[1] 神龙见首不见尾 –– Thần long kiến thủ bất kiến vĩ (Dịch nghĩ: rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi): câu nói ám chỉ những anh hùng hào kiệt bận rộn, rày đây mai đó, khi chỗ này mai chỗ kia, không ai biết rõ đang làm gì ở đâu, còn ngụ ý chỉ người hành tung bí mật, không lộ thân phận.
Niên Trĩ há hốc mồm sửng sốt, nếu cô sớm biết được chồng sắp cưới thuộc đội an ninh quốc gia, còn là người chịu trách nhiệm chỉ huy chính, thì cần gì lần nào cũng phải tốn hao hết bao công sức, trăm cay nghìn đắng tìm nơi gặp mặt và phương thức liên lạc.
Hai người cô và Quý Sơ giữ bí mật với nhau lâu như vậy, nếu không phải hôm nay trùng hợp gặp được, chắc đến cuối cùng cũng không biết được thân phận thật của nhau, đúng thật là trời xui đất khiến.
Chu Trừng ngại ngùng gãi gãi đầu, “Lúc đó thấy hot search nên tôi mới biết, cô Niên chính là cô vợ sắp cưới bí ẩn của đội trưởng chúng tôi, tôi cũng hoảng lắm không biết có nên tiếp tục giao thêm nhiệm vụ cho cô hay không.”
Niên Trĩ khua tay với anh ta, không đồng ý nói, “Tôi có quan hệ gì với đội trưởng các anh đi chăng nữa, không đồng nghĩa với việc tôi không thể tiếp tục đảm nhận vai trò người cung cấp thông tin, anh đừng phân biệt đối xử thế chứ.”
“Cô Niên quả đúng là nữ trung hào kiệt, hiểu được nghĩa lớn, thật sự khiến tôi đây rất khâm phục.”
“Khách sáo quá rồi khách sáo quá rồi.” Niên Trĩ niềm nở vỗ vai Chu Trừng, trông như những người đồng đội thân thiết.
“Lạch cạch ——”
Ly thuỷ tinh để bên cạnh Quý Sơ không biết sao rơi xuống nền, vỡ tan tành thành những mảnh vụn sắc bén.
Hai người Niên Trĩ và Chu Trừng giật thót, quay lại nhìn anh. Trên khuôn mặt Quý Sơ trông chẳng có cảm xúc gì, nhìn những mảnh vỡ thuỷ tinh dưới sàn một chốc, khom xuống định lấy tay nhặt nó.
“Ơ kìa ơ kìa, đừng nhặt!”
Niên Trĩ vội vàng ngăn người kia lại, “Anh ngốc hả? Mảnh vỡ bén ngót vậy mà, lỡ nó ghim vào tay thì sao?”
Cô kéo Quý Sơ đứng sang một bên, Chu Trừng đứng sững bên này mới kịp phản ứng, nhanh lẹ cầm cây chổi quét sạch những mảnh vỡ, lấy giấy bìa cứng và túi ni lông quấn thật nhiều lớp, sau đó viết thêm dòng cảnh báo “cẩn thận nguy hiểm có mảnh vỡ thuỷ tinh”, rồi mới vứt nó đi.
Quý Sơ vờ lơ đãng cúi đầu, lướt nhìn bàn tay Niên Trĩ đang nắm lấy tay anh, khóe miệng cong lên nụ cười thật khẽ.
Niên Trĩ không nhận ra điều đó, cô vẫn còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ khi biết được thân phận thật sự của Quý Sơ, “Chẳng phải Chu Trừng nói tuân thủ nguyên tắc bảo mật, nên không được phép tiết lộ thân phận thật của em sao? Vậy sao anh biết, em là người tuyến A?”
Quý Sơ giải thích, “Cậu ấy không nói danh tính thật của em cho anh biết, nhưng cậu ấy có báo cáo cho anh về kế hoạch bí mật mà em đệ trình cho cậu ấy.”
“Mà kế hoạch này, người thực hiện được rõ chỉ có mình em, đầu mối liên kết chính giữa hai nhà Quý Niên.”
Ngay cả chuyện cổ phiếu Quý thị tụt dốc không phanh, cũng do chính Quý Sơ nhúng tay vào. Niên Hoành nghĩ rằng ông ấy đã nắm hết mọi sự trong lòng bàn tay, nhưng đâu ngờ rằng, người mưu tính trăm cơ nghìn kế, ở trong mắt người khác mới dễ trở thành bọ ngựa[2] nhất.
Đặc biệt là người kêu căng ngạo mạn như ông ta, lại càng không đề phòng chim sẻ[3] rình rập ở phía sau đuôi.
[2], [3] 螳螂捕蝉,黄雀在后 – Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn: có nghĩa là tham lợi trước mắt, quên hoạ sau lưng。
Niên Trĩ chợt hiểu, thảo nào hôm đấy Quý Sơ xuất hiện ở bữa tiệc, nhờ Quý Ương ra mặt kịp thời giải vây giúp cô như vậy.
Anh vẫn như thế, âm thầm vì cô mà chuẩn bị sắp xếp hết mọi việc, như cơn mưa phùn mùa xuân lặng lẽ, âm thầm ủng hộ cô, trở thành chỗ dựa an toàn nhất của cô.
Mân mê bàn tay của Quý Sơ, lòng vô vàn cảm kích, Niên Trĩ hỏi tiếp, “Còn hôm nay, sao anh lại xuất hiện dưới tầng hầm công ty em?”
“Hôm nay đáng lẽ người đến gặp em sẽ là Chu Trừng, nhưng mà trước lúc đến đây, cậu ấy và Sầm Dương nhận được nhiệm vụ ưu tiên đặc biệt. Cũng không kịp báo tin cho em hay, phải tạm đưa anh vào thế chân thôi.”
Nói tới đây, mày kiếm anh nhíu chặt, ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ.
“Nếu anh không tới kịp, thì hậu quả gì xảy đến với em đây hả?”
Nhớ mấy tiếng trước, ba phút hoảng hồn ở cầu thang kia, lòng Niên Trĩ vẫn thấy kinh hãi. Cô không dám tưởng tượng, trong tình cảnh đó, khi bản thân mình thì chẳng hề có sức lực phản khán lại, không biết làm sao mà thoát khỏi đó.
Cô hiểu rằng Quý Sơ đang lo lắng cho sự an nguy của mình, biết mình đuối lý, bạnh miệng không dám nói lời nào, để mặc Quý Sơ phê bình.
“Không phải anh nói em,” giọng Quý Sơ dịu xuống, nhẹ giọng giải thích với cô, “Sau này, em nhất định không được làm những chuyện nguy hiểm thế này nữa, nếu buộc phải làm, an toàn của mình vẫn phải ưu tiên trước cả, có được không?”
Niên Trĩ gật mạnh đầu.
Ngón tay Quý Sơ vuốt ve mơn trớn làn tóc Niên Trĩ, “Hôm nay em cứ nghỉ tạm trong phòng an toàn này đi, đợi mai hãy quay về nhà họ Niên. Nếu Niên Hoành có nghi ngờ gì, vừa khéo có thể dùng tên Lâm Kỳ kia làm lá chắn.”
Cùng lúc đó, tin vui đến từ đồng chí Sầm Dương phụ trách nhiệm vụ thẩm vấn. Tên Lâm Kỳ mềm nắn rắn buông[4], chẳng cần phải miêu tả kỹ càng chi tiết cho hắn về hiện thực đời sống ngục tù, hắn ta đã sợ hãi tới nỗi tự khai ra hết tất cả mọi chuyện.
[4] Với kẻ yếu đuối thì lấn át, đối với người cứng cỏi thì nhân nhượng.
Sợ nếu mình không chịu phối hợp, sẽ bị tống vào nhà giam bóc lịch mấy năm.
“Đội trưởng, lời khai của tên khốn kia đây.”
Sầm Dương cầm bản lời khai của Lâm Kỳ quay lại phòng an toàn, vẻ mặt căm phẫn còn hơn cả bị hại là Niên Trĩ.
“Thằng nhãi Niên Nhạc không biết sao mà tìm được lịch trình của chị dâu, sau khi gửi cho tên Lâm Kỳ, thì mượn danh Niên Hoành điều hết vệ sĩ nhà họ Niên đi, mục đích chính là để cho Lâm Kỳ dẫn chị dâu đi.”
Lời còn lại anh thử quan sát dò xem sắc mặt Quý Sơ, cuối cùng ấp úng không dám nói tiếp nữa.
“Dẫn người của tôi đi, sau đó thì sao?”
Niên Trĩ ngồi trước mặt Quý Sơ, nắm tay anh cố xoa dịu cảm xúc, “Không sao mà, không phải giờ em đang bình bình an an ngồi ở đây sao, bọn họ cũng không gây ra bất cứ tổn hại gì cho em cả. Anh đừng giận mà.”
Sầm Dương từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nhận ra bầu không khí lúc này xem chừng không ổn rồi, vội vàng hai tay dâng biên bản lời khai lên cho Quý Sơ, kéo Chu Trừng chạy vụt ra khỏi phòng an toàn.
Quý Sơ mặt xám ngoét, ánh mắt lạnh lùng đọc lướt qua biên bản lời khai, độ ấm quanh người trong nháy mặt hạ xuống dưới không.
“Tiểu Sơ,” Niên Trĩ vươn tay miết vành tai Quý Sơ, “Em sai rồi, chuyện đêm nay đều tại em quá liều lĩnh.”
Thấy Quý Sơ vẫn không thèm phản ứng lại mình, cô đứng lên, ngồi xổm xuống trước mặt Quý Sơ lè lưỡi ra làm mặt xấu, “Sở Sở, Sở Sở đáng yêu, anh nhìn em đi mà.”
Đại khái bởi vì nghe được cái tên thuở nhỏ bị anh lưu vào lịch sử đen, rốt cuộc gương mặt lạnh tanh của Quý Sơ cũng thoáng thả lỏng. Niên Trĩ thấy anh nhướng mi liếc nhìn cô một cái, vội nở một nụ cười nịnh nọt.
Đang định nói thêm gì đó dỗ dành Quý Sơ, chưa kịp mở miệng, đã bị anh một phen ôm trọn vào lòng.
Cô không kịp đề phòng hành động đột ngột này, răng cạ mạnh vào xương quai xanh đẹp đẽ như ngọc của Quý Sơ, in hằn dấu răng xinh xắn mờ nhạt trên đó.
Khác với đôi bàn tay lạnh lẽo của Quý Sơ, vòng ôm của anh ấm áp dịu dàng. Người này như chẳng cảm giác được đau đớn trên xương quai xanh của mình, ôm siết Niên Trĩ vào lòng, giọng run run, “Suýt nữa thì, anh không bao giờ được gặp em nữa.”
Niên Trĩ thở dài thật khẽ, vươn cánh tay vòng qua eo Quý Sơ ôm chặt anh, “Em xin lỗi, sau này không thế nữa.”
Cảm nhận được lồng ngực dày rộng của Quý Sơ thoáng run rẩy, tay Niên Trĩ mân mê vành tai anh nhìn ngắm, “Đồ ngốc, em ở đây, không sao hết.”
Cô nhìn đôi môi đỏ phớt gợi cảm của Quý Sơ, trong mắt hiện lên vẻ thích thú, cô cúi đầu hôn lên cánh môi anh đào mềm mại quyến rũ ấy.
Khác hẳn với lần dè dặt trước đó ở trong bệnh viện, lần này Niên Trĩ thoải mái phô diễn mình trước mặt Quý Sơ, giống như giọt sương mai e ấp trên đóa hồng, mềm mại tươi xinh, ấm nóng tựa lửa.
Người này, lồng ngực vững chãi như thế, mà môi lại mềm mại đến vậy?
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua từng táng cây, ánh trăng đổ bóng lung linh xuống mặt hồ, mấy chú dế nhỏ ẩn mình trong đám cỏ lau ca hát suốt đêm, cất lên một khúc nhạc vui vẻ lưu dấu những ngày cuối thu đương đến.
Bóng cây nương theo ánh trăng tà rọi vào trong, hai người ngồi trong phòng ôm siết lấy nhau, vai kề vai hai trái tim khẽ tựa vào nhau, từng chút rung động lăn tăn sưởi ấm cả căn phòng.
*
Mãi cho đến nửa đêm, nghe Quý Sơ giải thích kỹ càng xong Niên Trĩ mới hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra đêm đó ở phòng tân hôn sau khi cô và Quý Sơ chia tay nhau, Quý Sơ đã đến cơ quan lưu trữ hồ sơ, nhờ Giang Bân giúp đỡ lấy được tập hồ sơ về vụ án cái chết bất ngờ của mẹ Niên Trĩ năm đó.
Với tư cách là đội trưởng đội điều tra vụ án gián điệp của Niên Hoành, Quý Sơ có thẩm quyền kiểm tra mọi thông tin liên quan trong tất cả các cơ quan điều tra khác. Anh và Giang Bân tăng ca thức trắng cả đêm, cuối cùng cũng tìm ra vai trò của Thẩm Mạn trong vụ án năm đó. Chẳng những bà ấy không phải là hung thủ, mà trái lại bà chính là mục tiêu ám sát sau cùng của Niên Hoành.
“Vậy nên, lúc đó anh đã biết, những lời em nói trước khi bỏ đi đấy, chỉ vì muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ cuối cùng giữa hai chúng ta. Cũng như cắt đứt con đường lui cuối cùng của em.”
Quý Sơ vuốt ve phần sau gáy Niên Trĩ, như đang vỗ về con mèo nhỏ vừa bị kinh hãi, “Sáng hôm đó, anh có về tìm mẹ, nói thật với bà về công việc thật sự của anh, nói với bà việc lật đổ Niên Hoành, tống ông ta vào ngục giam chính là sứ mệnh và trách nhiệm của anh. Bà đành phải, nói cho anh biết tất cả về kế hoạch của hai người.”
“Anh không giận sao?” Niên Trĩ ngoảnh lại nhìn vào đôi mắt Quý Sơ, “Em đem sản nghiệp của gia đình anh, Thuỵ Khang chính tay anh sáng lập ra làm mồi câu, nhỡ đâu thất bại, Thuỵ Khang sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn trong tay Niên Hoành.”
Quý Sơ cố ra vẻ phụng phịu, “Tất nhiên giận, nhưng không phải vì chuyện đó. Anh giận mình không cho em đủ cảm giác an toàn để em tin tưởng anh, nên em mới chọn tự mình lặng lẽ chống chọi với Niên Hoành lâu như vậy. Chu Trừng nói người tuyến A đã liên lạc với cậu ấy từ sáu năm trước, lúc đó em vẫn còn học đại học, ở độ tuổi đó không nên lo nghĩ chuyện này mới phải.”
Anh không nói tiếp nữa, đôi mắt lấp lánh sáng ngời đầy vẻ tự trách và hối tiếc.
Niên Trĩ xoay người lại, ngồi gọn trên đùi Quý Sơ, hai tay choàng qua cổ anh, tư thế giống hệt như ngày hôm đó hai người họ chia tay nhau, “Không sao cả, đây chính là con đường mà em lựa chọn, cũng là mục tiêu em nhất định phải thực hiện được. Vì mẹ, vì dì Thẩm Mạn, vì tất cả những nạn nhân của ông ta.”
Quý Sơ trìu mến nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình, nhìn cô rõ gầy yếu như vậy, nước da trắng hồng, chân tay mảnh dẻ mềm mại, cô vốn phải là cô con gái cưng được ngâm trong hủ mật nâng niu yêu chiều vô hạn, nhưng số phận đã buộc cô phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy.
Cô lớn lên trong sự dằn vặt phải dò dẫm trong đêm đen u tối, nhưng vẫn trưởng thành xinh đẹp yêu kiều, như trúc xanh lặng mình trong gió tuyết, vẫn thấu suốt kiên nghị, đứng hiên ngang thẳng tắp.
Đây là người anh yêu, người anh yêu có tâm hồn cứng cỏi kiên cường, và trái tim ấm áp dịu dàng.
Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn dịu dàng thương mến nơi vầng trán Niên Trĩ, “May mà, may mà con đường chúng ta lựa chọn, có cùng một đích đến.”
Sau này, em sẽ không bao giờ đơn độc chịu đựng một mình nữa.
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
“Chát ——”
Sầm Dương đập chết con muỗi thứ mười nãy giờ vẫn vo ve trước mắt anh.
Sau đó anh xoay người ánh mắt bất lực nhìn Chu Trừng, “Đêm nay, cỏ lau mọc dày ghê ha.”
Nên muỗi nhiều.
Chu Trừng gật đầu lia lịa, “Chẳng phải chỉ là mấy con muỗi thôi sao, chịu được hết chịu được hết mà.”