em đã nghĩ: Ờ thế cũng được! Sớm muộn cũng chết, yêu thì cứ yêu. Em chưa từng nghĩ đôi ta sẽ đi xa đến vậy. Người không có chút niềm tin vào thứ gọi là tình yêu chứ đừng nói là vĩnh viễn như em cùng lắm chỉ là yêu mến cái vẻ ngoài của người khác thôi rồi cũng chán. Em đã đặt tình yêu của mình vào một người nào đấy rồi nói đó là yêu nhưng… không phải! Thực tế, em chưa từng muốn yêu, chưa từng muốn được yêu, em ghét, ghét nhất cái sự trói buộc, nặng nề khi người khác nói yêu mình… ”
Hắn vẫn im lặng không nói một chữ nhưng mà có lẽ sau cái biểu cảm lạnh lùng đó lại âm ĩ một nỗi đau, một nỗi đau biết đến bao giờ mới nguôi ngoai.
” Nếu hỏi em muốn tìm kiếm trên thế gian một người như thế nào? Thì em sẽ trả lời rằng em muốn kiếm tìm một người đem lại cho em cảm giác thoải mái, vui vẻ, hạnh phúc, một người có thể làm em nguyện ý bị trói buộc. Và rồi đến bây giờ, em có thể khẳng định đó là anh. ”
Nói đến đây, nước mắt cô chảy xuống, lăn trên gương mặt đẹp như tượng đúc của hắn.
” Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà, em… em… không được… em… không thể… cuộc sống trước mắt… em sợ phải bước đi… sợ phải đối mặt với nỗi đau lần nữa… ”
Hắn ngồi dậy
” Vậy hãy để anh lần nữa gánh lấy nỗi sợ hãi của em. Em không còn sợ nữa, em còn có anh. Nếu cả thế giới đều ghét bỏ em thì anh nguyện là người duy nhất, duy nhất yêu em. ”
Tim…đập nhanh quá. Thử hỏi nó đã bị lỗi bao nhiêu nhịp rồi?
” Vậy tình yêu này có thể kéo dài bao lâu? Em không tin có người đàn ông nào có thể yêu một người phụ nữ suốt đời, mãi thủy chung với người đó… Huống chi, Bây giờ cuộc sống đối với cả anh và em là vô hạn. Tình yêu là thứ tình cảm mong manh, dễ đổi thay nhất, đến với nhau bởi chữ yêu và chia tay, mỗi người mỗi con đường riêng cũng bởi hai chữ hết yêu. Rồi một ngày nào đó chúng ta cũng như vậy thôi… ”
Khi cô nói xong, hắn ngẩng đầu, đặt tay lên tay cô và nói với giọng khàn khàn
” Em biết không? Trên thế giới này có một loại tình yêu… tên gọi mãi mãi, loại tình yêu đó ở ngay đây, ngay đây. Dù em có cố ý nói ra những lời làm anh nhục chí đi chăng nữa thì anh cũng không thể nào làm bản thân mình rời xa em. Chuyện liệu có thể yêu một người vĩnh viễn được hay không rất khó trả lời. Vậy nên chúng ta hãy để thời gian trả lời được không? Để em thấy được cố gắng của anh nhé? ”
Đúng vậy! Câu hỏi liệu chúng ta có thể yêu nhau bao lâu vô cùng khó trả lời. Hai chữ “mãi mãi” rồi cũng chỉ là hai chữ đầu cửa miệng lý thuyết và sáo rỗng nếu cả hai không cùng cố gắng vun đắp tình cảm. Vậy cô sẽ cho hắn, cho bản thân, cho tình yêu này một cơ hội, cơ hội được hi vọng về một tương lai tươi sáng hơn.
” …Đã đến lúc rồi! Đến lúc hai ta thôi khổ đau. Em… không chắc chắn thực ra bản thân mình yêu anh đến mức nào? Nên em sẽ đợi, đợi đến ngày em tìm được đáp án. Vậy… anh có thể ở bên cạnh em đến thời khắc đó, được không? ”
Cô cảm nhận được hắn thật gần, hẳn là chỉ cách một khoảng nhỏ nữa thôi hai người đã chạm môi rồi. Hơi thở của hắn tỏa ra mùi hương nam tính khiến người ta cảm thấy người này thật mạnh mẽ và đa tình.
” Được! ”
Rồi hắn hôn cô. Xúc cảm mềm mại, ướt át trên cánh môi không lẫn vào đâu được. Người ta nói con người cứ một thân một mình mãi cho dù có lạnh lùng đến đâu cũng sẽ cảm thấy cô đơn hoặc ít ra là một phút giây yếu lòng, quả chẳng sai!
Cô thật may mắn vì đã tìm ra tình yêu đích thực của mình, tìm được một người có thể đem đến cho bản thân sự thoải mái, nhẹ lòng và hơn cả là hạnh phúc mà cô hằng ước mơ. Cô nhất định phải cố gắng sống thật tốt, hướng đến tương lai. Con người hay vampire đều chỉ có một mạng mà thôi, có khác nhau cũng là cuộc sống dài hay ngắn hơn..
Đời này cô chưa bao giờ tin vào phép màu. Nếu có phép màu cha mẹ cô đã không phải chết, nếu có phép màu anh trai cô đã không làm hại cha mẹ cô, nếu có phép màu cô đã không mắc một căn bệnh quái ác như vậy. Nhưng khi tỉnh dậy từ cơn mê thấy được hắn và chính lúc này đây… cô bắt đầu tin vào phép màu.
Một khoảng không màu trắng mờ đục đột ngột xuất hiện giữa không gian tối đen quay cô. Khoảng không ấy từ từ, từ từ lan rộng ra và rõ ràng hơn. Cô nhìn thấy hắn…lần nữa. Cái khuôn mặt, vóc dáng này ngắm mãi cũng chẳng bao giờ chán. Dần dần màu đen được nhuộm bởi muôn vàng màu sắc khác nhau hóa thành một khung cảnh hoàng hôn thật thơ mộng nơi cánh đồng hoa tưởng chừng như trải rộng bạt ngàn.
” Em thấy… anh! Cuối cùng… cũng thấy được anh rồi!!! ”
Nước mắt hắn ứa ra, dùng tất cả sức lực ôm cô trong run rẩy. Hắn nghẹn ngào nói
” Từ bây giờ, không cho em đau thương nữa! Hãy ở đây, bên cạnh anh… cả đời nhé? ”
Cô đáp lại cái ôm của hắn, những ngón tay thon gọn, xinh đẹp níu chặt lấy vải chiếc áo sơ-mi hắn đang mặc rồi nhè nhẹ trả lời
” Ừ! ”
oooOOO•••OOOooo
P/s: Hé-lô cả nhà!!! Con Au siêu siêu lười (lười đến hết thuốc chữa) cuối cùng của cuối cùng cũng chịu ngóc cái đầu, ló cái mặt ra up chap rồi đây!!!
Hihi vì bệnh lười mãi không giảm nên lâu thật lâu mới lộ diện:)
Đừng ai quên Vote hay Comment à nha!
Love mọi người