Vương Tiểu Minh là nhà tài trợ lớn nhất của đám cưới, ông Vương dẫu có không muốn, nhưng cũng đành phải để cậu và Baal dắt tay cùng tham dự. Bất quá ông vẫn luôn chú ý dặn dò thật kỹ, chỉ có thể giới thiệu là bạn đồng nghiệp, tuyệt đối không được ban ngày ban mặt mà tuôn ra những lời “muốn bên nhau trọn đời” ghê rợn như vậy.
Vương Tiểu Minh lúc đầu còn sợ Baal sẽ mất hứng, nhưng cuối cùng chỉ thấy Baal liếc mắt khinh thường.
“Ngươi nghĩ là ta khao khát trò chuyện với bọn chúng lắm chắc?”
Vương Tiểu Minh nhìn biểu tình ngạo mạn của Baal, cảm thấy dường như mình lo lắng lệch hướng rồi. Đáng lý ra chuyện cậu thật sự cần lo lắng, không phải là hắn sẽ dùng không gian ném bọn họ đi nơi khác mà chính là biến cả tiệc cưới từ trên xuống dưới thành tiệc “U linh”.
Bởi vì thuộc bên họ nhà trai, cho nên mới sáng sớm Vương Tiểu Minh đã phải đi theo chú rể rước dâu.
Theo như phong tục của quê cậu, phù dâu và bên họ nhà gái sẽ ở dưới nhà cô dâu ngăn cản, chú rể phải đáp ứng được đủ loại điều kiện mới có thể tiến vào.
Nguyên bản mọi chuyện đều khởi đầu rất thuận lợi.
Phù dâu công phu sư tử hống đòi đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín.
Phù rể vung dao chỉ chẻ được hai trăm chín mươi chín mà thôi.
Sau đó đôi bên cãi cọ, hỏi đông đòi tay kéo dài đến mười phút, đang tính dùng hai gã ngốc để thỏa hiệp, ai ngờ Baal vì chờ lâu quá mất kiên nhẫn, ngoi lại đây xem, nhất thời châm ngòi thêm một trận chiến mới.
Bởi vì sau khi phù dâu và bên họ nhà gái nhìn thấy Baal, nháo nhào đòi Baal để cho mỗi người sờ đầu một chút mới chịu mở cửa.
Phù rể và bên họ nhà trai cũng nhốn nháo theo.
Sắc mặt Vương Đại Lượng có chút khó coi, bởi vì anh ta biết rõ cách xử sự của Baal và quan hệ giữa hắn với Vương Tiểu Minh, cho nên anh liên tục quay sang Vương Tiểu Minh nháy mắt ra hiệu.
Sau khi lọt vào cái ổ chợ vỡ này, sắc mặt của Baal càng lúc càng quạu.
Vương Tiểu Minh vội vàng chen vào: “Tôi để mấy chị sờ được không?”
…
Phù dâu và mấy cô bên họ nhà gái thấy chuyện náo loạn lâu như vậy vẫn chưa xong, liền có chút hối hận vì lỡ nhất thời xúc động, lúc này mới thấy rõ bộ dạng thanh tú nhã nhặn của Vương Tiểu Minh, đều chuẩn bị nương theo cậu hạ màn, ai ngờ anh chàng nước ngoài đẹp trai kia đột nhiên mở miệng, hơn nữa đột nhiên mở miệng lại bật ra tiếng Trung đến là lưu loát:
“Ngươi dám?!”
…
Tiếng nhốn nháo tạm ngừng.
Hiện trường yên lặng.
Vương Đại Lượng vội ho một tiếng, nháy mắt với phù rể: “Mau đưa phong bì a.”
Phù rể như sực tỉnh mộng, lúng túng dâng phong bao lên, “Mở cửa đi, mở cửa đi mà…”
Họ nhà gái lúc này mới lấy lại tinh thần, đều nhẹ giọng đáp lại.
Tuy rằng vẫn một tràng ồn ào như mới nãy, nhưng cả âm lượng lẫn nhiệt tình đều kém xa.
Cửa mở ra, một đám người lũ lượt kéo vào.
Vương Tiểu Minh cũng định đi theo, lại bị Baal chụp cổ.
Những người khác đều giả mù, từng người cúi đầu nhìn xuống đường dưới chân, thỉnh thoảng cũng liếc nhìn nhưng vội vã dời đi ngay.
Baal chờ đám người đi hết, khuỷu tay rụt lại, kéo cậu đến trước mặt, cười lạnh nói: “Dám để mấy ả sờ… sao?”
Vương Tiểu Minh lâu rồi không thấy trên người Baal phóng ra khí lạnh như vậy. Nhất là sau khi hắn khôi phục thân thể, khí lạnh trên người so với trạng thái linh thể còn ghê gớm hơn vạn phần.
“Ta chỉ muốn giải vây cho ngươi.” Khí thế của Vương Tiểu Minh lập tức lủi vào trong đất.
Baal lạnh lùng liếc cậu, “Ngươi có chắc đấy không phải ám hiệu để ta ném mấy ả đến Bắc cực chứ?”
Lông tóc toàn thân của Vương Tiểu Minh đồng loạt dựng thẳng tắp, “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói xem?” Baal vừa dứt lời liền phát hiện Vương Tiểu Minh không thể nói được nữa, bởi vì cậu đã biến thành dơi con, cố sức bay về phía nhà cô dâu.
Baal cũng thuận tay “triệu hồi” Pripley từ trong không gian ra. Hầu hết thời gian, công việc của Pripley là cùng hắn chơi Liệt Huyết Kỳ. Đương nhiên, đối thủ là Vương Tiểu Minh, cho nên “công việc” to lớn của Pripley là làm quân cờ.
“Mau chặn y lại cho ta.” Baal giơ ngón tay chỉ chỉ Vương Tiểu Minh.
Pripley ngoan ngoãn đuổi theo, sau đó, trước lúc Vương Tiểu Minh sắp tới được nhà cô dâu thì ân cần thay cậu mở cửa sổ.
Baal: “…”
Mặc dù quá trình vấp phải một chút rắc rối nho nhỏ, nhưng đến cuối vẫn êm xuôi như thường. Vì muốn phòng ngừa rắc rối khủng khiếp hơn xảy ra, Vương Đại Lượng đã nhờ Vương Tiểu Minh và Baal đến khách sạn trước để chuẩn bị, cô dâu chú rể còn phải ở lại gần công viên chụp ngoại cảnh.
Vương Tiểu Minh vui vẻ làm theo. Lần này bình yên vô sự không phải lần sau cũng sẽ bình yên vô sự như thế, tóm lại, chỉ cần thế giới này vẫn tồn tại một nơi gọi là Bắc cực, cậu sẽ không bao giờ yên tâm nổi.
Khách sạn được đặt tiệc là khách sạn bốn sao nào đấy sắp được truyền tụng là “U linh tửu ***”.
Bởi vì Vương Đại Lượng đặt tiệc cưới ở đây, cho nên khách sạn còn đặc biệt tặng cho anh ta một phòng để hưởng đêm trăng mật.
Vương Tiểu Minh và Baal lúc này đang ngồi trong phòng đếm thời gian.
Baal nhìn tấm ra giường in hình hai trái tim bị mũi tên xuyên qua cắm vào một chỗ, rên: “Ngồi không chán quá.”
“…” Vẻ mặt của Vương Tiểu Minh thập phần nghiêm túc, “Đây là phòng để hưởng đêm trăng mật của anh hai.”
Baal lộ ra nụ cười ý vị khó lường, “Ngươi đang nói gì thế?”
“Ngươi không thể phá TV đâu.”
“…” Bộ trông hắn lúc này giống như muốn đập TV lắm sao?
Vương Tiểu Minh thấy sắc mặt hắn không tốt, vội vàng an ủi: “Nếu ngươi thật sự muốn đập phá đến thế, ráng chờ chúng ta quay về rồi đến chợ phế liệu mua vài cái TV cũ ha. Như vậy có thể tiết kiệm không ít tiền, lại còn có thể thỏa mãn ham muốn của ngươi đó.”
Baal nhướn mày: “Ham muốn của ta chỉ cần dựa vào đập TV là có thể thỏa mãn chắc?”
Vương Tiểu Minh khẩn trương: “Máy bay ta mua không nổi đâu.” Tuy rằng Huyết tộc cấp cho cậu không ít tiền lương, nhưng còn lâu mới đủ khả năng mua máy bay. Cậu do dự, sau đó hạ quyết tâm, “Nếu ngươi thật sự không thể không đập, vậy đợi thêm vài năm nữa. Khi nào ta có đủ tiền sẽ mua nha.”
“…” Hắn nói muốn đập máy bay hồi nào chớ?! “Ham muốn” của hắn có quan hệ chó mèo gì với máy bay đây? Hắn càng không muốn làm phi công!
“Bất quá, nếu thế thì ngày thường chúng ta phải tiết kiệm đó.” Vương Tiểu Minh lẩm nhẩm tính toán, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, “PSP…”
Baal làm mặt lạnh. Nếu y dám nói không mua cho hắn, hắn liền… Hừ hừ!
“Mua hàng bán lại ha.” Vương Tiểu Minh đôi khi vẫn rất thức thời.
“Vậy ta sẽ trực tiếp đập nát cái đó.” Baal mặt không đổi sắc sẵng giọng.
…
Vương Tiểu Minh cười gượng: “Ta nghĩ lại rồi, mua cái mới tinh vẫn tốt hơn.”
“Hừ.” Bị cậu làm xáo trộn một hồi, Baal cũng không còn tâm trạng như trước nữa, trực tiếp nằm ngã ra giường nhắm mắt dưỡng thần.
Vương Tiểu Minh tính nhắc hắn đừng có làm ra giường nhăn nhúm, nhưng với tính cách của Baal, cậu mà nói thế, tấm ra này sợ là sẽ quắn lại một cục mất.
Cậu lặng lẽ thở dài, kêu Baal thả con hổ và Pripley ra ngoài, sau đó lấy đồ ăn vặt trong balô ra cho chúng ăn.
Quả nhiên là con hổ của rừng Ảo Diệt, thật sự rất dễ nuôi.
“A, phải rồi, Baal à, chúng ta còn chưa đặt tên cho con hổ nữa.” Vương Tiểu Minh đột nhiên ngẩng đầu, “Ngươi thấy nên đặt tên gì cho nó đây?”
Baal nhắm mắt đáp: “Meo Meo.”
…
Vương Tiểu Minh vã mồ hôi.
Con hổ hợp thời “Meo” một tiếng.
Vương Tiểu Minh vã mồ hôi ròng rã.
Baal lại nói: “Không thì Gâu Gâu.”
Con hổ rất phối hợp, lại “Gâu gâu” hai tiếng.
Vương Tiểu Minh vã mồ hôi như thác, “Ta thấy, chi bằng gọi là Đại Hổ đi?”
“Ờ.”
Vương Tiểu Minh vui vẻ xoa xoa đầu con hổ.
“Dù sao nó cũng sẽ ngáy rất to.”
“…” Nụ cười của Vương Tiểu Minh đóng băng.
Ba phút để suy ngẫm.
Vương Tiểu Minh rốt cục cũng nghĩ ra một cái tên siêu cấp, “Gọi là Anh Hùng nha!”
“…”
Bởi vì Baal không nói gì nữa, cho nên cái tên đó cứ thế được quyết định.
Ngoài ra, Vương Tiểu Minh và Baal còn thảo luận về chuyện để Pripley quay về.
Vương Tiểu Minh cho rằng Pripley là một con dơi… à không, là một Huyết tộc rất đáng thương, phải lưu lạc bên ngoài, hơn nữa không nhà không xe, ngay cả tiền lương cố định cũng không có, không bằng dẫn y trở về Huyết tộc giới.
Baal lười biếng hỏi: “Xe làm cái gì, y có cánh mà?”
“Nhưng còn nhà ở…”
“Y có thể ở lại tòa thành của ngươi.”
Vương Tiểu Minh có chút giật mình. Theo mức độ hiểu Baal của cậu, hắn rất ghét kẻ khác xuất hiện trong lãnh địa của hắn. (Em bị tẩy não rồi Minh Minh à! Tòa thành của em cơ mà (¬、¬)”)
Baal tựa hồ đọc được suy nghĩ của cậu, thong thả lý sự: “Tòa thành lớn như vậy cũng cần có lao công chứ.”
Pripley đang vểnh tai nghe ngóng số phận tương lai của mình lập tức nhảy dựng lên.
Baal nâng tay, trước khi y kịp biến thân đã chụp lấy, kéo y đến trước mặt, mỉm cười () hỏi: “Ngươi có đồng ý không?”
Pripley liều mạng giãy giãy hai chân, ánh mắt cầu xin nhìn Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh quả không phụ lòng, can ngăn: “Baal, ngươi làm anh ta đau rồi kìa.”
“Vậy thì đáp án là?” Baal tăng thêm lực siết.
Vương Tiểu Minh há miệng thở dốc, cuối cùng chốt lại một câu, “Tôi sẽ trả lương cho anh.”
…
Pripley từ bỏ.
Vì thế, Vương Tiểu Minh đại nhân đã thuê được một quản gia tên là Pripley.
Bởi vì mãi thảo luận chức trách và phúc lợi của quản gia, cả buổi chiều cứ thế trôi qua.
Chờ đến khi Vương Tiểu Minh và Baal xuống lầu mới thấy, Vương Đại Lượng đã cùng cô dâu sải bước trên thảm đỏ trong tiếng nhạc xập xình, hướng về phía sân khấu của đại sảnh.
Chân của Vương Đại Lượng kỳ thật mới lành được bảy tám phần, lúc đi không thể gắng sức quá. Thế nhưng dùng lời tang bốc chính là, rất giống Hứa Văn Cường trong “Bến Thượng Hải”. Những lời này đã trực tiếp gây ra hậu quả cực kỳ xấu trong một thời gian dài, Baal cứ ngỡ Hứa Văn Cường là nghĩa xấu.
Ngay tại lúc Vương Đại Lượng và cô dâu mới đi được một nửa quãng đường, Baal đã kéo tay Vương Tiểu Minh, giẫm lên thảm đỏ hướng về phía bàn VIP.
Bởi vì thảm đỏ chỉ có một, mà tốc độ của Baal lại vượt xa Vương Đại Lượng, cho nên những người chứng kiến đều trợn mắt há hốc mồm nhìn màn trình diễn.
Baal và Vương Tiểu Minh trực tiếp đi xuyên qua cô dâu chú rể!
…
Cả phòng lặng như tờ.
Vương Tiểu Minh hận không thể tìm cái hố nhảy xuống.
Tuy rằng vừa rồi cậu đã muốn phanh lại, nhưng sức mạnh của cậu và Baal rõ ràng chênh lệch không chỉ có một cấp.
Ông Vương thấy Baal coi như không có chuyện gì ngồi xuống bàn VIP, thiếu chút chỉ muốn vỗ bàn đứng dậy.
May mắn MC rất lanh lợi, lập tức nói: “Xem ra em trai của chú rể không muốn anh trai mình bị chị dâu cướp đi a. Ha ha, tình cảm anh em sâu đậm là điều hiển nhiên, bất quá em trai về sau cũng sẽ có cô dâu của mình thôi. Không cần sốt ruột đâu.”
Bốn phía vang lên tiếng cười thưa thớt.
Vô luận có thế nào, đám cưới vẫn được diễn ra bình thường.
Chỉ có Baal cái trán nhảy ra một đống gân xanh: “Hắn dám nói ta là em trai của anh ngươi?”
Vương Tiểu Minh vội vã thay hắn gắp đồ ăn.
Nhà thông gia trước đó đã được cô dâu đánh tiếng trước, tuy rằng ánh mắt nhìn Baal và Vương Tiểu Minh không lấy làm tốt đẹp, nhưng rốt cục cũng chẳng nói gì.
Tiệc cưới diễn ra thuận lợi hơn dự tính.
Chú rể và cô dâu thức thời không đụng đến bọn họ, những người khác tự nhiên cũng sẽ mau quên cục nợ này. Chỉ có em họ của Vương Tiểu Minh chẳng biết là hữu ý hay vô tình đến cù cưa với Baal, bất quá bị sau khi bị hắn trừng cho một cái thì hốt hoảng chạy biến.
Dù sao khả năng thừa nhận của hầu hết người xem và đương sự đều không giống nhau.
Ước chừng ăn được nửa giờ, Vương Tiểu Minh thấy Baal ngồi buồn thiu, liền mượn cớ về trước.
Từ tiệc cưới đi ra, Baal đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn tổ chức đám cưới không?”
Vương Tiểu Minh ngớ người, “Chúng ta đều là nam đó.”
Đó đâu phải là vấn đề. Baal bắt đầu suy tính địa điểm tổ chức ——
“Ở con thuyền Noah đi.” Có nhân loại có Huyết tộc có đọa thiên sứ, tuy rằng chẳng ưa lắm.
Vương Tiểu Minh: “…” Nói thật không vậy, nhưng mà con thuyền Noah…
“Muốn mời cha mẹ ngươi à?” Baal hỏi.
“Không cần!” Nếu cha mẹ cậu mà đến con thuyền Noah, sẽ trực tiếp bị dọa đến ngất đi mất thôi.
“Ta cũng chẳng thích.”
Vì thế, chuyện đám cưới cứ thế được vạch ra.
—