Ngư Hi đương nhiên sẽ không cho Giang Tĩnh Bạch ăn những món này, cô đứng trước mặt Giang Tĩnh Bạch, giơ tay: "Điện thoại."
Giang Tĩnh Bạch ngồi trên sô pha, nhìn bàn tay trắng nõn đặt trước mắt mình, ngón tay tinh tế thon dài, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn màu bạc lấp lánh, bộ móng tu bổ mượt mà, cực kỳ xinh đẹp.
Ngư Hi thấy Giang Tĩnh Bạch không nhúc nhích, nhíu mày, lặp lại: "Điện thoại!"
"Mở khóa cho tôi."
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu sờ soạng, cầm điện thoại đặt vào tay Ngư Hi, khi hai bàn tay chạm vào nhau, Ngư Hi phát hiện tay người kia rất lạnh.
"Lạnh không?" Ngư Hi vừa nghe điện thoại vừa hỏi.
Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: "Không lạnh."
Vừa dứt lời, một tấm chăn mỏng liền phủ lên người cô, Ngư Hi tức giận: "Không lạnh cũng đắp vào cho tôi, tôi không muốn phải trông cậu thêm mấy ngày."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, thì thào: "Thật ra mình ở bệnh viện một mình cũng không sao."
Ngư Hi nhếch môi: "Không sao của cậu là ăn mấy thứ kiểu này à?"
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Giang Tĩnh Bạch ửng đỏ, câm nín.
Ngư Hi cũng không chờ cô trả lời, điện thoại được kết nối liền lên tiếng: "Trợ lý Tiếu, cô đã đi chưa?"
Trợ lý Tiếu vừa ngồi lên xe: "Vẫn chưa, cô Ngư có việc gì sao?"
Ngư Hi lườm Giang Tĩnh Bạch, mím môi: "Cũng không có gì, làm phiền trợ lý Tiếu đưa một phần cơm khác đến đây."
"Món ăn đơn giản là được, Giang tổng là người bệnh, không thể ăn đồ chua cay."
Trợ lý Tiếu ảo não: "Xin lỗi cô Ngư, tôi quên mất việc này, lần sau tôi sẽ để ý hơn."
Ngư Hi khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì không đúng, còn chưa nghĩ tiếp, trợ lý Tiếu lại hỏi: "Cô Ngư còn phân phó gì không ạ?"
"Không có." Ngư Hi cúp máy, trả điện thoại cho Giang Tĩnh Bạch.
Tấm chăn tối màu càng làm nổi bật làn da trắng trẻo của Giang Tĩnh Bạch, có lẽ vì mất máu, đôi môi của cô nhợt nhạt không chút huyết sắc.
Ngư Hi dọn dẹp đồ ăn trên bàn, quay lại máy lọc nước rót một cốc nước ấm, Giang Tĩnh Bạch nhận lấy, nói cảm ơn, Ngư Hi ngồi trên sô pha đối diện nhìn chằm chằm cô, lên tiếng: "Hồ tổng tìm cậu?"
Động tác uống nước của Giang Tĩnh Bạch hơi ngừng, vẻ mặt trở lại lãnh đạm, ngẩng đầu bình thản nói như không có chuyện gì: "Có tìm."
Ngư Hi dựa lưng vào sô pha, lại hỏi: "Nói chuyện gì?"
Giang Tĩnh Bạch thật thà trả lời: "Ông ta bảo mình đừng truy cứu, thả La tổng ra."
Ngư Hi nhếch miệng: "Nên cậu đồng ý luôn?"
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu: "Không phải, mình đặt điều kiện với ông ta."
Ngư Hi vừa định hỏi điều kiện gì, bất chợt nghĩ đến đây là chuyện riêng của Giang Tĩnh Bạch, sao mình phải lo lắng vớ vẩn, cô nghẹn tức nói: "Người là do tôi đưa vào, thả ra là do cậu, Giang tổng, nếu có hậu quả gì, cậu tự chịu trách nhiệm."
"Chờ cậu xuất viện, tôi liền không nợ cậu gì nữa."
Bị đặt ranh giới rõ ràng, Giang Tĩnh Bạch cúi đầu, hơi cong môi, giọng nói mang theo ý cười không dễ phát hiện: "Ừ."
"Từ trước đến nay cậu không nợ mình gì cả."
Ngư Hi ngồi thẳng lưng, phát hiện không biết phải nói gì tiếp, vả lại cô và Giang Tĩnh Bạch dường như cũng chẳng còn gì để tâm sự. Cô dựa vào sô pha, tư thế ung dung, không có ý định lên tiếng, vẫn là Giang Tĩnh Bạch nhận ra cô nghĩ gì, mở miệng: "Hôm nay quay phim thuận lợi không?"
Giang Tĩnh Bạch không quen chủ động tìm đề tài, lại càng không giỏi nói chuyện phiếm, không nói gì thì không khí lại xấu hổ, nhưng Ngư Hi vẫn đáp lời: "Vẫn ổn, rất thuận lợi."
"Phải rồi, quên nói với Giang tổng, cô Đào bị ốm."
Sắc mặt Giang Tĩnh Bạch thay đổi: "Bị ốm?"
Ngư Hi gật đầu: "Đúng vậy, phát sốt."
Nói xong ra vẻ muốn cầm điện thoại: "Nếu Giang tổng muốn gọi cho cô Đào, tôi có thể giúp cậu bấm số."
Giang Tĩnh Bạch im lặng vài giây: "Không cần."
Ngư Hi nhìn cô: "Giang tổng không lo lắng sao?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn vào mắt cô, ánh mắt trong trẻo, thành thật nói: "Ngư Hi, cậu ấy là em gái mình."
"Chỉ là em gái mà thôi."
Ngư Hi nghe hai câu này, mím môi: "Tùy cậu."
Hai người không nói gì tiếp, Ngư Hi nghịch điện thoại, lát sau, dư quang của cô nhìn qua Giang Tĩnh Bạch, thấy cô ấy lại ngồi bên bàn trà bắt đầu lật xem tài liệu, thỉnh thoảng cầm điện thoại lên nhìn, vẻ mặt nghiêm túc, không biết có phải vì chuyện liên quan đến Đào Ỷ Đồng hay không.
Ngư Hi thu hồi tầm mắt, âm thầm tự mắng một câu liên quan gì đến mình, tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tay bấm điện thoại.
Qua được ải thứ ba trong game, cửa phòng bệnh bị gõ vang, tiếng trợ lý Tiếu truyền đến: "Giang tổng."
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu: "Vào đi."
Trợ lý Tiếu mở cửa, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đang bọc chăn ngồi bên bàn trà xem tài liệu, vẻ mặt lạnh nhạt, Ngư Hi thì nhàn nhã lười biếng dựa trên sô pha, trợ lý Tiếu đi qua nói: "Giang tổng, cô Ngư, hai phần ăn này đều là các món thanh đạm."
Ngư Hi đứng dậy, cầm hai hộp đồ ăn khi nãy: "Cái này không cần nữa."
Trợ lý Tiếu: "Vâng."
Giang Tĩnh Bạch cũng dọn dẹp tài liệu trên bàn: "Cái này mang đến công ty."
"Vâng." Trợ lý Tiếu nhận tập tài liệu, hỏi: "Giang tổng, cuộc họp hội đồng quản trị chiều mai có cần lùi xuống không?"
Giang Tĩnh Bạch trầm tư một lát: "Không cần, chiều mai tôi xuất viện."
Trợ lý Tiếu ngẩn người: "Chiều mai xuất viện? Nhưng bác sĩ ---"
Giang Tĩnh Bạch ngắt lời cô: "Không sao, tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ."
Trợ lý Tiếu vô thức nhìn về phía Ngư Hi, chỉ thấy cô đang cúi đầu nghịch hộp cơm, đành gật đầu: "Vâng."
"Nếu không còn việc gì, tôi đi trước."
"Ngài cần gì cứ gọi cho tôi."
Giang Tĩnh Bạch hắng giọng nhìn trợ lý Tiếu rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Ngư Hi đưa đũa cho Giang Tĩnh Bạch, cúi đầu nói: "Mai xuất viện?"
Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống đối diện cô: "Ừ, công ty có nhiều việc đang chờ mình xử lý."
Ngư Hi cắn đầu đũa: "Giang tổng rất chuyên nghiệp."
Giang Tĩnh Bạch:...
Phòng bệnh bỗng chốc không còn tiếng động, hai người lặng lẽ ăn cơm, vì muốn duy trì vóc dáng, Ngư Hi ăn rất ít, ba phần là đủ no, Giang Tĩnh Bạch cũng không muốn ăn, gắp mấy miếng liền buông đũa, Ngư Hi thấy vậy hỏi: "Không hợp khẩu vị?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn cô: "Không đói lắm."
Ngư Hi mím môi: "Để tôi nấu cháo cho cậu vậy."
Có lẽ vì vừa phẫu thuật nên không ăn được cơm, nhưng không ăn thì sẽ không có sức lực, thể chất Giang Tĩnh Bạch cũng không quá tốt như bề ngoài, thân hình rất gầy, nếu bây giờ không ăn gì, chỉ sợ mai còn chưa đến công ty đã ngã xuống rồi.
Ngư Hi biết mình không nên lo nhiều như vậy, không cần để ý cô ấy có ăn hay không, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc cô ấy vì mình mà bị thương, nghĩ đến những lời tuyệt tình đáng lẽ không nên nói, cô chỉ biết tự tay nấu cháo cho Giang Tĩnh Bạch.
Nếu Hàn Nghi Tư và Hồ Tiểu Tĩnh biết mình đang làm gì, chỉ sợ mỗi người sẽ véo một bên tai bắt đầu gào thét mắng mình là đồ ngốc, nghĩ đến cảnh tượng này, Ngư Hi không tự giác run lên.
Ánh mắt của Giang Tĩnh Bạch vẫn luôn đặt trên người cô, dịu dàng mà ấm áp, không khiến người ta cảm thấy tùy tiện hay đường đột.
Cô nhìn Ngư Hi bê hộp cơm vào bếp, bật lửa đun nước sôi, sau đó đổ cơm vào, lại đổ thêm một lần nước nữa.
Động tác không thể nói là thuần thục, nhưng cũng không hề vụng về.
Giang Tĩnh Bạch đứng sau Ngư Hi, hỏi: "Cậu thường tự nấu cơm sao?"
Ngư Hi bận rộn nhưng vẫn trả lời: "Không thường xuyên."
"Chung Thần sẽ làm."
Chẳng qua không phải ngày nào cũng có thể ở nhà nấu nướng, trước đây mỗi ngày đều vội vàng đi khắp trời nam đất bắc, không phải ăn trên xe thì sẽ là trên đường chạy show hay ở đoàn phim, hiếm khi có thời gian ngồi xuống ăn cơm một cách thoải mái, tay nghề của Chung Thần cũng không tốt lắm, nên các cô phần lớn thời gian vẫn là gọi cơm ngoài.
Lúc ấy cô còn nghĩ khi nào phải dừng bước chân bận rộn lại mà cho mình một kỳ nghỉ dài ngày.
Hiện giờ thật sự được nghỉ dài ngày, cô lại không thấy thỏa mãn.
Con người đúng là sinh vật phức tạp.
Ngư Hi cúi đầu nhìn bọt nước quay cuồng trong nồi, đậy vung lại, nói với Giang Tĩnh Bạch: "Đợi thêm một lúc nữa."
Được ăn đồ người ta làm đã là rất khó, đợi bao lâu Giang Tĩnh Bạch cũng nguyện ý, cô gật đầu, gương mặt trở nên tươi tỉnh, giọng nói nhẹ nhàng: "Ừ."
"Mình đợi được."
Ngư Hi dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, chớp mắt quay về, ngồi xuống sô pha tiếp tục lướt điện thoại, đọc đi đọc lại mấy tin liền nhàm chán mở game, tìm cột mốc lúc nãy chưa qua để chơi tiếp.
Giang Tĩnh Bạch ngồi bên kia sô pha, trên người vẫn trùm chăn, không chơi điện thoại mà ngắm Ngư Hi đến ngẩn người.
Ngư Hi bị nhìn chăm chú cũng không chịu nổi, đứng dậy đi vào bếp.
Nói là cháo, chẳng qua chỉ là cơm chan canh nấu lên, làm rất nhanh, sau khi sôi đợi một lát là có thể ăn được, Ngư Hi tắt lửa, lắc lư bên bếp thêm một lúc, bê bát sứ ra ngoài.
Giang Tĩnh Bạch vừa chuẩn bị đứng lên, Ngư Hi nói: "Ngồi đi."
Lại nghe lời ngồi xuống.
Ngư Hi đặt bát sứ trước mặt cô, đồ ăn vừa nãy đặt trong hộp chẳng có gì đặc biệt, giờ được nấu lên lại có mùi thơm hấp dẫn, Giang Tĩnh Bạch cúi đầu múc một thìa, không chỉ ngửi được mùi thơm, ăn vào cũng thấy vị ngọt.
Cô ăn hết nửa bát.
Ngư Hi cũng không ép cô ăn hết, nửa bát đã là không tồi, gương mặt Giang Tĩnh Bạch ửng đỏ vì nóng, đôi mắt chứa sương mù được đèn chiếu vào sáng lấp lánh, Ngư Hi nhìn thấy chợt phân tâm, lại đứng dậy rất nhanh, hỏi: "No chưa?"
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "No rồi, để mình dọn, cậu nghỉ ngơi trước đi"
Ngư Hi mím môi: "Để tôi đi."
Không cho Giang Tĩnh Bạch cơ hội phản bác, Ngư Hi lập tức cướp bát đũa trên tay cô, dọn đồ ăn còn thừa trên bàn vứt vào thùng rác, lại quay về bếp ngó ngoáy một trận.
Giang Tĩnh Bạch ngồi trên sô pha, cửa bị gõ vang, cô liếc vào trong bếp, đi ra ngoài mở cửa.
Là y tá đến kiểm tra.
Giang Tĩnh Bạch trả lời ngắn gọn mấy câu, phối hợp làm kiểm tra, không lâu sau y tá liền đẩy dụng cụ rời đi, Ngư Hi vẫn chưa ra ngoài, Giang Tĩnh Bạch đi đến cửa, thấy cô đang cầm khăn lau tay.
"Quần áo đi tắm đâu?" Ngư Hi hỏi, Giang Tĩnh Bạch sửng sốt: "Gì cơ?"
Ngư Hi nhìn cô, dường như hoài nghi có phải người kia cố ý không hiểu: "Tôi hỏi quần áo đi tắm của cậu để ở đâu?"
"Cậu định không thèm rửa mặt liền ngủ à?"
Bờ môi Giang Tĩnh Bạch khẽ mở, gương mặt ửng đỏ: "Quần áo, của mình, mình tự thay."
Ngư Hi nhìn cô: "Không tự thay thì ai thay, cậu bị thương ở đầu, không phải tay hay chân, chẳng lẽ còn muốn tôi thay hộ?"
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt.
Hình như mình nghĩ nhiều quá rồi.
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tĩnh Bạch: Nếu mình bị thương ở tay hay chân, cậu có giúp mình tắm rửa thay quần áo không?
Ngư Hi: Đương nhiên là không, vết thương không được dính nước, cậu không cần tắm.
Giang Tĩnh Bạch:...
Danh Sách Chương: