Mục lục
Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Diệu Dương cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi, anh lại có thể nói những lời quan tâm với cô như vậy.

Một lúc lâu sau, anh giống như rơi vào trạng thái mê man.

Kinh ngạc nhìn cô, trong một thời gian dài không thể bình ổn lại tâm trạng.

An Đình Đình cũng trợn tròn mắt, các tế bào trên khắp cơ thể đều cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

"Tôi... Tôi trở về phòng trước." An Đình Đình liếm môi một cách vô thức. Cô luôn cảm thấy có điều gì đó là lạ, cô phải trở về phòng của mình, sắp xếp lại một cách cẩn thận.

Nhưng cô hoàn toàn không biết, chính động tác liếm môi trong vô thức của cô rơi vào trong mắt người khác, lại là một loại cám dỗ ***.

Tất cả những chuyện xảy ra tối nay, từ chút từng chút leo vào đầu óc của Mặc Diệu Dương.

Loại cảm xúc ngây ngất triền miên, tâm hồn bị chấn động vui vẻ, từng con sóng biển kích thích nện vào lồng ngực Mặc Diệu Dương từng chút từng chút một, trái tim cũng không thể kìm hãm được mà sôi sục.

Mặc Diệu Dương vội vàng thay đổi tư thế, yết hầu nhấp nhô mấy lần, đầu óc lại đang mơ màng suy nghĩ viển vông, thế mà lại nổi lên phản ứng nguyên thủy!

"Sau này đừng về muộn như vậy nữa!” Nhìn về phía bóng lưng của cô, Mặc Diệu Dương khẽ mở miệng.

"A?" An Đình Đình đứng yên tại chỗ, cái miệng nhỏ như thạch hoa quả hé mở.

Lúc này Mặc Diệu Dương hận không thể tự vả vào mồm mình. Anh bị điên rồi sao? Tại sao lại nói những lời như vậy? Người phụ nữ này có phải biết vu thuật gì đó nên đã hạ cổ độc vào người anh đúng không? Chính vì vậy nên khiến hành vi và ngôn ngữ của anh mất kiểm soát như vậy???

Sắc mặt người đàn ông bỗng nhiên lạnh lùng, cảnh cáo nói: “Bình thường anh cả đến tám giờ ba mươi là phải đi ngủ, hôm nay vì cô, anh ấy đã đợi đến mười giờ. Tôi không muốn lần sau cô về muộn như vậy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh cả.”

Tôi XXX! Mặc Diệu Phong không ngủ được thì liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ sau này cô bận việc cũng không thể về muộn sao? Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trở nên rất khó chịu, giống như ai thiếu nợ anh ta mấy trăm tỷ Vậy.

An Đình Đình âm thầm suy nghĩ, nói: "Vậy không được! Tôi chỉ có thể hứa sẽ cố gắng về sớm, dù sao tôi cũng

có cuộc sống riêng của mình!”

Có trời mới biết câu trả lời của Mặc Diệu Dương, tóm lại anh quyết định, ngày mai khi trời sáng nhất định phải lên núi tìm đạo sĩ nổi tiếng để trừ tà.

"Một tháng không thể về muộn quá ba lần!”

Đây là thái độ của Mặc Diệu Dương trước khi An Đình Đình rời đi.

Sau khi trở về phòng, An Đình Đình vẫn còn ngạc nhiên, tại sao cảm giác và bầu không khí hôm nay đều kỳ lạ như vậy?

Theo tính cách của Mặc Diệu Dương, tối hôm qua cô bị sắp xếp gặp một người đàn ông xa lạ và xảy ra chuyện, có lẽ anh đã chán ghét đến mức không muốn nói chuyện với cô chứ đừng nói đến việc nhìn thẳng vào cô.

Được rồi được rồi, không nghĩ nữa. Tóm lại, chỉ cần quản tốt việc của mình là được, những cái khác không nên suy nghĩ nhiều, không cần đoán mò.

Vừa mới rửa mặt xong, muốn ngủ một giấc thật ngon thì An Đình Đình nhận được tin nhắn Messenger của

Lâm Tiêu Tương gửi tới. Lâm Tiêu Tương gửi một phần tài liệu, trong đó có các kiểu dáng mới nhất của đồ trang sức trên toàn thế giới, cô ta yêu cầu An Đình Đình vẽ lại toàn bộ chúng, và tiếp tục sửa đổi theo ý tưởng của mình...

An Đình Đình tính toán một cách cẩn thận, trong này tối thiểu cũng phải có hàng trăm kiểu dáng, tối nay nếu không làm suốt đêm thì có thể sẽ không hoàn thành.

An Đình Đình, đừng nói là tôi chỉnh cô, những thứ này vốn chính là công việc hôm nay của cô, dù sao ngày mai tổng giám đốc cũng sẽ xét duyệt, có thể chuẩn bị hay không còn phải phụ thuộc vào cô!

"Tốt lắm Lâm Tiêu Tương, lấy chuyện công báo thù riêng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK