- Anh Phong....
Chợt phía trước có một cô gái nhìn về phía bọn nó gọi lớn tên Vũ Phong. Rồi chạy nhanh lại ôm chầm lấy hắn làm hắn cũng như nó tiêu hóa không kịp về hành động của cô gái này.
Sau phút giây ngỡ ngàng hắn nhanh chóng đẩy cô gái ra, vẻ mặt thay đổi hoàn toàn như lúc nói chuyện với nó:
- Lam Anh, sao em lại ở đây?
Như đã quen với vẻ lạnh lùng và xa cách của hắn, Lam Anh gái nghiêng đầu đáp với vẻ giận dỗi.
- Nhớ anh, ai bảo anh về mà không nói cho em, làm em lục tung cả nước Mĩ tìm anh rồi. Mà anh không định mời em vào nhà sao?
Hắn không nói gì, muốn cầm tay Thiên Châu thật chặt thì bị nó giằng ra. Mặt nó bây giờ trông rất tệ, trong lòng thì mắng hắn đào hoa, phong lưu. Về nước rồi mà còn có người theo về tận nơi. Không biết ba năm qua có bao nhiêu cô nữa không biết?
"Hừ... thật là đào hoa, đáng ghét..."
- Em về trước đây.
Không thèm nhìn mặt Vũ Phong nữa, nó quay người đi về.
- Thiên Châu...
Biết Thiên Châu hiểu lầm về hành động và lời nói vừa rồi của Lam Anh nên hắn gọi và giật tay nó lại, muốn giải thích cho nó hiểu, chứ hắn không muốn cô nhóc này hiểu nhầm mình, lại càng không muốn nó giận mình rồi không thèm nhìn mặt. Tính ai chứ tính nó hắn hiểu rất rõ.
- Anh tiếp khách đường xa của anh đi, em có chân tự về được.
Vẫn một mực cự tuyệt đòi về, chứ ở đây nó không chịu nổi. ¬_¬
Lam Anh nhìn lúc đến giờ cũng tạm biết được mối quan hệ của hai người, cô nàng nhìn nó đầy ý địch. Tầm mắt dời đến bàn tay Vũ Phong đang cầm tay nó cô lại thấy chướng mắt vô cùng, đi lại giật ngay tay hai người ra nhìn Thiên Châu nói:
- Cô là ai, sao lại đi với anh Vũ Phong? Tôi nói cho cô biết anh Phong là của tôi, tôi đã ở bên anh ấy hai năm rồi. Nên cô đừng có mơ tưởng đến anh ấy, biết chưa?
Nghe được chính cô gái tên Lam Anh nói vậy lòng nó đau như cắt, cố kìm nén nổi đau tận đáy lòng và nước mắt ngấn nước đang chực trào ra tận mắt. Thì ra không phải mình nó thích hắn mà có rất nhiều cô gái thích hắn.
Không! Là yêu chứ không phải thích.
Nhưng bây giờ nó còn ý nghĩa không? Khi người bên hắn hai năm đến tìm, trong khi hắn và nó biết nhau mấy tháng cũng là của ba năm trước. =(. Thời gian quá ngắn để so với người ta... thời gian qua nó cứ ngỡ hắn cũng thích mình, hóa ra chỉ là ngộ nhận.
Cũng đúng, nó và hắn chưa bao giờ thừa nhận mình yêu nhau, cũng chưa xác nhận mối quan hệ của nhau. Tất cả cũng là mình nó ngộ nhận mà thôi!
- Lam Anh, cô nói gì vậy?
Vũ Phong nhìn Lam Anh càng lạnh giọng thêm mấy phần, hắn không vui khi Lam Anh nói với nó cái giọng đó. Chắc trong lòng Thiên Châu đang hiểu lầm về mối quan hệ giữa hắn và Lam Anh.
Cô nàng này đúng là càng ngày càng quá đáng, ở Mĩ hắn cô ta làm gì hắn cũng không quản, cô ta dẹp hết mọi cô gái cố tình làm quen hắn nhưng hắn không quan tâm vì như thế cô ta đang giúp dẹp đi một mối phiền hà quanh mình. Thế nhưng, giờ là nó... nên hắn không muốn bất cứ ai làm tổn thương nó.
- Anh... sao anh lại nói với em cái giọng đó, không phải hai năm qua anh không hề nói gì hay sao? Giờ vì cô gái này mà anh lại to tiếng với em.
Lam Anh mắt ngấn nước nhìn hắn tủi thân nói, rồi quay qua nhìn nó ánh mắt càng thêm chán ghét, lớn giọng nói:
- Cô là gì của anh ấy? Tại sao vì cô mà anh ấy lớn giọng với tôi?
Vũ Phong đã không đủ kiên nhẫn nữa, hắn cầm tay Thiên Châu định đi nơi khác tránh xa Lam Anh thì bị nó giằng tay lại một lần nửa. Đối mặt với Lam Anh, nó lạnh lùng nói nhưng ẩn chứa trong đôi mắt là cả một vết thương lòng:
- Tôi chẵng là gì của anh ta cả, vậy nên cô lo mà giữ cho chặt đi không tuột mất.
- Thiên Châu...
Vũ Phong muốn nói điều gì đó thì nó ngắt giọng hắn luôn.
- Vũ Phong, tôi mệt rồi, tôi về trước.
Thôi không ngăn cản nó nữa, đành để lần sau giải thích cho nó chứ giờ cứ cố níu kéo nó lại càng thêm hiểu nhầm. Quay qua nhìn Lam Anh với ánh mắt lạnh lùng xa cách hơn bao giờ hết như muốn nói: "Cô quá phận của mình rồi, Thiên Châu mà có sao, tôi sẽ không tha cho cô!"•••Về đến nhà nó đi thẳng luôn vào phòng, bỏ mặc mấy khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì. Tại vì lúc sáng nó còn líu lo ca hát, thay quần áo chọn đi chọn lại để đi chơi mà giờ trở về với khuôn mặt bí xị, ỉu xìu như bánh bao chiều.
- Nhóc kia bị sao vậy anh?
Thiên Nam nhìn Thiên Bảo khó hiểu hỏi.
Thiên Bảo một cánh tay lên lắc lắc biểu thị không hiểu, anh cũng đang thắc mắc như ai kia thôi. -_-;;
- Hay gọi cho Vũ Phong hỏi xem sao.
Thiên Bảo chợt nhớ ra nó đi chơi với hắn về thì đương nhiên phải gọi hắn, tra cho rõ nguyên nhân làm em gái cưng của nhà anh đi chơi về không vui. Chắc giữa hai người này lại có chuyện gì rồi đây. Đưa tay lên ôm đầu, haizz em gái anh với cậu bạn này cũng không ít rắc rối nha!
- Thôi để lên xem Thiên Châu làm sao đã hẵng gọi.
- Thiên Châu làm sao vậy hai anh?
Tuấn Kiệt, Nam Phong vừa bước vào nhà đã nghe Thiên Nam nói về Thiên Châu, Nam Phong lo lắng không kịp chào hỏi gì đã lôi ngay vấn đề ra hỏi.
Đành thuật lại mọi chuyện cho cậu nghe rồi ba chàng trai lên tầng trên dỗ giàng công chúa nhỏ.
Đảm nhận công việc gõ phòng nó, Thiẻn Bảo cất giọng nhỏ nhẹ hỏi:
- Thiên Châu... bọn anh vào được không?
- ...
- Thiên Châu.
Bên trong không tiếng trả lời, làm bốn chàng trai ở ngoài càng thêm lo lắng cho nó. Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
- Anh mở của ra xem sao?
- Em ấy khóa trái cửa lại rồi. Mọi người xuống dưới đi để anh nói chuyện với Thiên Châu.
Đẩy hai người xuống nhà Thiên Bảo gõ cửa lần nữa, lên tiếng khuyên em gái mở cửa, sau một hồi bám trụ ở cái cửa nó cũng mở cửa cho anh vào.
- Em gái ngốc, có chuyện gì thì nói với anh, sao lại khóc trong nhà một mình như trẻ con vậy?
Vào phòng bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của Thiên Châu, anh dịu dàng ôm nó vào lòng dỗ dành như đứa trẻ, bởi với anh nó luôn là một cô bé cần che chở như ngày nào.
Như được trút bầu tâm sự, nó khóc lớn hơn kể cho anh mọi chuyện, nói cho anh biết về tình cảm mà mình giành cho hắn.
- Được rồi, chắc có lẽ em đang hiểu nhầm cậu ấy, sao em không nghe cậu ấy giải thích đã rồi bỏ đi.
Hóa ra là chuyện có một cô gái từ Mĩ về tìm Vũ Phong khiến em gái anh không vui, tức giận mà bỏ về. Em gái anh đúng là ngốc khi không nhận ra tình cảm của Vũ Phong giành cho mình, chắc phải gọi cậu ta đến giải quyết mới được.
- Em...
- Thôi, em không cần nói nữa, để anh giải quyết cho em. Bây giờ em gái ngoan không được khóc, nghe chưa?
Xong chuyện anh bỏ ra ngoài ra hiệu cho mọi người ở dưới vào khuyên ngăn cũng như an ủi nó, còn anh thì lấy điện thoại gọi cho Vũ Phong đến giải quyết.