Editor: Xoài
***
Chương 39: Phiên ngoại 2
***
18+ ( cảnh báo: có bắn 💦, bạn nào không thích có thể dọt lẹ)
01.
Viên Việt đổ bệnh. Người bình thường không hay ốm đau mà ốm một cái là như núi sập, lại thêm cảm mạo sốt nhẹ, làm ổ trong chăn, gương mặt hơi đỏ lên vì sốt, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.
Tưởng Dung đắp chăn kỹ càng cho anh, vốn định chui vào chăn ngủ cùng nhưng lại bị Viên Việt cự tuyệt, anh nói là sẽ lây bệnh, nên cậu đành phải đè lên chăn của anh, nằm sấp mà ngủ, giống hồi Viên Việt chăm sóc cho cậu vậy. Đôi lúc ngồi dậy, rót một cốc nước nóng, bảo Viên Việt uống cho hết.
Sau khi bị ốm Viên Việt trở nên giống hệt một đứa bé, nói sao cũng không chịu uống nước trắng, lúc Tưởng Dung bắt anh uống là anh vùi đầu vào trong chăn, đè chặt phần rìa, không cho Tưởng Dung vén lên.
Tưởng Dung đành phải lê dép đi pha thêm chút mật ong vào nước nóng, quấy quấy, dỗ Viên Việt uống.
Viên Việt uống nước rồi uống thuốc, nằm xuống, nhắm mắt lại, rồi lại chậm rãi chớp chớp, giống một chú mèo bự đang mệt rã rời, miễn cưỡng tỉnh táo để nhìn Tưởng Dung nằm bên cạnh mình.
Tưởng Dung ghét bỏ bóp lấy mũi anh, cậu nói: “Anh thật đúng là khó hầu hạ.”
Cổ họng Viên Việt bị đau, khàn giọng đáp lại: “Đúng vậy, anh là ông chú già họm hẹm xấu tính.”
Tưởng Dung mắt lườm môi bĩu: “Chả thế thì sao.”
Viên Việt lật người đưa lưng về phía cậu, tóc anh đã lâu chưa cạo, rối bời xõa tung, hình xăm mặt trăng nhỏ sau gáy nhô ra trên phần xương lồi lên.
Tưởng Dung: “Giận rồi hả?”
“…”
“Không phải chứ?”
“…”
Tưởng Dung dùng cả tay cả chân trèo qua người Viên Việt đang nằm nghiêng, đối mặt với anh người yêu đang nhắm mắt xụ mặt không nói lời nào, cậu hôn cái chóc lên môi anh, hôn xong còn liếm liếm môi nếm hương vị của mình.
“Ngọt.”
Viên Việt mở mắt, vén chăn lên trùm cả người Tưởng Dung vào, dùng tay chân kẹp chặt cậu trong lòng.
Tưởng Dung ra vẻ ghét bỏ: “Anh lây bệnh cho em đấy nhá.”
Tay Viên Việt vịn lấy phần ót, giật giật mái tóc xoăn xù của cậu, tức giận đáp: “Đợi lúc em bị ốm xem, em sẽ biết em khó hầu hạ hơn anh nhiều.”
02.
Hôm sau Viên Việt hạ sốt, bệnh cảm qua mấy ngày thì cũng khỏi, nhưng vẫn còn ho khan, ho ròng rã một tuần vẫn cứ ho. Vừa khụ khụ vừa quét rác trong Bạch Tháp, Thạch Đầu nhìn anh vài lần, nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, có khi nào anh, ừm thì, cái đó đó, anh cứ nói ra, để mọi người cùng nghĩ cách.”
Viên Việt không hiểu mô tê gì: “Cái đó đó là cái gì?”
Thạch Đầu cuống lên, đè thấp giọng: “Thì là… thì là… Có phải anh bị lao phổi rồi không?”
Viên Việt: “…”
Tân Nghiêu nhảy dựng khỏi ghế sô pha, gào tướng lên: “Cái gì cơ?! Viên Việt cậu bị ho lao hả?”
“Không phải… Tôi… Hụ khụ khụ khụ khụ…”
Tưởng Dung vừa đẩy cửa đi vào, giật nảy cả mình, kêu lên: “Hả sao sao?! Ai ho lao cơ?!”
“…”
Ban đêm, Tưởng Dung cởi sạch trơn treo trên người Viên Việt, Viên Việt vịn cây hàng bên dưới của mình chen từng khúc từng khúc vào hang mềm, đang định bắt đầu vào việc thì lại ho khan một trận kinh thiên động địa, ho chừng mười mấy cơn, khụ khụ đến bên dưới cũng mềm cả đi.
03.
Bạch Tháp.
Tưởng Dung nghiêm túc nhìn Viên Việt móc một điếu thuốc ra, cậu nói: “Anh Viên, em cảm thấy anh bắt buộc phải cai thuốc.”
Tay Viên Việt run lên, trả thuốc lá về hộp, hắng giọng một cái: “Không cần đâu, ho khan đỡ hơn nhiều rồi, khỏe hẳn thì anh hút, giờ không hút.”
Tưởng Dung: “Hút thuốc không tốt cho phổi, sau này sẽ thường xuyên ho khan, anh coi đi, ho đến nỗi anh cũng héo…”
Thạch Đầu nhô đầu ra từ sau ghế, mặt mũi tràn đầy vẻ đồng tình: “Đại ca, anh héo hả?”
Ở quầy bar Hứa Nhất Tâm cũng ngồi thẳng cái lưng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ hiếu kì: “Ai héo cơ?”
Tân Nghiêu dùng tốc độ chạy nước rút 100m vọt tới, gào: “U là trời! Viên Việt! Cậu liệt dương!”
“…”
Viên Việt đen mặt quẳng bao thuốc lên bàn, xách Tưởng Dung về nhà.
04.
Sau khi khỏi bệnh, Tưởng Dung tiến hành tổng lục soát, tìm tất cả thuốc lá có trong nhà ra, chất thành một đống, hài lòng gật gù, quay đầu lại nhìn về phía Viên Việt đang ngồi trên ghế sô pha.
“Trong nhà còn không anh?”
Viên Việt đáp mà không có biểu cảm gì: “Hết rồi.”
Tưởng Dung híp mắt, sải bước tới ngồi lên đùi Viên Việt, khoác hai tay lên vai anh, nghiêm túc hỏi: “Hết thật chưa?”
“Hết, hết rồi mà…”
“Thật không?”
Viên Việt hắng giọng: “Hình như ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường vẫn còn…”
Tưởng Dung dẫy như con cá sống, tránh khỏi cánh tay đang muốn ôm eo cậu của Viên Việt, chạy ào lên phòng ngủ trên tầng, lục nốt gói thuốc lá cuối cùng ra, sau đó gom hết lại, vứt vào thùng rác để ngoài cổng, thành công mỹ mãn phủi phủi tay.
Đã đến mức này rồi thì Viên Việt cũng chấp nhận số phận, anh nghĩ, cùng lắm thì nhịn chút là qua, cai thuốc vặt vãnh mà thôi.
Đến tối, Viên Việt luôn vô thức đi tìm thuốc lá, bực bội xoa ngón tay, đi tới đi lui vòng qua vòng lại, khát nước, uống nước không ngừng, rót đầy một bụng nước.
Tưởng Dung thấy anh như vậy mà thương, cậu tìm chủ đề nói chuyện liên tục với anh, phân tán sự chú ý của anh, mãi cũng đến giờ đi ngủ.
Trước lúc ngủ uống nhiều nước quá, Viên Việt đi vệ sinh liên tục, cảm xúc nôn nóng tăng thêm, trằn trọc không ngủ được. Tưởng Dung mơ mơ màng màng, biết anh như vậy là do hội chứng cai thuốc, khi anh đi vệ sinh về vén chăn chui vào lần thứ bao nhiêu không nhớ nữa, cậu chủ động lăn vào ngực anh, ôm nửa người trên trần trụi của Viên Việt, nâng đầu gối lên, cọ xát trêu chọc nửa người dưới của anh.
Vì hết bệnh lại ho, đã rất lâu rồi họ không làm, gần như là Viên Việt cứng đanh ngay tắp lự, anh không mặc quần lót, phần thân dưới đội quần ngủ thành một cái lều nhỏ, chống vào đầu gối của Tưởng Dung. Anh thấy Tưởng Dung không mở được mắt, dáng vẻ lim da lim dim buồn ngủ, thế là quyết định lui về sau.
Tưởng Dung bất mãn cau mày, kẹp lấy chân Viên Việt, híp mắt ngẩng đầu tìm môi anh.
Viên Việt hôn lên bờ môi đang cọ loạn bốn phía của cậu, đầu lưỡi luồn vào thăm dò khoang miệng, dịu dàng mà bá đạo liếm láp bốn phía, móc lên hàm trên mẫn cảm, liếm qua hàm răng đều tăm tắp, mút lấy đầu lưỡi mềm, như vị quân vương đang tuần sát lãnh địa của mình. Tưởng Dung nhắm mắt, khẽ hé miệng, mặc cho anh hôn, hôn đến khi môi cả hai và cả vùng da xung quanh đều loang loáng ánh nước.
Viên Việt vừa hôn vừa luồn tay dọc theo eo Tưởng Dung, đẩy quần ngủ rộng rãi ra, bàn tay dày rộng nhào nặn mông thịt, ngón trỏ anh vuốt ve cửa hang đang đóng chặt.
Tưởng Dung khó nhịn rên hừ hừ, ôm lấy cổ Viên Việt, dũi phần cổ phần cằm vào lồng ngực của anh loạn cả lên, tóc xoăn xõa tung làm Viên Việt ngứa ngáy.
“Đừng cọ, ngứa.” Viên Việt âu yếm cắn lấy vành tai cậu.
Tưởng Dung vẫn lắc mông, nhỏ giọng phàn nàn: “Thế anh đừng có sờ, ngứa.”
Viên Việt khẽ cười một tiếng, giọng anh trầm thấp, ngón trỏ xấu xa mò vào cửa huyệt: “Chỗ nào ngứa, chỗ này ngứa à?”
Tưởng Dung thở gấp, chóp môi bị mút đến sưng, được Viên Việt ôm mông bế lên, để cậu nằm sấp trên người anh, anh xốc chăn lên, cởi quần của cậu, để mông Tưởng Dung lộ trần, duỗi cánh tay dài lấy gel bôi trơn, vội vàng gấp gáp đưa ngón tay vào lỗ nhỏ, rước lấy một tiếng rên rỉ quyến rũ kéo dài của Tưởng Dung.
Viên Việt cắn thùy tai cậu, một bên nhanh chóng ra vào ngón tay, một bên dùng cây gậy th*t sung mãn húc mạnh vào người cậu cách một lớp quần. Tưởng Dung như đang úp sấp trên một con thuyền nhỏ chòng chành, bên dưới phần bụng dưới mềm mại là con quái vật đang gào thét đòi ăn, gần như cậu sắp bị xóc cho lăn xuống, lại bị ngón tay trong cơ thể bắt nạt khiến xương sống thắt lưng nhũn ra, hai chân cậu tách rộng, đùi kẹp lấy vùng hông căng cứng của Viên Việt, d*m thủy văng ướt cả vùng đáy chậu.
“Ư… A!” Tưởng Dung rên rỉ, “Chọc tới rồi…”
Ba ngón tay của Viên Việt đè mạnh vào nơi nhô ra trong hang thịt mềm núc ních ướt nhẹp kia, ngón tay cào mạnh để kích thích nơi đó, mau chóng khiến Tưởng Dung bắn ra. Anh thao túng Tưởng Dung đang mềm như cọng bún, kéo quần mình xuống, quy đầu đâm vào bụng dưới của Tưởng Dung, chen chung một chỗ với cậu em đáng thương mới bắn xong đang rụt lại của cậu.
Tưởng Dung sướng xong thì càng buồn ngủ, dư vị tình dục khiến cậu vừa lười vừa dễ chịu, giãy dụa chống vào lồng ngực Viên Việt muốn lăn ra giường đánh một giấc.
Hai tay Viên Việt nắm lấy mông thịt của cậu, tách rộng sang hai bên, lộ ra lối vào đẫm nước, nhanh chóng chen con thú đang đói khát vào, rúc thẳng một đường đến tận cùng, dùng lực rất lớn, phần dưới đập mạnh vào đáy chậu của Tưởng Dung, tạo thành tiếng “bộp bộp” dứt khoát.
Bất ngờ bị nong đầy, Tưởng Dung vẫn đang hưởng thụ cơn sướng sau khi cao trào qua đi không chịu nổi, hé miệng nhưng kêu không ra tiếng, chỉ có thể cào lồng ngực Viên Việt, cào ra mấy vết đỏ như mèo cào trên cơ ngực thấm mướt mồ hôi của anh.
Viên Việt tách chân ra, dùng đầu gối đè giữ khoeo chân Tưởng Dung, ưỡn eo đâm chọc hưởng thụ, vừa chơi vừa ngậm lấy tai Tưởng Dung, đầu lưỡi đâm chọt vào lỗ tai phối hợp cùng động tác dưới háng, liếm láp tạo ra tiếng lép nhép dâm mỹ, vừa liếm vừa nói: “Nói anh liệt dương đúng không? Hửm?”
Tưởng Dung lại bị chơi đến cứng lên, cậu nhỏ bị kẹp giữa hai người, chịu ma sát không ngừng.
Cậu rụt vai lại tránh né đầu lưỡi tác oai tác quái của Viên Việt, nức nở cầu xin tha thứ: “Không phải… A…”
Viên Việt nhìn dáng vẻ vô cùng tội nghiệp của cậu, đầu anh nóng lên, càng ra sức dộng vào, banh mông thịt ra hết cỡ, lần nào rút ra cũng chỉ để lại phần quy đầu kẹt lại, lúc đâm vào thì lút tận cán, hận không thể nhét cả cây cả hai túi trứng vào trong.
Cuối cùng anh bắn sạch vào tận trong cùng, mãi đến khi con quái vật lả đi, trượt khỏi hang nhỏ bị tàn phá, kèm theo đó là tinh dịch trắng đục cũng chậm rãi ứa ra. Tưởng Dung đã bị chơi bắn từ lâu, thỉnh thoảng run lên một cái, cả khuôn mặt đỏ bừng, nhắm nghiền mắt, buồn ngủ lắm rồi, khóe mắt vẫn vương chút ẩm ướt.
Viên Việt hài lòng bế cậu đi tẩy rửa, chuyện cai thuốc lá này kia đã bị ném ra sau đầu từ đời nào, anh kéo cậu vào trong lòng, da thịt chạm da thịt chìm vào mộng đẹp.
05.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Dung không ở nhà, Viên Việt thay cậu ký nhận một kiện hàng chuyển phát nhanh, một thùng to không biết là cái gì, anh đặt vào góc phòng khách đợi Tưởng Dung về mở.
Tưởng Dung vừa vào nhà là vô cùng phấn khởi kéo Viên Việt đi khui hộp cùng mình, mở ra thì là một thùng kẹo mút Chupa Chups.
Cậu nhanh chóng lột một que vị coca nhét vào miệng mình, lại bóc một que vị dưa hấu nhét vào miệng Viên Việt, say sưa thưởng thức, que nhựa nhếch lên nhếch xuống bên khóe môi, ấm a ấm ứ nói: “Họ nói cai thuốc lá thì nên ăn kẹo, em mua cả thùng to cho anh, ăn thỏa thì thôi, nhưng mà anh không được ăn vị coca đâu đấy, để dành cho em…”
Viên Việt gật đầu, từ chối phát biểu ý kiến, nếm thấy vị dưa hấu nồng đậm trong miệng mình, răng hàm nghiến xuống, “lộc cộc” cắn vỡ cục kẹo. Anh không thích ăn kẹo cho lắm, nhưng trong miệng ngậm thứ gì đó đúng là dễ chịu hơn nhiều, di chứng cai thuốc lá khiến anh có chút nôn nóng và thèm ngủ, nhai kẹo đi dạo loanh quanh một lúc, quyết định vẫn là tới Bạch Tháp.
Tưởng Dung cũng đi theo, mang theo non nửa thùng kẹo, tìm một hũ thủy tinh tròn khá lớn trong đống đồ lộn xộn trên tầng hai quán bar, bỏ kẹo vào trong, đặt ở góc quầy bar, ai đi qua thích thì lấy một que ăn.
Hứa Nhất Tâm mò một que vị dâu tây, ném cho Tạ Tấn, liếc mắt nhìn cậu, cười cười xấu xa: “Em thích vị dâu tây, nhỉ…”
Sau khi lên đại học Tạ Tấn trổ giò hơn hẳn, khổ người sắp bằng Viên Việt đến nơi, cậu đỏ mặt, tay run lên không đỡ được que kẹo, khiến nó rơi xuống đất, cậu lại nhặt lên gỡ giấy gói, ngậm vào. Vừa mới đè được khô nóng trên mặt xuống, ngẩng lên nhìn thấy trong miệng Hứa Nhất Tâm cũng ngậm một que kẹo mút vị dâu tây màu đỏ, đầu lưỡi anh gảy tới gảy lui trên cục kẹo tròn xoe, mặt cậu lại phừng lên.
Tân Nghiêu vẫn đang bới lên bới xuống hũ thủy tinh, bĩu môi lầu bầu muốn tìm vị coca.
Vu Tiểu Lân cau mày nhìn những que kẹo sặc sỡ này, mặt ủ mày chau: “Hầy, tớ phải giảm béo, không được ăn.”
Tưởng Dung lấy một que vị coca cậu ém trong túi quần đưa cho Tân Nghiêu, nhìn Vu Tiểu Lân thở dài.
“Chị à, chị mà còn giảm cân thì cánh tay chị còn không to bằng cổ tay anh Thạch Đầu đâu chị.”
Vu Tiểu Lân âu sầu tựa vào lưng ghế, sâu lắng đáp lời: “Cậu không hiểu, giảm cân là sự nghiệp cả đời của phái nữ.”
Thạch Đầu đưa lưng về phía mọi người, dùng cùi chỏ chọt Viên Việt đang nhai kẹo, lén lén lút lút đổ một điếu thuốc trong bao ra, thì thầm: “Đại ca, hút không, cho anh một điếu?”
Viên Việt vô thức định vươn tay ra nhận.
Tưởng Dung như mọc mắt sau gáy, hung hăng hắng giọng một cái.
Tay Viên Việt run lên, lấy cả bao thuốc qua, ném tất vào thùng rác, nghiêm trang cất lời: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, chú cũng đừng hút nữa.”
Thạch Đầu: “…”
06.
Viên Việt bắt đầu ăn kẹo mỗi ngày, lúc nào cũng ăn, lúc nói chuyện cũng nghe mùi dưa hấu, dâu tây, xoài, cam, ăn đến nỗi sắp ọe cả ra, nhưng lại không thể để mồm miệng nhàn rỗi.
Tân Nghiêu vươn tay chọc chọc cánh tay và bụng Viên Việt: “Viên Việt, cậu lên cân, có đúng không?”
Viên Việt dịch mông, cách xa cô một chút, bóc một que vị chanh, nhét vào trong miệng, đáp: “Không hề.”
Tân Nghiêu nghi ngờ nhìn anh, cô nói: “Không ấy hả, mình cảm thấy cơ bắp của cậu lỏng loẹt rồi ấy, có cả mỡ bụng kìa.”
Viên Việt hóp bụng, đáp: “Làm gì ra…”
Tân Nghiêu vắt chéo hai chân, ngậm kẹo cười hê hê: “Cậu thảm rồi, chẳng mấy chốc sẽ biến thành ông chú đầu hói bụng phệ, Tưởng Dung sẽ đi tìm anh chồng ngon nghẻ mới cho mà coi.”
Viên Việt đen mặt lại, vươn tay cầm lấy que kẹo của Tân Nghiêu, dùng sức lôi mạnh ra ngoài, làm răng cửa Tân Nghiêu đau buốt cả lên, hét thảm một tiếng.
07.
Tối Tưởng Dung về đến nhà, thấy Viên Việt đang để trần nửa người trên hùng hục nâng tạ, quần mặc ở nhà rộng rinh treo trên xương hông, cơ bụng thấm mướt mồ hôi.
“Sao anh không ăn kẹo vậy?” Tưởng Dung sờ soạng làn da ướt sũng trên lưng anh, rồi lại bôi hết mồ hôi lên mông anh, thuận miệng hỏi.
“Không ăn nữa.” Viên Việt gồng cơ bụng, khe rãnh bắp thịt có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Ăn đi, em lo miệng anh không ngậm gì đó sẽ khó chịu.” Tưởng Dung bóc một que kẹo cho anh.
Viên Việt mặt không thay đổi, từ chối thẳng thừng: “Không ăn.”
“Ăn đi mà…”
“Không ăn.”
“Ăn…”
“Không ăn.”
“Không ăn…”
“Ăn.”
“A ——–“
Viên Việt vô thức hé miệng dài giọng “A” theo một tiếng, Tưởng Dung bèn nhét kẹo vào miệng anh, vứt giấy bọc kẹo, hài lòng đi ra chỗ khác.
Viên Việt: “…”
08.
Sau khi Tưởng Dung về nhà, phát hiện kẹo trong nhà không thấy tăm tích, Viên Việt lại đang nâng tạ, đầu đầy mồ hôi.
“Kẹo đâu anh?” Tưởng Dung tìm khắp nơi trong nhà.
“Vứt rồi.” Viên Việt đặt tạ xuống, vào phòng tắm mở vòi hoa sen gột rửa mồ hôi trên người.
Tưởng Dung đi theo anh vào phòng tắm, nghe tiếng nước “ào ào”, cậu lớn tiếng chất vấn: “Tự dưng vứt đi là sao, miệng anh không cắn không ngậm gì đó anh không thấy khó chịu hả….”
Viên Việt đưa tay từ trong màn tắm ra, kéo Tưởng Dung vào trong.
Tưởng Dung bị anh lôi lôi kéo kéo, thất tha thất thểu bước vào phòng tắm, nước nóng xối xuống từ vòi hoa sen tưới ướt cậu, mắt không mở ra được, trong nháy mắt quần áo ướt đẫm, bị hơi nước bốc lên trong phòng tắm hun nóng cả người.
Viên Việt trần truồng đặt cậu lên vách tường ốp gạch men sứ trơn lạnh, anh đã cương cứng từ lâu, thứ đó chọc vào bụng Tưởng Dung, anh há miệng cắn cổ cậu, thanh âm trầm thấp như có như không trong tiếng nước ào ào.
“Cắn cái khác thì không khó chịu.”
Anh cúi người, day cắn núm vú của Tưởng Dung cách lớp áo sơ mi trắng ướt đẫm, luân phiên cả hai bên, lấy đầu lưỡi chọc gảy, không bao lâu sau hai đầu v* đã nhếch lên, đội lớp áo đang dán chặt cơ thể thành hai cục tròn tròn.
Mặt Tưởng Dung toàn nước mở mắt không ra, muốn đưa tay lên lau, nhưng hai cổ tay cậu bị Viên Việt giữ chặt, kéo lên cao, nhấn vào tường, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại rên hừ hừ, lồng ngực ưỡn cao, nước nóng đập vào người như nóng thêm gấp bội.
Viên Việt cởi quần áo sũng nước của cậu ra, ném qua một bên, nước nóng giáng trực tiếp vào đầu v* đang nhếch lên và quầng vú no đủ, kích thích Tưởng Dung phải ưm lên một tiếng ngọt lịm.
Tưởng Dung lau mặt đi, nhìn thấy Viên Việt đang ôm eo cậu, vùi đầu vào ngực cậu hết liếm lại mút, như đang ăn kẹo, thỉnh thoảng còn cắn một cái, ngậm kéo ra ngoài, lại nhả ra, để núm vú đỏ tươi bắn về chỗ cũ, sưng rõ to trên lồng ngực trắng nõn lấp lánh ánh nước.
Eo Tưởng Dung mỏi nhừ, lối vào phía sau co vào không ngừng như phản xạ có điều kiện, cậu nhỏ hăng hái ngóc đầu dậy, thỉnh thoảng va chạm nhẹ với gậy th*t thô cứng của Viên Việt, phần đỉnh đầu của mỗi người đều hưng phấn chảy nước ra. Cậu dựa vào vách tường, tay cậu quàng lấy cái đầu đang nhích tới nhích lui của Viên Việt, hai chân kẹp lấy anh, lại bị đầu gối Viên Việt đè vào bắt tách sang hai bên.
Viên Việt nhả ra, lật Tưởng Dung úp sấp lại, hai tay anh ngắt nhéo đùa nghịch núm vú cậu như chưa đã cơn nghiện, anh cắn xuống vai cậu, để phần đầu ngay lối vào đã ướt đẫm, chen vào từng chút từng chút một.
Tay Tưởng Dung bất lực vịn vào bàn tay đang tác oai tác quái của anh, cậu nhỏ cọ vào gạch men lạnh cóng, rồi lại bị nước nóng đang tưới xuống làm giật mình, hang thịt bị hung khí đục khoét, nghiến mạnh qua tuyến tiền liệt, húc vào chỗ sâu nhất, ngay lập tức cậu kêu khóc bắn ra, tung tóe toàn bộ lên vách tường.
Sau khi đi vào toàn bộ thì Viên Việt dừng lại, cảm nhận cái miệng nhỏ đang co giật sau cao trào, anh thở nặng nề, luồn tay xuống trêu ghẹo cậu nhỏ vừa bắn xong đang run rẩy, đắc ý cười hỏi: “Sướng nhỉ?”
Tưởng Dung ngả ra sau dựa vào ngực Viên Việt, núm vú bị chơi ác quá giờ vừa đau vừa ngứa, cậu thở phù một hơi: “Sướng.”
Đợi Tưởng Dung thong thả hồi sức xong xuôi, Viên Việt tranh thủ dư vị cao trào chưa phai, chụp lấy eo cậu bắt đầu chuyển động. Chẳng bao lâu sau Tưởng Dung lại chào cờ lượt hai, lần này trụ dai hơn nhiều, ghé vào vách tường men sứ, sụp eo chổng mông lên để Viên Việt chơi thỏa thích.
Viên Việt tắt vòi hoa sen đi, ra vào nhanh chóng, trong phòng tắm nhỏ hẹp chỉ nghe thấy tiếng “bạch bạch” xen lẫn tiếng nước dinh dính, thỉnh thoảng Tưởng Dung bật ra vài tiếng rên, cao vút và triền miên.
Viên Việt vừa mài mạnh qua tuyến thể, vừa nắn vuốt cậu nhỏ của Tưởng Dung, dùng ngón cái đùa bỡn bao quy đầu và lỗ chuông mẫn cảm. Tưởng Dung lại bắn ra lần nữa, nhưng Viên Việt vẫn chưa chịu nộp súng, đã vậy còn càng đâm chọc mãnh liệt hơn, tay anh không buông tha cho Tưởng Dung.
Tưởng Dung đã cao trào liên tục hai lần, lỗ sau co rút liên tục không thể kìm được, thỉnh thoảng bụng dưới lại giật lên, bắn không ra thứ gì nhưng lại có cảm giác mắc tiểu dữ dội, cậu muốn đẩy tay Viên Việt ra, nhưng bị con thú dữ dưới háng Viên Việt cắn xé đến độ toàn thân mềm nhũn, cậu nói trong tiếng khóc nức nở: “A! Chậm… chậm thôi anh, đừng mà!”
Viên Việt căn bản là không thể ngừng được, trái lại còn dộng vào nhanh hơn, anh cắn vành tai cậu, một tay khác lại bò lên bóp nhéo núm vú, anh hỏi: “Không muốn hửm…”
“Không muốn nữa…” Tay Tưởng Dung chống lên vách tường gạch, liều mạng lắc đầu, “Muốn đi tè.”
“Tè đi.”
Viên Việt húc mạnh vào một cái, bắn toàn bộ vào nơi sâu thẳm trong hang thịt của Tưởng Dung, từng luồng từng luồng.
Tưởng Dung thút thít bắn ra, nước tiểu màu vàng nhạt tí ta tí tách, vang rõ mồn một trong phòng tắm, rơi hết xuống sàn, trôi theo dòng nước vào miệng cống thoát nước.
Viên Việt xoay Tưởng Dung lại, ôm lấy cậu, thơm một cái lên gương mặt đỏ bừng, trong giọng nói của anh mang theo ý cười thỏa mãn.
“Sướng đến tè cả ra rồi kìa.”
Tưởng Dung căm giận ngoạm một miếng lên vai anh.
09.
Kể từ sau khi Viên Việt vứt hết kẹo đi, lúc mồm miệng lạt nhách anh sẽ đi gặm Tưởng Dung, thế là nhanh chóng cai được thuốc lá, trở thành hình mẫu cai thuốc lá lành mạnh điển hình trong Bạch Tháp.
Phiên ngoại 2 – hết.
________________
🍒Toàn văn hoàn 🍒
Đôi lời của editor: xong rồi tèn ten =)))))))) không ngờ lại nhây phiên ngoại lâu đến vậy (đây là cái tật xấu nhất nhất của tôi luôn hix)
hi vọng người đọc đến những dòng cuối của bộ truyện này sẽ cảm thấy vui vẻ vì những gì Shangri-La và Xuân Nhật Phụ Huyên đem lại (như tôi =)))))))))
gửi chút tình cảm của cục Xoài tới những người hữu duyên
cảm ơn Xuân Nhật Phụ Huyên
cảm ơn bạn đọc
cảm ơn vì tất cả
bai bai, hẹn gặp lại ε=ε=ε=(~ ̄▽ ̄)~