Thực ra bọn hắn nghĩ nhiều, từ đầu đến cuối Diệp Thiên căn bản không để bụng những chuyện này. Lý Mộ Vũ cùng Tần Khinh Tuyết là hai nữ nhân Diệp Thiên gặp mặt đầu tiên khi đến thế giới này. Chính cảm giác ban đầu khiến hắn thân thiết với hai nàng hơn người bình thường. Lý Mộ Vũ muốn tiếp cận, Diệp Thiên đương nhiên rất vui vẻ, cần gi phải bày vẽ những chuyện phức tạp này.
Chẳng qua việc trộm mộ sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Vùng Đất Thần Thánh cũng đang ở giai đoạn chuẩn bị trước khi tiến vào khu người chơi thường. Diệp Thiên chỉ cần chạy lại chạy chương trình cày quái tự động, đến khi trở về vừa đủ cấp bốn mươi, không cần nhàm chán săn giết quái vật nữa.
Vùng Đất Thần Thánh nghiêm cấm các chương trình tự động. Nhưng Diệp Thiên lại dùng chương trình do chính nhà phát hành tạo ra. Cộng thêm việc hắn chỉ cày ở các bãi quái riêng, không sợ bị người chơi khác phát hiện báo cáo, cắm máy liên tục một năm cũng không có vấn đề gì.
Lý Mộ Vũ sẽ đến vào buổi tối, mang theo cả trực thăng chuyên dụng. Bên trong trang viên của Tần Khinh Tuyết có bãi đáp máy bay, bên trong cũng có vài chiếc. Nàng từng hỏi Diệp Thiên có muốn lái thử hay không nhưng bị hắn từ chối. Đối với một kẻ có thể phi hành, máy bay chỉ là một thứ cồng kềnh vô dụng mà thôi.
Trò chuyện kết thúc, Diệp Thiên đang đi lên lầu chuẩn bị cài đặt trò chơi thì nghe Tần Khinh Tuyết gọi lại:
- Diệp Thiên, ngươi có biết phần đầu kịch bản Nhất Thế Vô Song là dựa trên cố sự của Diệp gia hay không?
Diệp Thiên dở khóc dở cười:
- Ta thật sự không liên quan đến Diệp gia gì đó a.
…
Từ giờ đến tối Tần Khinh Tuyết sẽ ở lại trang viên, xử lý công việc thông qua máy tính. Diệp Thiên cài đặt chương trình tự động cho Vùng Đất Thần Thánh xong liền lấy laptop Mã Đức Hùng mới đưa cho tập tành sử dụng. Tuy nói những trò chơi thông thường không so sánh được với Vùng Đất Thần Thánh nhưng hơn ở tính tiện lợi. Laptop nhỏ gọn có thể mang đi bất kỳ đâu, có một vài trò chơi offline đồ họa đẹp cùng cốt truyện rất hay hấp dẫn Diệp Thiên. Con hàng này sẽ không thừa nhận mình nghiện game, nhiều nhất chỉ là yêu thích mà thôi, bất chấp việc hắn cứ có thời gian rảnh rỗi liền cắm đầu vào máy tính.
Mã Đức Hùng hướng dẫn Diệp Thiên thao tác xong liền rời đi, để lại hai người ngồi trong phòng khách. Diệp Thiên tập trung chơi game, Tần Khinh Tuyết họp online xử lý công việc, hai người không ai làm phiền đến ai. Tần Khinh Tuyết kết thúc công việc sớm hơn dự kiến, một phần là vì đẩy nhanh tiến độ để chuẩn bị chờ Lý Mộ Vũ đến.
Thấy sắc trời vẫn chưa tối hắn, Diệp Thiên vẫn đang say mê chơi game, nàng liền ôm laptop lại ngồi gần hắn:
- Ngươi đang chơi trò gì?
Diệp Thiên đang chăm chú, không ngẩn đầu lên:
- Một game bắn súng do Mã ca giới thiệu, hình như gọi là Final War.
- Trò chơi này ta cũng biết, có muốn lập đội hay không?
Diệp Thiên lập tức vui vẻ:
- Ngươi cũng biết? Trình độ thế nào?
- Không tệ.
Diệp Thiên chưa quen với thao tác, dù phản xạ của hắn rất nhanh nhưng thiếu chính xác, kết quả đa phần là chưa kịp làm gì đã bị đối thủ bắn chết. Cảm giác này vô cùng ức chế, nhất là với một kẻ đã quen làm chủ mọi thứ như Diệp Thiên, hắn cần cao thủ kéo điểm.
Tần Khinh Tuyết rất khiêm tốn, nàng đã từng là cao thủ hàng đầu của Final War khi còn học đại học. Về sau công việc bận rộn, Tần Khinh Tuyết không còn thời gian chơi thứ này. Với sự xuất hiện thần kỳ của Vùng Đất Thần Thánh, nhưng trò chơi vốn rất nổi trước kia như Final War dần lui xuống, dù vậy vẫn còn một lượng người hâm mộ trung thành với trò chơi này.
Nhân vật của Tần Khinh Tuyết đã qua nhiều mua không chơi nên không có xếp hạng, vừa vặn phù hợp với nhân vật mới tạo của Diệp Thiên. Tiếp theo chính là một màn tương đối khó coi.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- Khinh Tuyết, mau đến cứu ta, rõ ràng còn chưa tiếp đất đã bị bắn gục, đây nhất là định lỗi game.
- Khinh Tuyết, mau cho ta chút băng gạc và nước tăng lực, ta sắp không được.
- Khinh Tuyết, mau quay lại đón ta, ta bị vòng lửa đốt chết.
Có Tần Khinh Tuyết chơi cùng, Diệp Thiên quả thực cầm cự được lâu hơn, nhưng cũng vì vậy mà gục ngã nhiều hơn. Hắn cảm thấy trò chơi này không được. Rõ ràng còn chưa tiếp đất đã bị bắn chết, mở dù sớm để an toàn là ta sai sao? Nhân vật của ta đang đầy máu lại không bị ai bắn, tại sao máu lại liên tục giảm xuống, vòng lửa là cái thứ gì? Khoan đã, tại sao lại rút máu nhanh như vậy, bơm cũng không kịp.
Sau bao nhiêu lần than thở, Diệp Thiên rốt cuộc cũng chấp nhận nhìn màn hình xám lại, còn Tần Khinh Tuyết thì giải quyết kẻ địch cuối cùng, mang về chiến thắng cho cả đội. Đối với cao thủ như nàng, giải quyết một đám người chơi mới là chuyện quá đơn giản.
Diệp Thiên có thể rất mạnh, nhưng ở phương diện này vẫn kém xa Tần Khinh Tuyết, chuyện này khiến nàng cảm thấy rất dễ chịu.
Ngã ở chỗ nào phải đứng lên ở chỗ đó, Diệp Thiên tất nhiên không bỏ cuộc. Kỹ năng của hắn dần tăng cao, ít nhất không còn bị vòng lửa đốt chết, nhưng cũng vì vậy mà khiến Tần Khinh Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ. Tên này vừa rơi xuống nhặt đủ trang bị liền tìm một chỗ núp, sau đó thấy vòng lửa xuất hiện liền chạy điên cuồng. Nếu không phải có nàng bọc hậu, xử lý những kẻ thù quanh đó, hắn đã sớm bị bắn chết vô số lần. Cùng Diệp Thiên chơi game quả thực có chút cảm giác thành tựu nhưng cũng là một loại cực hình. May mắn tính cách của Tần Khinh Tuyết không quan la hét, đổi lại là một đồng đội toxic khác đã sớm chửi đến mười tám đời tổ tông của hắn.
Hai người chơi đến tận bảy giờ tối, Diệp Thiên vẫn muốn chơi tiếp nhưng bị Tần Khinh Tuyết ngăn cản. Nàng là con người có nguyên tắc nghiêm ngặt về thời gian, đúng bảy giờ tối phải dùng bữa. Diệp Thiên cũng tạm đặt máy sang một bên, bữa tối hôm nay có rất nhiều món ngon, thưởng thức mỹ thực cũng là một loại vui sướng.
Khi ăn Tần Khinh Tuyết sẽ không nói chuyện, Diệp Thiên cũng không thể tự kỷ một mình. Hắn nhanh chóng vết sạch những thứ trên bàn. Biết khẩu phần ăn của Diệp Thiên rất lớn, Tần Khinh Tuyết luôn căn dặn đầu bếp chuẩn bị thật nhiều nhưng lần nào cũng bị ăn sạch. Theo như Diệp Thiên chính là không muốn lãng phí thực phẩm. Hắn không ăn nhiều nhưng có bao nhiêu liền ăn hết bấy nhiêu.
Dùng bữa xong, Diệp Thiên liền lên phòng tắm rửa chuẩn bị. Hắn không nghĩ chuyến đi này sẽ tốn quá nhiều thời gian nên không mang theo nhiều thứ. Chỉ có một chiếc cặp chứa laptop cũng một ít pin dự phòng, ngoài ra còn có thanh dao găm Phá Hiểu đeo ngang hông.
Hơn mười giờ tối, tiếng trực thăng vang đến khiến cả trang viên bừng tỉnh…