Cái gọi là đấu kiếm, thực ra cũng giống với tử đấu trong khiêu chiến luyện kiếm, nhưng không yêu cầu một trong hai cái phải đoạn rời một kiếm, chỉ cần hai người dùng pháp kiếm do mình luyện chế phân ra thắng bại là được.
"Hắc hắc, Cừu Phách Thiên kia chẳng qua là bại tướng dưới tay của Thiết đại ca mà thôi, lần này chúng ta thắng chắc rồi." Tiểu Toán Bàn giơ giơ lên nắm chặt quyền đầu, tiếu ý sáng lạn nói.
"Muội quên Thiết đại ca trước đó đã nói gì? Nhất quyết không thể tự cao tự đại. Cừu Phách Thiên có thể trong thời gian ngắn luyện chế ra được cực phẩm pháp kiếm, hiển nhiên cũng không thể xem thường." Yến Tử hiển nhiên không khinh thường đối thủ như Tiểu Toán Bàn, tương đối cẩn thận nói.
Trần Quang im lặng đứng ở một bên, lộ vẻ trầm ngâm, không nói một lời.
Sau khi nghe điều này, tất cả mọi người trong quảng trường tự nhiên rất vui khi được chứng kiến trận quyết đấu giữa hai đại luyện kiếm sư, vỗ tay rầm rầm, thúc giục hai người mau chóng khai chiến.
Rất nhanh, đám người Tư Đồ Hạo đã rời khỏi thạch đài, giao không gian lại cho hai người Thiết Kiên.
Sau khi trở lại thạch đài và ngồi xuống, Quảng Lương Vương lộ vẻ do dự, nghiêng lệch người tới gần Tư Đồ Hạo, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được, thấp giọng dò hỏi:
"Tư Đồ đại sư, vì sao không để hai người bọn họ đồng hạng nhất, như vậy vừa có thể không tổn thương hòa khí, lại có thể đồng thời kết giao với họ, chẳng phải càng tốt hơn sao?"
"Vương gia xin cứ an tâm, ta bảo hai người kia đấu kiếm, thực ra là có lý do. Vương gia xin cứ kiên nhẫn ngồi xem. Đại hội lần này, hai người địa ngột nhiên xuất thế, lại trong tình hình căng thẳng này, ta có chút không yên tâm..." Tư Đồ Hạo thấp giọng giải thích.
"Thì ra là thế, đại sư nhìn xa, ta không thể bằng..." Quảng Lương Vương sau khi nghe xong, tự đáy lòng tán thán nói.
Trong khi cả hai đang nói chuyện, trên đài Thiết Kiên và Cừu Phách Thiên đã ôm quyền chào nhau.
Đại chiến dường như sắp bắt đầu, cả tòa quảng trường im lặng như tờ, đám đông vây xem chung quanh nín thở quan sát.
"Ngươi có thể Trúc Cơ trong thời gian ngắn như vậy, thực sự là vượt xa dự liệu của ta." Cừu Phách Thiên nhìn Thiết Kiên, chậm rãi rút ra U Lân Huyết Kiếm, có chút ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
"Ngươi không phải cũng như vậy sao..." Thiết Kiên lạnh lùng nắm chặt Phần Thiên Kiếm, nói.
Cừu Phách Thiên cười gượng hai tiếng, không nói gì thêm, bỗng nhiên điểm mũi chân xuống đất, thân hình mơ hồ rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.
"Thật nhanh."
Thiết Kiên khẽ hô một tiếng, lắc người, cũng bay lên không.
Nhưng mà thân ảnh của hắn mới bay lên được hơn một trượng, một bóng dáng bỗng nhiên hiện ra nơi hắn đang đứng lúc đầu, liếc nhìn lên trên, trường kiếm trong tay hơi rung, liền có một đạo huyết quang như rắn nước, đuổi theo.
Thiết Kiên nhìn cũng không nhìn, trường kiếm trong tay đột nhiên bổ xuống, một đạo hỏa quang lao nhanh xuống, đụng ầm ầm vào huyết quang hình rắn nước kia.
Chỉ nghe "Oanh" vang một tiếng!
Huyết quang và hỏa diễm đồng thời nổ tung, tạo ra một trận bụi mù mơ hồ.
Thiết Kiên uốn cong cơ thể giữa không trung, dùng chân giẫm lên khoảng không, dùng lực này bật lại và lướt sang một bên.
Hắn vừa mới đứng vững thân hình, nhìn thấy một bóng người lóe ra từ đám khói bụi còn chưa tan, một tay cầm trường kiếm màu huyết sắc, đâm về phía hắn.
Phía trên mũi của trường kiếm, có một đoàn hồng quang to cỡ trái nhãn, lập loè không thôi, từ trong truyền xuất trận trận xung động cổ quái.
Thiết Kiên rất đã cảnh giác, sớm đã đặt Phần Thiên Kiếm ngang ở trước người, pháp lực trong cơ thể cũng không ngừng được nạp vào trong đó.
Đúng lúc này, một tiếng "Phốc" kỳ dị vang lên.
Huyết sắc trường kiếm trong tay của Cừu Phách Thiên, huyết quang to cỡ trái nhãn trên mũi kiếm đột nhiên bạo liệt ra, từ trong chiếu ra một mảng lớn quang mang huyết hồng.
Tiếng xé gió mãnh liệt!
Từng tia kiếm giống như tiên huyết ngưng kết bay lượn ra, đan xen vào nhau giữa không trung, lập tức hóa thành một mạng nhện huyết sắc phương viên hơn mười trượng, bao phủ xuống đầu của Thiết Kiên.
Mạng nhện huyết sắc kia tuy còn chưa tới gần, Thiết Kiên cũng đã ngửi được một cỗ khí tức huyết tinh nồng đậm, ở giữa còn kèm theo một cỗ khí tức quỷ dị khó mà nói rõ, làm hắn vô cùng không khỏe.
Hắn vô thức lui về sau liên tiếp mấy bước, dưới gót chân đột nhiên trống rỗng. Liếc mắt nhìn lui mới phát hiện, mình đã lui đến sát mép thạch đài, không thể lui nữa.
Lúc này, tấm mạng nhện huyết sắc cũng đã bao quanh hắn, hắn muốn né tránh, cũng không thể được.
Từ trong miệng của Thiết Kiên phát ra một tiếng hét to, nhấc trường kiếm lên, chém vào nó từ hướng chéo bên phải.
"Phần phật" một tiếng!
Một đạo xích mang hình bán nguyệt bay vụt ra, trảm lên huyết võng.
"Oanh" một tiếng vang, đạo xích mang kia đột nhiên bạo trướng ra, hóa thành một đoàn hỏa diễm hừng hực, nuốt hết huyết võng, giữa không trung tạo ra một màn sáng hỏa diễm rộng hơn mười trượng.
Thiết Kiên di chuyển không ngừng, tận dụng khoảng trống này, và lao ra từ dưới màn sáng hoả diễm.
Nhưng không đợi hắn lao ra, phía trước đã có một đạo huyết quang chém tới, chính là Cừu Phách Thiên đang cầm huyết kiếm.
Thiết Kiên vội vàng lấy kiếm đón đỡ, dùng thân kiếm chặn mũi huyết kiếm.
Chỉ thấy thân của Phần Thiên Kiếm uốn cong lại, tiếp theo "Đinh" một tiếng văng ngược ra, khiến huyết sắc trường kiếm dổi a sau, đồng thời cũng đẩy Thiết Kiên văng ra sau.
Tuy nói thì rất dài dòng, thực ra trước sau cũng chỉ có mấy hơi thở!
Mọi người không nghĩ trận chiến này lại quyết liệt đến vậy, kinh hô không ngừng.
"Tiểu thư, Cừu Phách Thiên sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy? Lần trước y còn hoàn toàn không phải đối thủ của Thiết đại ca." Tiểu Toán Bàn rất lo lắng, vội vàng nói.
Yến Tử vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của nàng, tỏ ý nàng an tâm chớ vội, ngoài miệng không nói gì, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Tuy nói đây chỉ là cuộc tỷ thí, không phải là chém giết sinh tử, nhưng Cừu Phách Thiên chẳng biết tại sao thực lực tăng mạnh, không chừng y sẽ vì muốn báo thù mà thầm hạ sát thủ.
Màn sáng hỏa diễm giữa không trung đã hoàn toàn tiêu tán, thân ảnh của Thiết Kiên và Cừu Phách Thiên, phân biệt đứng ở hai bên của thạch đài.
"Ngươi chắc chắn không phải Cừu Phách Thiên, ngươi rốt cục là ai?" Thiết Kiên lạnh giọng truy vấn?
"Ta không phải Cừu Phách Thiên, thăm dò đến mức này là đủ, nếu không xuất ra bản lĩnh thật sự, sợ rằng hôm nay ngươi không xuống được lôi đài này." Cừu Phách Thiên tự tiếu phi tiếu nhìn Thiết Kiên, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Cũng được, ngươi đã không chịu nói, ta sẽ đánh cho ngươi không thể không nói." Thiết Kiên tỏ ra tự nhiên, nhưng khí thế lại không ngừng gia tăng.
"Tiểu tử ngông cuồng!" Cừu Phách Thiên nổi giận mắng.
Nói xong, ánh mắt của hai người đều hơi lóe lên, bộ pháp dưới chân đồng thời biến đổi, cấp tốc lao đến chính giữa thạch đài.
Thạch đài vốn không lớn, gần như chỉ trong mấy cái chớp mắt, hai người đã trực diện đánh vào nhau.
Đồng dạng là một tay cầm kiếm một tay bấm quyết, một thanh trường kiếm tơ máu quấn quanh, và một thanh trường kiếm hỏa diễm bốc lên, mãnh liệt chém vào nhau.
"Leng keng"!
Một đoàn sóng khí xích hồng lấy hai người làm trung tâm, ầm ầm nổ tung ra, trùng kích khắpbốn phương tám hướng.
Yhân ảnh của hai người lần nữa tách ra, nhưng trong quá trình lùi lại, họ liên tục vung kiếm.
Chỉ thấy vô số huyết sắc kiếm ti dày đặc giữa không trung, bắn tung tóe như một cơn mưa máu.
Ngược lại, vô số ngọn lửa đỏ rực bay đi như mưa lửa sao băng.
Cả hai không ngừng giao kích giữa không trung, phát ra từng trận tiếng vang loại dày đặc như đánh trống, nổ tung vô số quang diễm bụi mù, trong lúc nhất thời che phủ toàn bộ thạch đài.
Một lúc sau, mọi tiếng động tan dần, khói lửa dần bị xua tan, chân dung của thạch đài dần dần hiển lộ ra.
Đám đông vây xem thật vất vả thấy rõ tình hình trên thạch đài, nhịn không được không ngừng xôn xao.
Chỉ thấy thạch đài vốn cao đến hai xích, lúc này đã hoàn toàn bị phá huỷ, chỉ nhìn thấy đá vụn đầy đất, cùng những cái hố sâu ở khắp nơi.
"Hô!"
Lại là một đạo phong thanh vang lên, Thiết Kiên trảm ra một kiếm, thân kiếm loé sáng xích mang, một đạo hỏa diễm ngưng tụ thành mãng xà lao thẳng ra, uốn lượn giữa không trung, đánh về phía Cừu Phách Thiên.
Kẻ kia thì chẻ dọc kiếm xuống, phía trên mũi kiếm ngưng tụ thành một con huyết giao đẩy vẩy máu, giơ nanh múa vuốt nhào tới, lao vào cắn xé xích diễm mãng xà.
Giữa không trung huyết quang cuồng hiện, hoa lửa tứ tán.
Cùng lúc đó, thân hình của hai người Thiết Kiên đồng thời khẽ động, thân ảnh liên tục chớp động va vào nhau, lần nữa cận thân chém giết.
Chỉ nghe Cừu Phách Thiên ngâm tụng một trận thanh âm cổ quái, cổ tay bỗng nhiên rung lên, quang mang đột nhiên vọt ra từ thanh huyết sắc trường kiếm, đâm thẳng về phía của cổ họng Thiết Kiên.
Thiết Kiên sớm có phòng bị, cổ tay khẽ chuyển, quét tới một kiếm, đánh bay huyết sắc trường kiếm ra ngoài.
Sau đó, hắn điểm mũi chân xuống đất, thân hình đột nhiên xông tới, mũi kiếm đâm thẳng tới mi tâm của Cừu Phách Thiên.
Cừu Phách Thiên lúc này tay không tấc sắt, lui người về phía sau, trên mặt không chút kinh hoàng, ngón tay đặt ở trong tay áo, hơi nhúc nhích một chút.
Thiết Kiên lập tức đuổi theo, xích diễm lượn lờ quanh mũi kiếm, thiêu đốt sợi tóc trên trán, mắt thấy sắp đâm thủng cái đầu lâu kia.
Nhưng vào lúc này, đám người đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô.
Thiết Kiên đột nhiên cảm thấy không tốt, đột nhiên hắn ấn trường kiếm trong tay xuống, thân hình cũng trùn xuống phía trước.
"Bá" một tiếng vang!
Một thanh kiếm đỏ như máu xẹt qua sau ót của hắn, nếu không kịp thời tránh né, suýt chút nữa hắn đã bị chém bay đầu.
"Thiết đại ca!" Dưới đài quan chiến Yến Tử không khỏi một sợ hãi kêu lên.
"Đây đâu phải đấu kiếm tỷ thí, quả thực là sinh tử chém giết nha." Quảng Lương Vương cũng giật nảy mình, nói với Tư Đồ Hạo.
Tư Đồ Hạo nghe vậy, sờ lên bộ râu, thần sắc cổ quái như đang có điều suy nghĩ.
Lần khiêu chiến luyện kiếm trước đó của hai nhà Tôn - Yến, lão đã nghe Tư Đồ Nhiên nói qua, cũng minh bạch giữa hai nhà tồn tại mâu thuẫn không thể điều hòa. Lúc này cũng có chút do dự, không biết có nên lập tức dừng cuộc tỷ thí này hay không.
"Ngự kiếm thuật rất tuyệt, ta cũng tới thử xem." Thiết Kiên sờ lên cái ót hơi phát lạnh, cười lạnh nói.
Một lời nói xong, hắn ném Phần Thiên Kiếm, mang theo hừng hực hỏa diễm, bay thẳng về phía Cừu Phách Thiên.
Còn kẻ kia không lùi mà tiến, đè ép về phía Thiết Kiên, trường kiếm trong tay quét ngang ra, bổ lên trường kiếm xích diễm.
Tuy nhiên, trước khi lưỡi kiếm rơi xuống, các ngón tay của Thiết Kiên khẽ nhúc nhích, và thanh trường kiếm hoả diễm chợt lóe lên, lệch khỏi hướng và quay sang bên trái, rồi đâm thẳng qua.
Cừu Phách Thiên phản ứng cũng cực nhanh, trường kiếm trong tay cũng lập tức rời khỏi tay, nhanh chóng bắn tới trường kiếm hỏa diễm.
Mắt thấy U Lân Huyết Kiếm đụng vào Thiết Kiên trường kiếm, sắc mặt của y đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, thân hình chợt lóe muốn tránh qua một bên.
"Chạy đi đâu!"
Thiết Kiên khẽ quát một tiếng, bóng người vụt qua, cổ tay vụt qua, một thanh trường kiếm màu đỏ tươi giấu trong ống tay áo lao ra, đâm thẳng vào tim của Cừu Phách Thiên.