• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi biết Từ Nhạc, mình lại quay trở về cuộc sống trước kia.

"Chồng của cậu bị làm sao vậy? Lần đầu tiên thấy hắn kéo Trần Mạch nhà chúng ta đi uống rượu đấy." Vu Tiểu Nại nửa khó xử nửa đau lòng ngồi nhìn người đàn ông của cô ấy đang phải dốc sức tiếp rượu, hết ly này lại đến ly khác ở cách đó không xa.

"À. . . . . . ." Tay mình chống cằm, bĩu môi nói, "Người ta bị 'dì cả' chúng ta ăn hiếp nên giận dỗi, đừng để ý làm gì."

Nói đến đây lại thấy buồn cười, vừa ra khỏi nhà họ Hoắc bọn mình đang suy nghĩ xem nên đi đâu để tiêu khiển thì vừa hay Trần Mạch gọi điện, anh họ bảo mang Vu Tiểu Nại ra ngoài cho thoáng nên triệu tập bọn mình đến quán rượu gặp mặt. Chắc bây giờ Trần Mạch nên hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này, anh họ đâu ngờ cuộc gọi đó lại có thể vừa vặn chọc tới một kẻ đang bị 'dì cả' ức hiếp nên chưa thỏa mãn được dục vọng.

"Hai người không nên ức hiếp người nha!" Vì người của mình, Vu Tiểu Nại kháng nghị, "Chồng của cậu 'ngàn chén không say' không có nghĩa là chồng của tớ cũng có thể 'ngàn chén không say' nha!"

Mình nhún vai bày tỏ việc này ngoài tầm tay, chuyện này là do Trần Mạch tự đào hố chôn mình, không thể trách người ta nha. "Thật ra nếu Trần Mạch uống say thật thì cậu tính sao? Đến lúc đó cậu nghĩ thế nào. . . . . .làm gì anh ấy đều được . . . . .không?"

"Xin hỏi đối mặt với một người say đến mức không biết gì thì cậu có thể làm gì? Còn làm gì đây."

"Có thể làm nhiều chuyện nha!" Mình nghiêm túc giơ tay ra đếm cho cô ấy nghe, "Nhỏ nến, dùng dây lưng trói lại, dùng bút vẽ vòng vòng trên người, dùng đá lạnh. . . . ."

"Chậc chậc chậc. . . . . . " Vu Tiểu Nại dùng ngón trỏ ấn vào trán mình, cắt ngang lời mình, "Trần Quả à Trần Quả, rõ ràng bình thường cậu tỏ ra là một người phụ nữ dịu dàng đàng hoàng thế mà hoá ra trong đầu toàn những suy nghĩ xấu xa nha."

"Cậu cũng kém gì! Đều giống tớ giả vờ thuần khiết, cậu có dám nói là chưa từng có ý định muốn S Trần Mạch không?"

". . . . . .Có thì có, nhưng cũng không muốn ngay thực hiện ngay tối nay."

"Why?"

"Chưa chuẩn bị đạo cụ."

". . . . . .Thật ra thì tớ không ngại mang tới cho cậu mượn đâu, dù cậu có muốn Hoắc Hiên thì tớ cũng có thể chuẩn bị cho cậu."

". . . . . .Đa tạ, nhưng vấn đề là tớ để ý."

Chỉ chốc lát sau, đột nhiên trong quán trở nên xôn xao, mình và Vu Tiểu Nại đều quay đầu lại nhìn, hóa ra là vợ chồng Hoắc Huyền cùng cái đuôi đến. Mà nguyên nhân gây xôn xao chính là Từ Nhạc, cái người thích đóng giả làm phụ nữ này đặc biệt thích mặc áo thấp cổ khoe khéo cặp tuyết lê của hắn.

Mình cùng Vu Tiểu Nại vừa thấy hung khí của Từ Nhạc liền theo phản xạ có điều kiện ưỡn ngực, hận không thể lập tức trốn vào trong phòng rửa tay để nhét thêm vài cái đệm ngực vào.

"Người này là ai vậy?" Nghe đi, khi có thứ khác uy hiếp trước mặt thì giọng điệu của Vu Tiểu Nại cũng thay đổi, trở nên khinh thường kèm chút ghen ghét, "Sao lại giống Từ Âm đến vậy? Chưa từng nghe nói Từ Âm có chị em song sinh nha."

"Đó là em của Từ Âm, tên là Từ Nhạc." Khi thấy Từ Nhạc hớn hở chen vào giữa Hoắc Hiên và Trần Mạch, đặt mông ngồi xuống, mình nghiến răng nghiến lợi nói:"Hơn nữa còn là một người đàn ông."

"Trời ơi. . . . . .Chuyện quái gì đây. . . . . ." Vu Tiểu Nại kêu lên một tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Mạch, "Tớ không thích hắn ta." Nếu móng vuốt của Trần Mạch mà dám cào loạn thì dám bị Tiểu Nại xông ra chặt hết mất.

"Tại sao?" Mình nhìn chằm chằm vào móng vuốt của Từ Nhạc, quyết không để cho hắn nhúng chàm Hoắc Hiên dù chỉ là một tấc da, mà dù là một sợi tóc cũng không cho phép, tất cả mọi thứ của Hoắc Hiên đều thuộc về mình mình!

"Ai bảo ngực hắn so với tớ còn lớn hơn," Vu Tiểu Nại nói ra lý do như đó là một chuyện đương nhiên vậy, lại còn ưỡn ngực, "Còn chưa tính nếu ngực kia là thật."

". . . . . . ."

Khụ, vấn đề là nó là đồ giả, muốn cỡ bao nhiêu có thể đạt bất nhiêu nha. Haizzz, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng mình cũng vẫn phải cam chịu thua cuộc.

"Tớ nói này. . . . . ." Đột nhiên Vu Tiểu Nại nhảy khỏi ghế, "Trần Mạch biết Từ Âm có em trai sao?"

"Cái này tớ không biết." Ai đã hỏi qua chuyện này đâu.

"Hừ! Tên này dám ngang nhiên đùa giỡn Trần Mạch của tớ! Xem tớ xử lý hắn thế nào!" Vừa dứt lời Vu Tiểu Nại tháo hai khuy áo trên ra, quay mông đi đến chỗ Trần Mạch.

Tửu lượng của Trần Mạch không kém như Vu Tiểu Nại nghĩ, nếu không có tửu lượng nhất định thì sao anh họ có thể làm ông chủ quán rượu này được. Vì thế mình mới có thể yên tâm để anh họ và Hoắc Hiên thoải mái uống rượu thả cửa như vậy.

Vu Tiểu Nại đặt mông chen giữa Trần Mạch và Từ Nhạc, ánh mắt nhìn Từ Nhạc như muốn bóp chết ý đồ nhúng chàm Trần Mạch.

Mình đi theo sau, chen vào khoảng không giữa Từ Nhạc và Hoắc Hiên, đồ của mình vẫn nên tự mình trông chừng mới an tâm.

Đột nhiên bị hai người phụ nữ ép nhưng Từ Nhạc không sợ không hoảng hốt, mặt không đổi sắc thu hồi ý định ăn đậu hũ, thản nhiên cười với Vu Tiểu Nại.

Bây giờ Vu Tiểu Nại đối mặt với Từ Nhạc không có bị công kích thì làm cho cô ấy không biết nên dùng cách gì để xử lý hắn.

"Em trai của Từ Âm, Từ Nhạc đúng không?" Cuối cùng vẫn là Vu Tiểu Nại xuất chiêu trước, còn cố tình nhấn mạnh giới tính của người ta.

"Đúng vậy, tôi chính là EM TRAI của Từ Âm." Từ Nhạc cười híp mắt đáp lại, một chút khó chịu nhăn nhó cũng không có.

"Vòng một này là sao? Làm sao làm được hay vậy?" Hoá ra đây mới là điều Vu Tiểu Nại để ý và muốn biết nhất, còn lấy lý do muốn xử lý người ta nữa chứ. Hừ, đáng ghét.

"Bí mật!" Từ Nhạc nháy mắt mấy cái, cố tình khoe vòng một ra trước mặt Tiểu Nại, "Nếu cô thích, tôi cho cô sờ thử, không thu phí đâu ~" Nói xong còn đá lông nheo.

Vu Tiểu Nại kiềm chế cơn tức giận của mình, nắm chặt tay lại, cố tình tỏ ra khinh thường nói: "Chẳng lẽ hàng thật của tôi không thích bằng hàng giả của cậu sao?"

"E hèm, ai biết được." Từ Nhạc nhíu mày, rõ ràng là đang xem thường người khác nha, còn dùng bộ ngực giả của hắn ta ra oai với bộ ngực thật Tiểu Nại.

Ha, chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy, dùng ngực giả thì đã đành, hắn còn quên mất bản thân là đàn ông thì phải.

Mình không tham gia vào cuộc chiến của bọn họ, ai bảo mình mặc áo không có khuy hay áo cổ trễ để đọ ngực với người ta.

Trần Mạch không vui, ôm hông Vu Tiểu Nại, nghiêm mặt nói với Từ Nhạc: "Tiểu tử thối, ngươi ngứa da hả? Dám ngay trước mặt ta bắt nạt bà xã ta, ngươi muốn chết hả?" Sau đó tự mình cài lại cúc áo cho Tiểu Nại, còn nói thầm, "Cái này chỉ có thể để một mình anh nhìn thôi."

"Cắt" Từ Nhạc hô một tiếng, "Không thèm chơi với cô nữa, tôi đi chơi với Quả Quả." Nói xong liền xoay người lại.

Cút! Ai đồng ý chơi với hắn hả?

Trong lúc Vu Tiểu Nại và Từ Nhạc khẩu chiến thì vợ chồng Hoắc Huyền đã sớm chạy sang một góc chơi phi tiêu rồi, nói cách khác thì Từ Âm không chứng kiến cảnh em trai chị ấy dùng ngực giả ăn hiếp người khác. Mà từ lúc mình ngồi xuống thì Hoắc Hiên bắt đầu quấn lấy mình.

Có lẽ do men rượu nên hai gò má Hoắc Hiên đỏ hồng nhàn nhạt, cả người uể oải nhưng rất quyến rũ. Anh kéo mình dựa vào thành ghế, tay nắm tay nhưng không đùa nghịch nó, cũng không nói chuyện. Thỉnh thoảng có cảm giác ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm, nhưng khi mình quay lại nhìn thì chỉ thấy đôi mắt khép hờ.

Người này, giận dỗi cũng thật đáng yêu nha.

"Cắt. Không thèm chơi với cô nữa. Tôi đi chơi với Quả Quả." Lời này của Từ Nhạc khiến tinh thần mình tỉnh táo hẳn.

Cút! Ai đồng ý chơi với hắn hả?

"Quả Quả. . . . . . ." Từ Nhạc xoay người, mỉm cười nịnh hót mình, vẻ mặt này giống như bà ngoại liếm mép chờ cô bé quàng khăn đỏ tự chui đầu vào lưới.

Nhưng hình như hắn quên mất bên cạnh cô bé quàng khăn đỏ luôn có một chàng thợ săn.

"Đừng có gọi lung tung," Chàng thợ săn lên tiếng, "Tự qua bên kia chơi đi."

Thợ săn đúng là thợ săn, khí phách lộ ra ngoài, dù là câu nói bình thường nhưng vẫn có thể phát ra trầm bổng du dương đến thế.

Từ Nhạc mất hứng, hắn mím miệng ủy khuất nhìn Hoắc Hiên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn qua chỗ khác chơi. Dĩ nhiên là không quên ném cho mình vài ánh mắt nhát dao.

Lòng dạ người này thật thâm sâu, cho dù coi mình là tình địch nhưng nếu phải giáp mặt nhau thì vẫn luôn thể hiện hữu nghị, sống hoà thuận vui vẻ với nhau.

Lúc này DK và Ryan cũng tới, bọn họ liếc mắt đã nhìn thấy tâm điểm chú ý của quán hôm nay —— một đám sói đực đang vây quanh hồ ly tinh giống đực - Từ Nhạc.

Từ Nhạc đang ngồi trên một chiếc ghế cao ở quầy rượu, chiếc quần soóc ngắn nhất có thể, đôi chân đung đưa, cặp tuyết lê lúc ẩn lúc hiện, quyến rũ vô cùng, tay cầm ly rượu dùng đầu lưỡi nếm chút rượu. . . . . . .Mọi người nói xem hắn ta đang muốn quyến rũ ai?

"Mẹ nó! Đừng nói kia là Từ Âm nha!" Ryan dụi dụi mắt, "Không tin! Đánh chết cũng không tin!"

DK không nói gì, hình như có điều gì suy nghĩ, DK nhìn quanh quán rượu.

Thì ra bọn họ cũng chỉ biết Từ Âm chứ không biết chị ấy có em trai giống như đúc. Cũng đúng, bọn họ chơi với Hoắc Hiên, đối với Từ Âm chỉ biết chị ấy là người phụ nữ mà sếp tổng Hoắc Huyền đã vì Từ Âm mà từ bỏ cả rừng cây mà thôi.

Mình chỉ nhìn Từ Nhạc, hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của Rya lúc này. Nếu như mình không biết trước Từ Âm có một bản sao khác giới giống chị ấy như đúc thì có lẽ mình cũng sẽ nghĩ người phụ nữ lẳng lơ đang ngồi kia uống rượu chính là Từ Âm.

Bởi vì Hoắc Hiên uống rượu nên mình phải đưa anh về. Bằng lái xe mình đã có từ lâu nhưng kinh nghiệm oanh tạc trên đường thì không có nhiều, như vậy có thể thấy được kỹ năng lái xe của mình thế nào rồi. Trong lòng cảm giác nớm nớp lo sợ.

Về đến nhà, Hoắc Hiên lại bắt đầu giận dỗi, ôm mình ngồi trên ghế sofa nhưng vẫn không nói chuyện và cũng không thả cho mình ra.

"Haizzz, ai bắt nạt tiểu gia vậy?" Mình tốt bụng cười cười trêu chọc Hoắc Hiên.

". . . . . . . .Người ta khó chịu. . . . . . ." Mãi mới nghe thấy anh nhỏ giọng lầm bầm nói, "Rõ ràng đang ở ngay trước mắt mà lại không được ăn."

"Phì!" Cái tên bị 'dì cả' ức hiếp này, mình thật lòng đồng cảm với Hoắc Hiên. Lại nói. . . . . .người ta cũng muốn anh.

"Vậy thì phải làm sao bây giờ? Nhìn anh khó chịu em cũng đau lòng." Mình nâng mặt lên, tiến lại gần Hoắc Hiên, "Nếu không, em giúp anh." Mình nhẹ nhàng nói.

Hoắc Hiên giật mình, giống như không nghe thấy lời mình nói, còn đang tự chất vấn bản thân xem mình có nghe nhầm không.

Mình nhếch miệng, kéo hai chân Hoắc Hiên ra, ngồi giữa hai chân.

Toàn thân Hoắc Hiên cứng đờ, ngây ngốc nhìn mình, không dám tin nhìn mình.

Thật ra mình không có kinh nghiệm trong chuyện này, tay đặt lên đùi, từ từ vuốt, càng ngày càng đi lên trên. . . . . . .

Nói thì chậm, làm thì nhanh, khi tay mình đang sắp sửa xông vào vùng cấm địa thì Hoắc Hiên thở dốc, vẫn muốn tay mình tiếp tục làm chuyện xấu, khuôn mặt nghẹn hồng, đỏ bừng lên, uỷ khuất nói:

"Trần Quả tiểu yêu tinh, tiểu bại hoại, dám bắt nạt anh. Chờ đến lúc anh không nhịn nổi xem anh xử lý em thế nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK