• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Ngộ Châu thấy nàng trở về, không để ý đến đám dê Băng Văn bị trói kêu be be, ôn nhu hỏi: "A Xúc, có bị thương không?"

Văn Kiều lắc đầu, "Có Văn thỏ thỏ hỗ trợ, không có gì khó khăn."

Tuy nói ở đây có gần một trăm con dê Băng Văn, nhưng tu vi bây giờ của Văn Kiều cũng là cảnh giới nguyên minh trung kỳ, đối phó yêu thú cấp bốn cũng không sợ, lại càng không cần phải nói nàng có roi Thạch Kim Mãng, một roi một con dê Băng Văn, còn có thể thúc đẩy Thạch Kim Mãng sinh trưởng từ dưới đất lên đánh lén, hai bút cùng vẽ, hạ gục những con dê Băng Văn này hoàn toàn không có vấn đề.

Về phần dê Băng Văn cấp năm phía sau, giao cho Văn thỏ thỏ ứng phó, trước mặt Văn thỏ thỏ cấp bảy, hoàn toàn dễ như ăn cơm.

Cho nên Văn Kiều đánh cực kỳ nhẹ nhõm, thậm chí cảm thấy còn có chút chưa đủ nghiền.

Sao Ninh Ngộ Châu nhìn không ra vẻ mặt nàng vẫn chưa thỏa mãn, không khỏi mỉm cười.

Vừa rồi mặc dù nói chuyện với Thượng Hồng Lãng, nhưng hắn luôn chú ý tới tình hình chiến đấu, tự nhiên cũng nhìn thấy sự phối hợp của Văn Kiều và Văn thỏ thỏ.

Thượng Hồng Lãng nhìn hai người, phát hiện Văn Kiều có tu vi tương đương với mình, không khỏi kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Ninh công tử, vị cô nương này là..."

Ninh Ngộ Châu ôn hòa nói: "Đây là thê tử của ta. A Xúc, vị này là Thượng Hồng Lãng Thượng công tử."

Văn Kiều khẽ gật đầu với Thượng Hồng Lãng, xem như chào hỏi, trên mặt không biểu lộ gì.

Tuy nói bây giờ tính tình nàng sáng sủa hơn, nhưng chỉ là trước mặt Ninh Ngộ Châu, lúc khác, Văn Kiều vẫn là tiểu cô nương tương đối trầm mặc ít nói, trong trẻo lạnh lùng mà xa cách.

Thượng Hồng Lãng khiếp sợ nhìn bọn họ, há to miệng, cười khan nói: "Thì ra là như vậy..."

Lúc trước hắn còn tưởng rằng là muội muội này nọ.

Nhìn tuổi của Văn Kiều, thực sự hơi nhỏ, tuy nói tuổi của Ninh Ngộ Châu cũng không lớn, nhưng thành thân sớm như vậy, thế nào đều cảm thấy là lạ. Người tu tiên rất ít khi thành thân khi mới mười mấy tuổi, bình thường không phải đều là sau khi tu vi đạt tới cảnh giới nhất định thì trực tiếp kết thành song tu đạo lữ sao?

Văn Kiều không để ý tới hắn, chỉ vào đám dê Băng Văn, hỏi: "Phu quân, xử lý mấy con dê này như thế nào?"

"Nghe nói thịt dê Băng Văn rất ngon, đều giữ lại để chúng ta ăn." Ninh Ngộ Châu nói.

Văn Kiều đáp dạ, không có ý kiến với an bài của hắn, bọn họ còn phải nuôi một nhóm Tiềm lân vệ, thịt là không chê nhiều, huống chi ăn thịt của yêu thú, cũng tốt cho thân thể.

Thượng Hồng Lãng đứng bên cạnh nghe được lời nói của hai người, nhịn không được chen miệng hỏi: "Hai vị ân nhân chính là muốn đến núi Thương Ngô lịch luyện?"

"Núi Thương Ngô?" Ninh Ngộ Châu chớp mắt, ấm giọng cười nói, "Đúng vậy."

Văn Kiều kỳ quái nhìn hắn một chút, lại ngẩng đầu nhìn rừng núi này nơi, nửa tháng trước bọn họ đi xuyên qua đầu kia đường núi, cũng không có trực tiếp rời đi, mà tiếp tục bôn ba trong núi, thứ nhất có thể tiếp tục lịch luyện, thứ hai cũng nghĩ tìm một ít linh thảo không có trong không gian, thuận tiện săn giết vài con yêu thú làm lương thực dự trữ.

Thì ra mặt khác của núi Lân Đài là núi Thương Ngô.

Thượng Hồng Lãng cảm thấy buông lỏng, liên tục không ngừng nói: "Mới vừa rồi đa tạ hai vị ân nhân cứu mạng, nếu như không có hai vị, tại hạ có thể đã chết ở chỗ này, đại ân không thể hồi báo, tại hạ ghi nhớ trong lòng, ngày khác nếu có gì cần, cứ mở miệng." Sau đó nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến hóa, "Hai vị ân nhân, muội muội ta còn ở bên kia, nàng cũng bị thương, ta đi tìm nàng trước, sau đó lại tới tìm hai vị."

Ninh Ngộ Châu tỏ ra quan tâm, "Đi thôi, chúng ta hạ trại ngay bên kia, mười dặm phía trước có một cái sơn cốc, chính là nơi đó."

Thượng Hồng Lãng nhìn hắn cười cảm kích, tranh thủ thời gian chạy tới chỗ trước đó.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu nhìn xem bóng lưng của Thượng Hồng Lãng, cho đến khi hắn biến mất, hai người quay người rời đi.

"A Xúc, nặng không? Có muốn ta giúp hay không?" Ninh Ngộ Châu hỏi.

Văn Kiều kéo chuỗi dê Băng Văn, dáng vẻ nhẹ nhõm, nhìn hắn nhe răng cười, cười đến ngây thơ đáng yêu, "Không nặng."

Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua chuỗi dê Băng Văn, trong long âm thầm tính toán lực cánh tay của tiểu thê tử, quả nhiên khác hẳn với người thường, xem ra sau khi chuyển hóa yêu thể cải biến đầu tiên chính là sức lực.

Sức lực mạnh một chút cũng rất tốt, đánh nhau không bị thiệt thòi.

Ninh Ngộ Châu cực kỳ tự nhiên tiếp nhận việc tiểu thê tử của mình có sức lực vô cùng lớn.

"Thượng Hồng Lãng kia, tâm tính coi như không tệ, là người có ơn tất báo, chúng ta mới đến, nếu có thể tìm người quen thuộc thế giới bên ngoài hỗ trợ không còn gì tốt hơn..."

Ninh Ngộ Châu nhẹ giọng nói chuyện phân tích với tiểu thê tử sự tình lúc trước cứu Thượng Hồng Lãng.

Đương nhiên, kỳ thật Văn Kiều là người quyết định ra tay, Văn Kiều trùng hợp đi ngang, nhìn thấy một đám dê Băng Văn không tính quá mạnh, nghĩ rằng có thể dùng để luyện tập, cứu người chỉ là nhân tiện.

Ninh Ngộ Châu là có mục đích nào đó, mới cho hắn một viên linh đan trị liệu, đưa chính là Hồi Xuân Đan cực phẩm, cũng là một loại ném đá dò đường. Thượng Hồng Lãng là người có ơn tất báo càng tốt, nếu không phải, vậy cũng không có gì, coi như bèo nước gặp nhau, nếu lòng mang ác ý, Ninh Ngộ Châu cũng có biện pháp để biết hắn linh đan không phải ăn ngon như vậy.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dây leo Thạch Kim Mãng quét trên mặt đất phát ra tiếng sột soạt kèm theo từng tiếng dê kêu be be, trở lại sơn cốc mà bọn họ đang tạm thời dựng trại.

Trong sơn cốc có lưu vài Tiềm lân vệ trông coi.

Sơn cốc này tự nhiên không phải sơn cốc ở đầu kia đường tắt trong núi Lân Đài, bên này cực kỳ cách xa, chỉ là một sơn cốc vô cùng nhỏ, tạm thời dùng làm doanh địa không tệ.

Không chỉ có Văn Kiều muốn lịch luyện, những Tiềm lân vệ khác cũng giống vậy.

Vùng này không có yêu thú cấp cao, tự nhiên cũng không cần Tiềm Thú luôn luôn trông coi, Ninh Ngộ Châu đưa bọn hắn một ít linh đan và phù lục, liền cho Tiềm Thú an bài nhóm Tiềm lân vệ, để chính bọn hắn đi tìm chỗ lịch luyện, hắn và Văn Kiều mang theo Văn thỏ thỏ đi chung quanh, đủ để tự vệ.

Nhóm Tiềm lân vệ thấy Văn Kiều kéo một chuỗi dê Băng Văn trở về, bình tĩnh chạy tới tiếp nhận.

Mấy ngày gần đây, mỗi ngày bọn hắn đều có thể nhìn thấy Văn Kiều dùng dây leo Thạch Kim Mãng kéo các loại yêu thú trở về, tiểu cô nương kia nhìn yếu đuối, lại có thể kéo đồ vật nặng hơn mình gấp mấy trăm lần, Tiềm lân vệ nhìn thấy cũng nhịn không được tự ti.

Làm một đại nam nhân, bọn hắn khắc sâu ý thức được, so ra bọn hắn kém tiểu phu nhân.

Không chỉ kém về sức lực, ngay cả đánh nhau cũng không sánh nổi.

Không biết lúc trước tiểu phu nhân kinh lịch qua chuyện gì, mà thoát thai hoán cốt thành như vậy, hoàn toàn không giống với lúc trước tiến Lân Đài Liệp cốc lịch luyện.

Giao dê Băng Văn cho nhóm Tiềm lân vệ, sau đó Ninh Ngộ Châu lấy ra đan lô, tiếp nhận nguyên liệu nấu ăn mà Tiềm lân vệ đã xử lý tốt, bắt đầu nấu canh.

Canh này vẫn là cho Văn Kiều.

Thân thể Văn Kiều mặc dù đã tốt hơn, nhưng vấn đề kinh mạch yếu ớt còn cần chú ý, Ninh Ngộ Châu quyết định ra tay từ dược thiện.

Trong truyền thừa của hắn có một bộ đan phù khí trận hoàn chỉnh, Ninh Ngộ Châu đặc biệt thông qua đan thiên truyền thừa tìm ra một bộ có phương pháp chuyên môn trị liệu kinh mạch yếu ớt, sửa chữa lại đôi chút, sau khi đã hoàn thiện liền quyết định bắt đầu từ dược thiện, trước vì điều trị thân thể cho Văn Kiều, chậm rãi cường hóa kinh mạch.

Đây là phương pháp trị liệu ôn hòa nhất, khuyết điểm là tốn rất nhiều thời gian.

Lúc Ninh Ngộ Châu bận rộn, Văn Kiều ôm Văn thỏ thỏ ngồi ở một bên quan sát.

Nàng luôn là người an tĩnh, ngoại trừ khi đối mặt với Ninh Ngộ Châu có thể hoạt bát một chút, đối với người ngoài vẫn tương đối trong trẻo lạnh lùng. Ninh Ngộ Châu cũng không có ý định thay đổi điều này, thậm chí hết sức hài lòng, bởi vậy có thể thấy được hắn cũng không phải hiền lành như vẻ ngoài biểu hiện ra như vậy.

Văn thỏ thỏ ôm viên linh đan liếm láp từng chút một, bộ dáng tựa như không nỡ ăn hết quá mau.

Văn Kiều không đành lòng nhìn nó đáng thương như vậy, lấy ra một viên linh đan Ninh Ngộ Châu cho nàng từ trong túi không gian, vụng trộm kín đáo đưa cho Văn thỏ thỏ.

Văn thỏ thỏ nhanh chóng ngậm lấy, trước tiên nhét vào túi trong má để cất giữ, sau đó trộm nhìn qua luyện đan sư đang chăm chú nấu canh bên kia, phát hiện hắn không chú ý tới, yên lòng thở ra một hơi, Văn Kiều nhìn thấy mà buồn cười.

Làm sao Ninh Ngộ Châu không phát hiện, chỉ là không thèm để ý đến con thỏ kia thôi.

Chỉ cần lúc mấu chốt nó có thể phát huy được tác dụng, đương nhiên sẽ không tiết kiệm một chút linh đan.

Canh nấu được một nửa thời gian thì hai huynh muội Thượng Hồng Lãng rốt cuộc tìm tới.

Tiềm lân vệ được Ninh Ngộ Châu phân phó, không có ngăn cản bọn hắn, để bọn hắn tiến vào doanh địa sơn cốc.

Thượng Hồng Lãng đỡ muội muội sắc mặt sắc tái nhợt, hơi thở bất ổn tiến đến, có chút ngượng ngùng nói: "Hai vị ân nhân, chúng ta quấy rầy."

Tướng mạo Thượng Hồng Nguyệt xinh đẹp, thân thể lả lướt, bởi vì thụ thương, khiến nàng càng thêm mấy phần yếu đuối.

Nàng đi theo bên cạnh huynh trưởng, nhịn không được nhìn về phía hai vị ân nhân cứu mạng mà huynh trưởng nói tới, thực sự không thể tin được lời nói lúc trước của huynh trưởng.

Ninh Ngộ Châu thì thôi đi, huynh trưởng nói hắn có thể là một vị luyện đan sư, tu vi chỉ ở cảnh giới nguyên vũ, nhìn đã thấy không có vẻ gì lợi hại, phải biết rất nhiều luyện đan sư đều là một đám trói gà không chặt, dù sao luyện đan sư chú trọng chỉ có thuật luyện đan, phần lớn thời gian đều ở trong phòng luyện đan luyện đan, bất tri bất giác liền sẽ xem nhẹ việc tu luyện, kinh nghiệm chiến đấu cũng không nhiều, người tu tiên cùng cấp hoàn toàn có thể nghiền ép luyện đan sư.

Mà đổi thành là một vị tiểu cô nương, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng hết sức xinh đẹp, mềm mại nhút nhát, nhìn làm sao cũng không giống như có thể một roi quất bay một con dê Băng Văn. Đương nhiên, quất bay một con cũng là bình thường, nhưng nếu nói một lần có thể quất bay mấy chục con, vậy liền khoa trương.

Bất quá...

Nhìn thoáng qua cách đó không xa Tiềm lân vệ đang xử lý những con dê Băng Văn kia, Thượng Hồng Nguyệt yên lặng thu hồi hoài nghi.

Mặc kệ trong lòng Thượng Hồng Nguyệt nghĩ như thế nào, trên mặt cũng không biểu hiện ra, cùng huynh trưởng cung kính cảm tạ hai vị ân nhân cứu mạng.

Mặc dù cũng không phải cứu nàng, nhưng bọn họ cứu được huynh trưởng, Thượng Hồng Nguyệt vẫn xem bọn họ như ân nhân cứu mạng của mình.

Ninh Ngộ Châu ấm giọng nói: "Chúng ta trùng hợp đi ngang qua, chẳng qua là Thượng công tử mệnh chưa đến tuyệt lộ."

Nói, mời hai người bọn họ ngồi xuống, Ninh Ngộ Châu nhìn Thượng Hồng Nguyệt, nói với Văn Kiều: "A Xúc, cho Thượng cô nương một viên Hồi Xuân Đan."

Văn Kiều yên lặng lấy ra một viên Hồi Xuân Đan từ túi không gian, đưa cho Thượng Hồng Nguyệt.

Mặc dù Thượng Hồng Nguyệt biết bọn họ có luyện đan sư, nhưng tiện tay chính là một viên Hồi Xuân Đan cực phẩm cũng quá dọa người, tay cầm Hồi Xuân Đan đều có chút run rẩy, trong lòng càng thêm cảm kích, may mắn bọn hắn gặp được người tốt.

Thượng Hồng Lãng cũng cảm kích không thôi, bọn hắn tìm tới đây, chỉ bởi vì muội muội thương thế rất nặng, linh đan trên người bọn họ đã tiêu hao hết, không còn cách nào, đành phải mặt dạn mày dày đến đây.

Không nghĩ tới hắn còn chưa kịp nói muốn mua linh đan với hai vị ân nhân, đối phương trực tiếp đưa bọn hắn một viên Hồi Xuân Đan cực phẩm.

"Tiểu muội muội, cám ơn ngươi." Thượng Hồng Nguyệt cảm kích nói.

Văn Kiều thản nhiên nói: "Không cần cám ơn."

Nói xong, cũng không tiếp tục để ý bọn hắn, cúi đầu vuốt ve lông Văn thỏ thỏ, lặng yên ngồi bên người Ninh Ngộ Châu, lắng nghe bọn hắn nói chuyện.

Thượng Hồng Nguyệt liền phát hiện tính tình vị tiểu muội muội xinh đẹp này có chút vắng vẻ, không quá thích để ý đến người khác, nhưng bởi vì bộ dáng xinh đẹp, giữa đầu lông mày quanh quẩn một loại yếu đuối, để người ta rất dễ sinh lòng thương tiếc.

Cùng bọn họ hàn huyên một hồi, Ninh Ngộ Châu rất nhanh liền thăm dò rõ ràng tình huống của hai huynh muội này.

Hai huynh muội có tu vi không cao lắm, Thượng Hồng Lãng là cảnh giới nguyên minh hậu kỳ, Thượng Hồng Nguyệt là cảnh giới nguyên minh sơ kỳ, khoảng chừng hai mươi tuổi. Huynh trưởng tính tình khoan hậu, muội muội thẳng thắn sáng sủa, đều là phẩm tính không tệ.

Bọn hắn đến từ Thượng gia thành Hoài Âm, Thượng gia là gia tộc lấy đan dược lập nghiệp, đại đa số đệ tử trong gia tộc là luyện đan sư, Thượng gia tại thành Hoài Âm hết sức nổi danh, rất nhiều người tu tiên đều sẽ đi Thượng gia cầu đan.

Nhưng Thượng Hồng Lãng huynh muội luyện đan ngộ tính không cao, hai người chí không ở chỗ này, dứt khoát liền thường ra bên ngoài vì gia tộc tìm kiếm các loại tài liệu luyện đan, lần này hai huynh muội mang theo gia tộc hộ vệ đến núi Thương Ngô, cũng là vì tìm kiếm một chút trân quý linh thảo, nào biết được sau khi bọn hắn vào núi, bởi vì một chút nguyên nhân đắc tội người ta, hộ vệ đi theo đều bị thương nặng mà chết, cuối cùng chỉ còn lại hai huynh muội.

Lúc trước nếu không phải Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu trùng hợp đi ngang cứu giúp, chỉ sợ cuối cùng hai huynh muội cũng chết ở chỗ này.

Thượng Hồng Lãng nói đến đây, chần chừ một lúc, tiếp tục nói: " Phu thê Ninh công tử cứu tính mệnh huynh muội chúng ta, chúng ta hết sức cảm kích, ngày khác các ngươi nếu là có cần, có thể đến Thượng gia thành Hoài Âm tìm chúng ta."

Thượng Hồng Nguyệt cũng nói: "Đúng vậy, hai vị nếu là đi thành Hoài Âm, nhất định phải để chúng ta chiêu đãi thật tốt." Nàng có chút ngượng ngùng nói, "Đúng rồi, linh đan của các ngươi, xem như chúng ta mua, chúng ta sẽ lấy cao hơn giá thị trường một thành cho các ngươi."

Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: "Này không cần, coi như là kết giao bằng hữu đi."

Thượng Hồng Lãng huynh muội nghe xong cảm động hết sức, bọn hắn lần này tới, ngoại trừ cảm tạ ân cứu mạng của Ninh Ngộ Châu, cũng là nghĩ cùng bọn họ nói rõ tình huống, để tránh trở thành mầm tai vạ liên lụy bọn họ.

Nào biết được đối phương không chỉ có không nói gì, ngược lại còn muốn kết giao bằng hữu, có thể thấy được làm việc ngay thẳng, không phải loại tiểu nhân hèn hạ.

Đi ra ngoài bên ngoài, sợ nhất chính là gặp được những loại tiểu nhân hèn hạ, khó lòng phòng bị.

Mặc dù bọn hắn rất muốn cảm tạ ân cứu mạng, đáng tiếc vật có giá trị trên người đã tiêu hao hết trong mấy ngày đào vong, xấu hổ vì tiền bạc trên người rỗng tuếch, chỉ có thể chờ đợi sau này lại cảm tạ.

Đang nói chuyện, canh trong lò đan cũng đã nấu xong, một mùi hương nồng đậm tỏa ra trong không khí.

Hai huynh muội Thượng Hồng Lãng tò mò nhìn Ninh Ngộ Châu đổ ra một chén canh từ trong đan lô, đều có chút chấn kinh, lần đầu tiên bọn hắn biết được, nguyên lai đan lô trừ luyện đan ra, còn có thể dùng để nấu canh.

Canh kia mùi hương thực sự quá thơm, hai huynh muội đều cảm thấy canh này không phải loại canh bình thường, nghĩ đến cực phẩm linh đan lúc trước, càng cảm thấy lai lịch của nhóm người Ninh Ngộ Châu bất phàm.

Chẳng lẽ là danh môn đệ tử của đại phái nào?

Nhưng trong đầu bọn hắn đã nghĩ đến tất cả thế hệ trẻ tuổi đệ tử các phái ở Thánh Vũ đại lục, nổi danh bọn hắn cũng nghe qua không ít, lại không nghe nói qua danh tính của Ninh Ngộ Châu, mà tên A Xúc này, nghe liền biết chính là nhũ danh, có thể thấy được Ninh Ngộ Châu tựa hồ cũng không nguyện ý nói cho bọn hắn biết tên của thê tử.

Chẳng lẽ có cái gì khó nói?

Canh chỉ có một bát, Ninh Ngộ Châu đưa cho Văn Kiều, thấy hai huynh muội nhìn qua, giải thích: "Thuở nhỏ thân thể A Xúc không tốt, canh này là cho nàng điều trị thân thể."

Nghe nói như thế, Thượng Hồng Lãng nhìn về phía Văn Kiều ánh mắt càng quái dị hơn.

Quả nhiên là hoa bá vương mềm mại yếu đuối sao?

Văn Kiều an tĩnh uống canh, cụp xuống mí mắt, hàng mi dày cong vuốt, tạo ra cái bóng mờ trên làn da trắng nõn, cả người toát ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng.

Ninh Ngộ Châu ôn nhu nhìn nàng một chút rồi tiếp tục trò chuyện cùng huynh muội Thượng Hồng Lãng, bất tri bất giác từ huynh muội Thượng Hồng Lãng biết đến không ít tin tức về thế giới bên ngoài, đối với an bài về sau đại khái đã có kế hoạch.

Mắt thấy sắc trời dần tối, nhóm Tiềm lân vệ lần lượt trở về, bắt đầu nhóm lửa nướng thịt, đêm nay bọn hắn ăn chính là thịt dê Băng Văn.

Ninh Ngộ Châu nói với hai huynh muội: "Sắc trời đã tối, không bằng hai vị hãy ở chỗ này nghỉ ngơi, như thế nào?"

Thượng Hồng Lãng: "Vẫn là không được, vạn nhất liên lụy đến các ngươi..."

"Chỉ có một đêm, không có gì liên lụy." Ninh Ngộ Châu ấm giọng nói.

Thượng Hồng Lãng do dự một chút, thấy thần sắc muội muội mệt mỏi, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Hắn nhìn không ra tu vi của hộ vệ gọi là Tiềm Thú vừa mới trở về, trực giác cho hắn biết nhất định cực cao, chỉ nghỉ ngơi một đêm sẽ không có chuyện gì. Lúc trước muội muội bị thương rất nặng, mặc dù sau khi ăn Hồi Xuân Đan thương thế tốt lên rất nhiều, thế nhưng vẫn mệt đến ngất ngư, xác thực cần được nghỉ ngơi.

Đại khái là Ninh Ngộ Châu nhìn thật sự rất giống người tốt, rõ ràng hai huynh muội Thượng Hồng Lãng đối với chuyện của hắn hoàn toàn không biết, dĩ nhiên đã xem như là người có thể phó thác tín nhiệm, nên không nghĩ tới đối phương có thể đối huynh muội bọn hắn bất lợi hay không.

Huống chi hiện tại, trên người bọn họ cũng không có đồ vật gì có thể mưu đoạt lợi dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK