• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc thấy cảnh tượng ở quán ăn món cay Tứ Xuyên kia, vẻ mặt của Tuyên Tiêu đều không thay đổi, xấu tới nỗi ai nhìn thấy cũng muốn tránh thật xa.

Họ mới ly hôn chưa đầy một tháng, bên cạnh Trì Tiểu Ảnh đã xuất hiện một người đàn ông mới, thật là đúng lúc. Chẳng qua vị bác sĩ Tần kia không những là bạn mới, còn là một ông bạn già, nếu như là bạn già, sắc mặt Tuyên Tiêu thoắt trắng thoắt xanh, đôi mắt dữ tợn như muốn ăn thịt người.

Có lúc cả ngày anh cũng không nói một câu, có lúc sẽ coi những tập số liệu sai như chỗ trút giận, xé tan thành từng mảnh. Áp lực của phòng làm việc thấp tới nỗi mọi người ở đó cũng không ai dám thở mạnh.

Điền Hoa lo lắng anh sống một mình, thúc giục anh chuyển về nhà ở. Anh không chịu, thỉnh thoảng lại về ăn một bữa cơm. Viện trưởng Tuyên vừa nhìn thấy anh, âm mũi "hừ" một tiếng, coi anh là không khí, ngồi ở trêи bàn cơm, hai cha con cũng không thèm liếc nhìn nhau lấy một cái.

Điền Hoa lên tiếng, thở dài: "Tuyên Tiêu, ngày hôm nay bác cả con gọi điện thoại cho mẹ, nói đơn vị bác ấy có một cô gái mới đi du học về nước, hai mươi chín tuổi, ngày nào đó hẹn thời gian gặp mặt?"

Ai da, còn lớn hơn Tiểu Ảnh hai tuổi!

"Con không rảnh, cũng không muốn gặp người nào!" Tuyên Tiêu trả lời.

Điền Hoa để đũa xuống, thử thăm dò: "Vậy con cảm thấy có hy vọng tái kết hôn với Tiểu Ảnh sao?"

"Mẹ, mẹ nghĩ rằng con và cô ấy chỉ không sống chung nhà thôi sao?" Tuyên Tiêu đẩy bát ra, đứng lên. "Con ăn no rồi, quay về phòng làm việc đây."

Điền Hoa tiếp tục hỏi: "Không thể tái kết hôn, con không gặp những cô gái khác, lẽ nào con muốn cứ như vậy cả đời?"

"Điền Hoa..." Viện trưởng Tuyên vỗ mạnh xuống bàn. "Chuyện của nó, sau này không cần lo cho nó nữa. Nó có tiền, bà không cần bận tâm!"

Tuyên Tiêu vịn vào khung cửa, thân thể chợt cứng đờ, anh cắn môi, bước xuống lầu.

Trêи đường quay về phòng làm việc, anh nhận được điện thoại của Yên Nam Nam, giọng nói gấp gáp, hỏi anh ở đâu, có tiện đi ra gặp mặt hay không. Anh nói thẳng rằng không tiện, Yên Nam Nam nói cô ta thực sự có việc gấp, tôi đến chỗ anh, gặp mặt nói chuyện có được hay không?

Anh lạnh lùng cười, cúp điện thoại.

Tuyên Tiêu cùng Yên Nam Nam gần như đồng thời đến phòng làm việc, trong phòng làm việc ở lầu một rất lộn xộn, nhân viên đang bận rộn chuyển tủ, bàn, để chuẩn bị cho một phòng làm việc phía trong cùng.

"Lại tuyển người vào làm nữa?" Yên Nam Nam lên lầu thì hỏi, Ninh Y phía đối diện nhìn với ánh mắt khinh miệt, hai người nhìn nhau trong mười giây mới rời ánh mắt đi chỗ khác.

Tuyên Tiêu gật đầu một cái, coi như là câu trả lời.

Vào phòng làm việc của Tuyên Tiêu, Tuyên Tiêu lấy từ bên trong căn phòng một chiếc hộp giấy lớn, sau đó đem văn kiện trong hộc tủ và trêи bàn làm việc đã phân loại xong, bỏ từng thứ vào.

Yên Nam Nam đan hai tay vào nhau, dựa vào bàn làm việc, nhìn anh giống như tìm tòi nghiên cứu thứ gì đó.

"Cô vội vội vàng vàng chạy đến đây, rốt cuộc có chuyện gì gấp?" Tuyên Tiêu bớt thời gian ngẩng mặt lên.

Đột nhiên vẻ mặt Yên Nam Nam đỏ lên, cô ta đè lại bàn tay đang bận rộn của Tuyên Tiêu.

"Tuyên Tiêu, ngày hôm nay ban chỉ huy công trình cầu vượt nói bản thiết kế kiến trúc không đủ tư cách, chính thức bác bỏ gói đấu thầu của công ty xây dựng Thủy Kiến, tiền thế chấp cũng đã trả lại."



Thật ra là chỉ huy Hồng xui xẻo không có cách nào phát tiết nên mới tìm cách gây khó dễ công ty xây dựng Thủy Kiến cho hả giận.

"Ừm..." Tuyên Tiêu nhìn cô ta không chớp mắt. "Như vậy thì tôi không cần lập phương án đấu thầu nữa? Thật đúng lúc, chúng ta còn chưa ký hợp đồng, cũng không có khoản tiền dự chi."

"Tuyên Tiêu, tin tức này cũng anh không thấy ngoài ý muốn, chuyện của chỉ huy Hồng kia là anh làm." Mặt Yên Nam Nam đỏ như gan heo.

Một nụ cười nơi khóe miệng Tuyên Tiêu càng hiện lên rõ ràng hơn.

"Chuyện gì cơ?"

Yên Nam Nam trầm mặc không nói gì, khuôn mặt của cô ta đã đỏ tới nỗi không thể đỏ hơn. Hai người căng thẳng một hồi, cô ta bất đắc dĩ xòe hai tay, dứt khoát nói thẳng trước: "Không cần giả bộ nữa, chiếc nội y đó của em là anh cố ý đặt vào trong túi chỉ huy Hồng."

Tóm lại vẫn còn có một chút xấu hổ trong lòng, cô ta thay đổi cách gọi từ qυầи ɭót đổi thành nội y.

"Tại sao tôi có thể có nội y của cô?" Tuyên Tiêu thu hồi nụ cười, gương mặt anh tuấn như được phủ một lớp sương lạnh.

Yên Nam Nam nhìn anh, biểu lộ hết sức khó xử.

"Tuyên Tiêu, em thừa nhận em là cố ý nhét nội y vào phía dưới ghế xe của anh, em không có ý gì khác, chỉ muốn lưu lại cho anh một kỷ niệm."

"Loại vật kỷ niệm thật là đặc biệt." Tuyên Tiêu chậm rãi nói, ngữ điệu có chút ít châm chọc và chế giễu. "Chỉ sợ cô cố ý kỷ niệm cho tôi không chỉ món đồ này?"

"Anh đang trả thù em?"

Yên Nam Nam vốn cho rằng Tuyên Tiêu chỉ ghen với chỉ huy Hồng, cố ý chỉnh ông ta, bây giờ nghe giọng điệu này của Tuyên Tiêu, tuyệt đối không phải như thế, cô ta không khỏi rùng mình một cái.

Tuyên Tiêu không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ánh mắt sáng như ngọn đuốc.

"Yên Nam Nam, tôi rất ghét bị một phụ nữ ngấm ngầm mưu tính, cô đã chạm đến giới hạn của tôi. Tôi và Bách Viễn là bạn tốt, trước đây chú ý chăm sóc đối với cô, hoàn toàn là nể mặt Bách Viễn. Sau đó hai người ly hôn, tôi cũng cố gắng hỗ trợ cô trong công việc. Nhưng tôi cảm thấy tôi sai rồi, cô quá tham lam. Chưa nói tới trả thù, tôi chỉ khiến chiếc nội y đó "vật quy nguyên chủ" mà thôi."

"Tuyên Tiêu, anh không có tư cách nói những lời này với tôi." Trong lòng Yên Nam Nam dấy lên một ngọn lửa, hùng hồn nói cho rõ ràng, tức giận nói: "Tôi và Bách Viễn cũng không phải người tốt, ly hôn cũng không ai nợ ai. Tôi chỉ có chút không cam lòng, cố ý ra vẻ bị người khác vứt bỏ ở trước mặt anh, đương nhiên dường như anh cũng đáng giá để tôi hy sinh. Tôi là người phụ nữ xấu, không, xác thực mà nói là người phụ nữ đê tiện, thế nhưng "con ruồi không lọt qua vỏ trứng", nếu Tuyên Tiêu anh vẫn chính trực, tôi có cơ hội mưu tính anh sao? Tôi lấy lòng anh, nịnh bợ anh, mê hoặc anh, không phải là anh rất hưởng thụ hay sao? Trong lòng anh chưa từng ngấm ngầm so sánh giữa tôi và Trì Tiểu Ảnh, có đúng là tôi có vẻ nữ tính hơn cô ta? Ngày đó, ngay trêи bàn, ngay tại đây, anh vuốt ve đôi nhũ hoa của tôi, cởi quần áo của tôi, phía dưới người anh có thêm "một cái chân", là tôi cưỡng bức anh sao? Cái gì mà gọi là hỗ trợ, cái gì gọi là chiếu cố? Anh là người như thế nào, tại sao lại có ý tốt cho tôi nhiều thứ như vậy? Giữa nam nữ có tình bạn chân chính thật sao, anh giả vờ giả vịt, không phải là muốn nằm trêи tôi? Chỉ có điều, trước đây anh không biết tôi là người phụ nữ hèn hạ, hiện tại biết rồi, anh đã muốn đẩy tôi ra, sau đó độc ác tàn nhẫn với tôi. Tuyên Tiêu, nói cho anh biết, anh rất thành công, ngày hôm nay, tôi đã bị công ty xây dựng Thủy Kiến cho cuốn gói, bởi vì tôi cố tình gây tội với tổng chỉ huy công trình, có thể khiến công ty xây dựng Thủy Kiến tổn thất mấy nghìn vạn lợi nhuận. Nghe được tin tức này, anh thấy trong lòng nở hoa chứ!"

Một người thực sự lật mặt nạ, cũng chẳng quan tâm tới thứ gì nữa, cũng không sợ gì hết. Dù sao đi chăng nữa thì câu chuyện chính là như vậy, người khác còn có thể như thế nào đây. Thế giới rộng lớn, không thiếu điều lạ, đạo đức phán xét những chuyện như vậy, mỗi người một ý. Yên Nam Nam lên giường với người khác để đổi lấy lợi ích, bạn không quen nhìn, vậy cũng đừng xem nữa, làm phiền tới người ta.

Sau một lúc lâu Tuyên Tiêu không nói chuyện.

Một lúc lâu nữa, anh mới từ từ nói: "Tôi đã bị báo ứng rồi, như cô bây giờ, cũng là báo ứng của cô. Tôi cũng không phải là một người cao thượng, đối phó với người xấu, chỉ có thể dùng chuyện xấu xa."

"Tuyên Tiêu." Yên Nam Nam nhắm mắt lại. "Anh không cảm thấy anh đã làm quá mức sao? Anh tuyệt tình như vậy, đối với anh có lợi ích gì chứ?"

"Công ty kiến trúc cạnh tranh không phải chỉ có một mình công ty xây dựng Thủy Kiến!" Tuyên Tiêu hời hợt nhếch khóe miệng, tay lại tiếp tục bận rộn.



Yên Nam Nam sợ đến nỗi há hốc miệng, đôi môi liên tục run rẩy: "Tuyên Tiêu, anh... sẽ không làm như vậy?"

"Tôi sẽ làm. Công ty xây dựng Thủy Kiến vốn không đủ trang thiết bị kỹ thuật cao để kham nổi một công trình lớn như cầu vượt Đại Kiều, ngay từ đầu tôi biết rất rõ ràng, nhưng mấy người đều hy vọng cũng như mong muốn thông qua quan hệ bất chính, đi cửa sau. Tôi đã muốn từ chối mấy người ngay từ đầu, thế nhưng cô đã làm cho tôi rất nhiều chuyện, tôi giữ thái độ im lặng. Tôi vẫn đang thực hiện lập phương án đấu thầu, chỉ có điều, thay đổi công ty kiến trúc mà thôi."

"Tuyên Tiêu, anh quả thực là một ác ma." Yên Nam Nam gào lên khàn cả giọng. "Không có thực lực chính là không có thực lực, nhưng mà..."

"Thế nhưng đắc tội chỉ huy Hồng, sau này muốn trúng thầu các công trình khác, mấy người khó có thể nhận được, đúng không? Mắc mớ gì tới cô, cô đã không phải nhân viên của công ty xây dựng Thủy Kiến nữa rồi." Tuyên Tiêu đứng trước tủ tài liệu, quay đầu lại.

Yên Nam Nam hoảng sợ, không ngừng lắc đầu.

"Anh thực sự là kẻ giết người không cần dao, Tuyên Tiêu, được, được, tôi sẽ nhớ kỹ tất cả những gì anh đã làm hôm nay. Kỳ thực anh cũng chỉ là một kẻ đáng thương, cho dù anh có làm tốt đến mấy, có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì có ích lợi gì, ngay cả một người để chia sẻ cũng không có."

Không kìm được nước mắt tràn ra, từ trước đến nay, cô ta luôn tự kiêu ngạo về khả năng quyến rũ của mình, có thể chiếm được mọi thứ mình mong muốn, không ngờ sẽ có một ngày, cô ta vì vậy mà thua, thất bại thảm hại.

"Quả thực như vậy." Tuyên Tiêu gật đầu.

Sắc mặt Yên Nam Nam vẫn có chút ửng hồng, cô ta lau nước mắt, căm hận trừng mắt nhìn Tuyên Tiêu một cái, quay phắt đầu lại, kéo cửa ra, giận dữ rời đi.

Đi tới cửa cầu thang, có hai người đang hướng về phía trước, cô ta lùi sang bên cạnh.

Trì Tiểu Ảnh đi ở phía sau ngẩng đầu, thấy Yên Nam Nam, hai người đều giật mình kinh ngạc.

Yên Nam Nam lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười: "Đã lâu không gặp."

Trì Tiểu Ảnh nhìn thẳng cô ta, thản nhiên đáp lại.

Yên Nam Nam ngẩng đầu, hất hàm: "Vào đi thôi, Tuyên Tiêu ở đây! Ách, nói cho cô biết một tin tốt, tôi đã chơi đùa anh ta xong, bỏ rơi anh ta, hiện tại, anh ta hoàn toàn thuộc về cô."

Ánh mắt trong veo của Trì Tiểu Ảnh khẽ xao động.

"Trì Tiểu Ảnh, nói thật đi, Tuyên Tiêu không hổ danh là cao thủ, nhưng bản lĩnh ở trêи giường thực sự là quá tầm thường, vô cùng đơn điệu, so với anh ta thì Bách Viễn mạnh mẽ hơn nhiều, đây cũng nguyên nhân tôi muốn bỏ anh ta. Còn có một cái bớt ở chỗ đó của anh ta, cô có thấy không? Thực sự là đặc biệt."

Yên Nam Nam đột nhiên ghé sát vào tai Trì Tiểu Ảnh, thấp giọng nói, sau đó lẳng lơ nghênh ngang rời đi.

Trì Tiểu Ảnh đưa mắt chăm chăm nhìn theo bóng lưng của cô ta, đôi môi xám xịt gần như không còn chút máu.

"Tổng giám đốc Trì?"

Luật sư Trần đi đàng trước quay đầu lại, thấy Trì Tiểu Ảnh không theo kịp, gọi một tiếng.

Trì Tiểu Ảnh xoay người, đáp: "Tới rồi đây."

Cô hít sâu, lại hít sâu, nhìn luật sư Trần đẩy cánh cửa phòng Tuyên Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK