Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Vài ngày sau, Việt Thương liên tục ôm người để thỏa mãn cơn ghiền. Lúc đọc sách ôm, khi ăn cơm ôm, thời điểm đi ngủ không những chỉ ôm mà còn phải lăn qua lăn lại, giày vò đối phương đến mức cầu xin tha thứ mới thôi.
Cuộc sống lúc này chỉ là tạm bợ, thế nhưng lại trôi qua thực là thoải mái. Việt Thương phát hiện, bất kể có đi tới nơi xa lạ nào, chỉ cần có Việt Tùy bên cạnh thì hắn liền có thể quên đi tất thảy những phiền muộn và tranh đấu quanh mình.
Những ngày rong ruổi trên đường mấy hôm trước, hắn một người một ngựa đi trên những con đường lớn xa lạ, xuyên núi vượt sông hay là băng qua những khu phố xá chẳng chút thân quen, tất thảy đều bỡ ngỡ đến lạ lùng. Hoàn toàn không giống như kiếp trước, trên đường cao tốc lúc nào cũng có xe cộ phóng qua, mà dù không gặp được xe thì cũng vẫn còn có điện thoại di dộng, radio và âm nhạc, những thứ này sẽ giúp cho người ta quên đi cảm giác tịch mịch hư không.
Nhưng là ở chốn núi rừng hoang dã này, xung quanh không một bóng người, đâu đâu cũng là núi hoang đường đất, thậm chí đi suốt mấy hôm liền cũng không thấy một sinh vật sống nào. Việt Thương rất nhiều lần nảy sinh cảm giác vô cùng kỳ quái, cảm tưởng như chính mình đang bị vứt bỏ giữa thiên địa hoang sơ này vậy. Thời khắc cả thế gian này tựa hồ chỉ còn lại một mình mình, hắn bắt đầu dao động, hắn có cảm giác rằng tất cả những thứ như giang hồ hiểm ác, Thương Nguyệt lâu, và cả Việt Tùy đều là do hắn quá mức tịch mịch mà tưởng tượng ra, chứ đích thực — không hề tồn tại.
Mãi cho đến khi ôm Việt Tùy vào trong ngực, Việt Thương mới cảm giác được người này là thật, mà chính bản thân mình cũng đang thực sự được sống trên đời.
Những suy nghĩ này, hắn không biết phải làm sao để nói cho Việt Tùy hiểu được. Kỳ thực quan hệ giữa bọn họ chính là thiết yếu với nhau, người này không thể tách rời người kia được.
Mà bản thân Việt Tùy thì luôn lo lắng bản tính cứng nhắc của mình sẽ khiến Việt Thương nhàm chán. Y cho rằng sớm muốn gì người nọ cũng sẽ vì chán ghét mà bỏ rơi mình.
Loại suy nghĩ bi quan này dường như luôn luôn tồn tại tận sâu trong tâm khảm của Việt Tùy. Tuy rằng đa số hắn đều che giấu rất tốt, cũng tỏ ra vô cùng tin tưởng Việt Thương, thế nhưng Việt Thương biết rõ trong lòng người kia vẫn âm thầm chất chứa một hạt giống nghi ngờ bất định, nếu như không có chuyện gì phát sinh thì có lẽ cả đời này nó cũng không chịu nảy mầm.
Nhưng không ai có thể đảm bảo suốt cuộc đời sẽ không có gì bất chắc xảy ra, huống hồ Vũ vương và cả Bát hoàng tử kia đều không phải những nhân vật dễ dàng đối phó. Việt Thương cảm thấy có vài thứ không thể cứ giả vờ như không thấy, cho nên nhất định phải triệt để chặt đứt những nhân tố bất định âm thầm bám rễ chờ ngày sinh sôi.
Việt Tùy bị Việt Thương đè chặt trên giường. Sau một ôm hôn nồng nhiệt, hô hấp của hai người có chút dồn dập, tay chân đều không ngừng bám riết lấy thân thể nhau mà dao động vuốt ve, chỉ một lat sau đã bắt đầu giai đoạn dây dưa vấn vít.
Việt Tùy chủ động ngồi khóa trên người Việt Thương, khẽ tách cánh mông để lộ ra huyệt khẩu chặt khít của mình, tự động dùng tay xoa xoa nắn nắn. Tuy rằng động tác vẫn chưa được lưu loát, nét mặt còn mang theo biểu tình e ngại ngượng ngùng, thế nhưng y đã nỗ lực gạt bỏ những khó chịu trong lòng, cố gắng nghênh đón Việt Thương.
Bất quá lần này Việt Thương cũng không để đối phương trực tiếp ngồi xuống mà đột nhiên trở mình nằm úp sấp ở trên giường, phơi bày cái mông của mình ở trước mặt người kia, nghiêng đầu nói, “Ta ở dưới đi.”
Việt Tùy triệt để ngẩn người, thật lâu sau đó cũng không biết phải nói cái gì mới đúng, “Chủ tử?”
“Tùy, ta yêu ngươi!” Việt Thương mỉm cười với đối phương.
Lần này thì người nào đó hoàn toàn hóa đá thật rồi. Ngay sau đó y lại càng thêm khẩn trương lo lắng, “Thuộc hạ đã làm sai cái gì sao?”
“Ta muốn để ngươi biết, cái ta yêu chính là tất cả con người ngươi. Ta chưa bao giờ xem ngươi như nữ nhân. Nếu như việc để ngươi làm người bên dưới khiến cho ngươi hiểu lầm, vậy thì ta nguyện ý để ngươi thượng, nói như vậy đã hiểu chưa?”
Việt Thương tỉ mỉ quan sát từng biến hóa trên gương mặt Việt Tùy. Người nọ ban đầu là kinh ngạc, sau đó là mờ mịt mơ hồ, rồi dần dần có chút thấu hiểu. Việt Tùy cũng không mất quá nhiều thời gian để nắm bắt vấn đề. Việt Thương biết người nọ kỳ thực rất thông minh, chỉ cần chỉ điểm cho y một chút thì y sẽ lĩnh hội rất nhanh, bất luận là võ học hay các phương diện khác.
Việt Thương vốn dĩ là thuần công. Từ khi hắn phát hiện bản thân thích nam nhân hơn so với nữ tử, hắn vẫn luôn là người ở phía trên, chưa bao giờ nằm dưới thân kẻ khác. Bất kể là về tinh thần hay thể xác, Việt Thương đều rất kháng cự việc bị người khác thượng. Thế nhưng, Việt Tùy là người hắn yêu. Nếu là y, Việt Thương cảm thấy bản thân mình có lẽ có thể nhẫn nại được.
Đúng vậy, nhẫn nại. Hắn cảm thấy chính mình căn bản không có khoái cảm, nhưng hắn chấp nhận, hắn sẵn lòng vì người kia mà nhẫn nhịn. Khả năng nhẫn nhịn của Việt Thương cũng không tồi, ít nhất là nhịn đau không tồi, cố gắng kiên trì cho đến khi xong việc cũng không phải một vấn đề quá lớn.
Nhưng mà chờ đợi đã rất lâu rồi, thế nhưng Việt Tùy cũng không có biểu hiện như thể cấp bách khó nhịn mà nhào tới ôm ấp vuốt ve hắn. Hắn thậm chí đã nghĩ Việt Tùy sẽ trực tiếp xông lên, bỏ qua tất cả những giai đoạn khởi động ban đầu. Bất quá, rõ ràng là Việt Tùy cũng không có khát khao giống như hắn vẫn tưởng.
Hắn quay đầu nhìn lại, dự định thúc giục đối phương một chút, thế nhưng một màn hiển hiện ra trước mắt này khiến cho hắn kinh ngạc vô cùng.
Việt Tùy mở rộng hai chân, lộ ra bộ vị non mềm ở giữa cặp mông, sau đó dùng dược bôi trơn tự tay khuếch trương huyệt khẩu. Thời điểm Việt Thương nhìn qua, người nọ liền có chút ngượng ngùng mà khẽ cúi đầu.
“Ngươi, đang…” Ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy hành động trên tay Việt Tùy, Việt Thương thực sự đã cảm thấy không dám tin vào mắt mình nữa.
Hắn cho rằng người kia cũng giống như mình, phi thường khao khát thân thể của đối phương. Hắn đã cho cơ hội này, Việt Tùy đáng lẽ phải kích động vô cùng mà vội vàng nhào tới mới đúng, như thế nào lại…
Việt Tùy sao lại không muốn làm người phía trên? Nhưng mà khi nhìn thấy Việt Thương nhẫn nhịn bức ép chính bản thân mình, căng cứng thân thể bày ra biều tình chờ đợi, y lại nảy sinh do dự vô cùng. Y hiểu rõ cảm giác này. Lần đầu tiên khi y tự nguyện nằm dưới thân thể nam nhân, cho dù người kia là chủ tử, là người mà y hằng sùng bái và mến mộ, thế nhưng vẫn không sao ngăn được cảm giác tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình bị áp chế chà đạp lên.
Loại cảm giác này, phải sau rất nhiều sự việc mới dần dần phai nhạt và thích ứng.
Nhưng mà y không nguyện ý nhìn thấy Việt Thương phải chịu đựng loại cảm giác này. Người kia là chủ tử của y, so với tính mạng y còn quan trọng hơn nhiều lắm. Người nọ sao có thể vứt bỏ đi kiêu ngạo của mình mà thỏa hiệp với bất cứ ai? Hắn phải là bá chủ cao cao tại thượng đứng trên đỉnh núi mà nhìn xuống vạn vật dưới chân.
Hơn nữa, sau khi suy nghĩ rõ ràng, y phát hiện bản thân mình không cách nào làm người phía trên được. Việc này trong mắt y chẳng khác nào trung thần lại khinh nhờn bất kính với chủ nhân. Cái y muốn làm chỉ là đem bản thân mình dâng hiến cho đối phương mà thôi.
Bởi vì sự bất an và những suy nghĩ miên man trong lòng mình, y rốt cuộc vẫn luôn cho rằng chính mình sẽ bị người nọ bỏ rơi. Mà chính điều này đã khiến cho chủ tử không thể không dùng tới phương thức cực đoan như vậy để chứng minh tầm quan trọng của y trong lòng hắn.
“Chủ tử…” Việt Tùy nằm úp sấp trên giường, tách rộng hai chân, để lộ ra bộ vị nào đó đã được khuếch trương hoàn hảo. Huyệt khẩu tinh tế tựa hồ ướt đẫm thủy quang không ngừng mấp máy mời gọi, toát lên một tia dâm mỹ không nói thành lời.
Sắc mặt Việt Tùy vừa nghiêm nghị lại vừa xấu hổ, giữa vẻ thanh thuần lại nhiễm một tầng mị hoặc như có như không, dụ nhân đến cực điểm.
Việt Thương còn chưa lấy lại tinh thần, người kia đã chủ động áp tới. Y quay đầu hôn lên miệng hắn, dùng con ngươi đen láy thâm sâu như vực thẳm mà bình tĩnh nhìn hắn, khẽ khàng nỉ non: “Chủ tử, Việt Tùy đời đời kiếp kiếp đều là của người.”
Cho nên từ nay về sau, y sẽ không nghĩ vẩn vơ nữa, cũng sẽ không lo lắng bị vứt bỏ nữa. Chỉ cần y còn sống một ngày thì sẽ là người của chủ tử một ngày, cứ như thế, đến chết mới thôi.
—