• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết đã qua bao lâu, Hạ nhi run rẩy đứng lên, lầm bầm: "Mình phải... phải nấu thuốc cho nương nương..."

Bất chấp cơn đau ở sống lưng, nàng ấy nhanh chóng vào bếp đun một nồi thuốc cho Đỗ Hàn Yên và bưng qua cho nàng.

Viện Tích Hàn rất yên tĩnh, vừa vào cửa là có thể nhìn thấy Đỗ Hàn Yên nằm ở trong phòng, bên cạnh là một số thị nữ do Hoàng thượng phái tới hầu hạ tạm thời.

Hạ nhi bưng thuốc đi vào, Đỗ Hàn Yên nhìn thấy nàng ấy bèn bảo những thị nữ khác rời đi, sau khi mọi người rời đi nàng mới hỏi Hạ nhi: "Ngươi vừa mới bị phạt, sao không nghỉ ngơi cho khoẻ?"

Bàn tay bưng thuốc của Hạ nhi run lên, cười khổ nói: "Hầu hạ nương nương là bổn phận của Hạ nhi."

Nhìn thấy nàng ấy như vậy, Đỗ Hàn Yên không khỏi cảm thấy đau lòng, bọn họ đều xuất thân từ gia đình bình thường, nàng chỉ may mắn hơn thôi. Nàng vào cung làm phi tần, trở thành đối tượng được người khác hầu hạ, còn nàng ấy lại vào cung và liều mạng mình để phục vụ người khác...

Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu nàng không phải là phi tần hoặc là vợ lẽ của hoàng tử, vậy Tích nhi có nguyện ý ở bên cạnh nàng hay không?

Nghĩ đến đây nàng lại rơi nước mắt.

Hạ nhi thấy vậy cau mày lo lắng nói: "Nương nương, khó khăn lắm người mới giữ lại được đứa trẻ, hãy cười đi ạ, người vui vẻ thì đứa bé mới vui vẻ."

"Mất đi Tích nhi, ta làm sao có thể vui vẻ?"

Tay cầm thuốc của Hạ nhi lại bắt đầu khẽ run, đột nhiên mất đi sức lực, không cẩn thận đổ bát thuốc xuống đất, bát sứ rơi thành mảnh vụn trên mặt đất.

Hạ nhi nhanh chóng quỳ xuống và vội vàng nói: "Mong nương nương thứ lỗi cho nô tỳ."

Đỗ Hàn Yên ngồi dậy: "Được rồi, đổ thì nấu nồi khác, sức khoẻ của ngươi còn đang trong quá trình khôi phục, mau đứng dậy đi."

"Hạ nhi dọn dẹp chỗ này trước đã ạ." Thấy Đỗ Hàn Yên muốn đứng dậy giúp đỡ, Hạ nhi vội vàng đè nàng xuống giường, còn mình thì quỳ trên mặt đất nhặt mảnh vỡ.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, hiện tại Đỗ Hàn Yên không thể tiếp khách nên nhờ Hạ nhi ra mở cửa, nếu có việc quan trọng thì dẫn đối phương đến phòng ngủ. Người đến là Đông nhi mà nàng hiếm khi được nhìn thấy, nàng ta nhìn thấy thuốc và mảnh vụn vương vãi trên mặt đất rồi liếc nhìn Hạ nhi, Hạ nhi phớt lờ nàng ta và một mình dọn dẹp.

"Có chuyện gì vậy?" Mặc dù Đỗ Hàn Yên còn yếu, nhưng nàng vẫn ngồi thẳng người và hỏi một cách uy nghiêm với tư cách là một nương nương.

"Thưa nương nương, Thái tử điện hạ đã trở lại."

Nghe tin này, Hạ nhi và Đỗ Hàn Yên không khỏi mở to mắt.

Sau đó Đông nhi lộ ra vẻ phức tạp: "Nhưng mà..."

***

Chẳng mấy chốc, không chỉ hoàng cung mà hầu như cả nước đều biết một sự kiện trọng đại vui buồn lẫn lộn đã xảy ra.

May mắn thay đất nước đã chiến thắng trong cuộc chiến, thoát khỏi danh tiếng là kẻ yếu trong quân đội và chống lại ngoại tộc. Nhưng điều đáng buồn là vị tướng anh hùng Hạ Thiên Thần, người lãnh đạo quân đội giành chiến thắng đã chết trong trận chiến. Mà người ra tay lại là Thái tử Vũ Văn Dương của đất nước.

Danh tiếng của Hạ tướng quân trước khi xuất chinh đã vang khắp hang cùng ngõ hẻm, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, cho dù hung thủ là Thái tử thì cũng khó tránh khỏi bị người đời chỉ trích.

Trên thực tế, còn có một chuyện khác mà dân thường không biết, đó chính là Thái tử điện hạ cấu kết với kẻ địch chỉ để hãm hại phò mã Hạ Thiên Thần, người mà hắn bình thường không vừa mắt. Với tâm thái ngây thơ của mình dường như hắn không biết gì về mức độ nghiêm trọng của vấn đề, khiến người ta dựng tóc gáy vì tức giận. Hợp tác với kẻ thù chắc chắn là một hành động phản quốc, tóm lại sẽ bị án tử hình.

Thế nên các phi tần của Thái tử điện hạ gần như chỉ còn một con đường để đi là sẽ bị tuẫn táng, hậu cung bỗng tràn ngập bầu không khí nặng nề.

"Thần thiếp và Thái tử điện hạ chỉ có duyên gặp nhau vài lần... thật không ngờ ngài ấy lại làm chuyện như vậy..." Từ sau chuyện lần trước Thành Viên Viên sẽ thỉnh thoảng tới viện Y Liên, đến trò chuyện với Quý Liên Tích cả ngày.

Mặc dù việc Thành Viên Viên đột nhiên tiếp cận mình khiến Quý Liên Tích có chút cảnh giác, nhưng nàng cũng không hành động thiếu suy nghĩ và chỉ im lặng quan sát nàng ấy.

Tuy rằng Quý Liên Tích cảnh giác với người khác hơn trước, nhưng nàng không có ý định tự cô lập mình, bây giờ nàng phải thận trọng trong từng bước, nàng phải hiểu Thành Viên Viên hơn mới có thể tiếp tục quyết định cách đối xử với nàng ấy. Mà đây cũng là lý do khiến nàng không xa lánh Thành Viên Viên.

Lần này, khi Quý Liên Tích biết Thái tử điện hạ đã trở lại, nàng càng cảm thấy buồn bã hơn. Mặc dù Quý Liên Tích đã quyết tâm chia tay với Đỗ Hàn Yên, nhưng chỉ cần nàng tưởng tượng rằng nàng ấy phải nằm dưới người đàn ông đó, trái tim nàng sẽ như bị dao cắt.

Sau đó nhiều chuyện liên tiếp ập đến, nàng biết được Thái tử đã phạm trọng tội, thân là một phi tần, trong lòng nàng nhất thời dấy lên một tia hy vọng vô đạo đức. Nhưng sau đó nàng lại nghĩ rằng Thái tử đã phạm trọng tội, có lẽ các phi tần cũng sẽ bị trừng phạt, cảm xúc thăng trầm trong lòng khiến nàng khó có thể chống cự.

"Đỗ Thừa huy... nàng ấy đang mang thai, có lẽ sẽ được miễn.." Quý Liên Tích đột nhiên lẩm bẩm.

"Cái gì? Quý nương nương, người nói gì vậy?" Thành Viên Viên hỏi.

Nguyệt nhi ở bên cạnh lặng lẽ liếc nhìn Quý Liên Tích, nàng ấy có thể nghe thấy rõ ràng. Mọi chuyện đã như vậy rồi mà nàng vẫn luôn nghĩ tới Đỗ nương nương, ai sẽ tin lời nương nương nói chứ?

"Quý nương nương, chúng ta nên làm gì đây?" Mặc dù Thành Viên Viên cực kỳ thông minh, nhưng nàng ấy lại không hiểu biết mọi chuyện trong cung.

Lúc này Quý Liên Tích mới dời sự chú ý đến Thành Viên Viên, bất lực nhìn nàng ấy: "Còn phải xem Hoàng thượng sẽ giải quyết như thế nào... Nhưng phản quốc là trọng tội, khó tránh khỏi kiếp nạn này, ta và ngươi đều biết kết cục tồi tệ nhất sẽ như thế nào..."

"Thần thiếp còn có thể gặp lại ca ca mình không?"

"..." Quý Liên Tích im lặng.

"Thần thiếp hiểu rồi." Thành Viên Viên cúi đầu, khi nàng ấy ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười khổ: "Biết ca ca bình an trở về từ chiến trường, thần thiếp đã mãn nguyện rồi."

Quý Liên Tích đột nhiên cảm thấy hơi ghen tị vì nàng ấy có thể thể hiện sự quan tâm mà không cần kiêng kỵ gì, mà người trong lòng nàng lại không thể nói với ai.

Bầu không khí trở nên nặng nề, sau khi không khí im lặng một lúc, Thành Viên Viên hỏi một câu không liên quan: "Quý nương nương, người đã từng yêu ai chưa?"

Quý Liên Tích nghe xong trở nên cảnh giác hơn, loại câu hỏi này có câu trả lời chính xác mà phải nói ra ngay cho dù đó là lời nói dối...

Dường như Thành Viên Viên hiểu được suy nghĩ của nàng, cười nói: "Người đừng nói với thần thiếp là người yêu Thái tử điện hạ đấy nhé, thần thiếp có thể nhìn ra đó là nói dối."

Quý Liên Tích không thể hiểu được mục đích của nàng ấy là gì, nàng chỉ đành dĩ bất biến ứng vạn biến mà giữ im lặng.

Thành Viên Viên hiểu rõ gật đầu: "Thần thiếp biết người có đắn đo, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của chúng ta, nếu cuối cùng đều chết, tại sao không chọn được chết vui vẻ chứ?"

Nàng ấy đứng dậy hành lễ với Quý Liên Tích: "Đã đến lúc thần thiếp rời đi, nếu có gì mạo phạm thì Quý nương nương cứ trừng phạt thần thiếp, nhưng nếu Quý nương nương cảm thấy lời của thần thiếp có lý, thì xin người đừng để bản thân phải hối hận."

Mặc dù Thành Viên Viên đã rời đi, nhưng lời nói của nàng ấy vẫn quanh quẩn ở trong lòng Quý Liên Tích hồi lâu và không thể xua tan.

Nếu đều chết hết, tại sao không chết một cách vui vẻ?

***

"Nương nương, người thấy khoẻ hơn chưa?" Xuân nhi đỡ Đỗ Hàn Yên ngồi dậy, để nàng dựa vào thành giường.

Kể từ ngày nương nương động thai khí, mấy ngày nay nàng đều nghỉ ngơi hoặc uống thuốc bổ, đến cả Hoàng thượng cũng gửi nhân sâm thượng hạng để bồi bổ cho nương nương, nhưng nàng ấy không thấy Đỗ Hàn Yên có chuyển biến tốt.

"Tích nhi... hôm nay cũng không tới thăm ta sao?"

Chỉ cần Đỗ nương nương tỉnh dậy là sẽ hỏi về Quý nương nương đầu tiên, Xuân nhi cũng cảm thấy hơi khó chịu, Quý nương nương tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc có gì đáng để nương nương quan tâm chứ?

Đỗ Hàn Yên tự nhận thức được, nàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình: "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không sao."

Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt xanh xao ốm yếu của Đỗ Hàn Yên không ổn chút nào.

"Chúng ta sẽ không sao, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, bởi vì đây là con của ta và Tích nhi..."

Mở miệng ngậm miệng đều là Quý nương nương, Xuân nhi cũng không chịu nổi nữa.

Nàng ấy quyết định mời Quý Liên Tích đến gặp nương nương, cho dù chỉ nhìn một cái thôi cũng được!

Nàng ấy không tin Quý nương nương thật sự nhẫn tâm như vậy, nể tình tình cảm năm xưa, đến thăm cũng không quá đáng phải không?

Xuân nhi âm thầm đưa ra quyết định.

"Xuân nhi... Thái tử điện hạ... đang ở đâu?" Đỗ Hàn Yên hỏi sau khi uống thuốc.

"Thái tử điện hạ... đang bị giam trong thiên lao, chờ Hoàng thượng xét xử."

Đỗ Hàn Yên nghe xong khẽ cười một tiếng.

Nàng cảm thấy có chút nực cười, trong lòng nàng đã vô số lần hy vọng có thể rời xa Thái tử để cùng Quý Liên Tích sống một cuộc sống bình thường. Bây giờ hắn thành ra như vậy, nàng nên vui mới phải, nhưng thực tế không như nàng muốn, nàng mất đi Tích nhi và chỗ dựa duy nhất lúc này là đứa con mà người đàn ông mình không yêu để lại.

Nghĩ đến đây, Đỗ Hàn Yên đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhói, đau đến mức khó thở!

"Xuân nhi! Gọi... đại phu..." Đỗ Hàn Yên chưa kịp nói xong đã ngất đi.

Xuân nhi sợ tới mức vội vàng tiến lên kiểm tra, lại kinh hãi phát hiện chăn bông đã bắt đầu nhuốm máu đỏ, vội vàng chạy đi tìm ngự y.

***

"Ý của ngươi là bổn cung hiện tại không thể gặp Thái tử điện hạ!" Giọng của Lý Nghiên vang vọng khắp viện Hoa Nghiên, mặc dù nàng ta có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lúc này biểu cảm hung ác lại khiến thị nữ sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.

"Xin nương nương hãy bình tĩnh... Thái tử điện hạ đang bị giam trong thiên lao. Hoàng thượng đã hạ lệnh không cho bất kỳ ai đến gần..." Thị nữ run rẩy nói hết câu.

"Đúng là nói nhảm!" Nàng ta đứng lên, chỉ vào cửa và tức giận nói: "Ngươi nhìn xem những nữ nhân kia có ai thật sự yêu Thái tử điện hạ hả?! Hừ, bổn cung chỉ muốn gặp Thái tử điện hạ thôi!"

Ánh mắt tức giận của nàng ta lại bắn về phía thị nữ vô tội: "Còn ngươi, sao ngươi dám nói với bổn cung là không có cách nào?!"

Lý Lương đệ nổi danh là người có thủ đoạn độc ác, vào giờ khắc này, thị nữ thực sự cảm thấy mình xui tám kiếp nên mới phải tiếp nhận nhiệm vụ xét hỏi này.

Khi nàng ấy không ngừng dập đầu, cầu nguyện Lý Lương đệ sẽ trừng phạt nhẹ thì thị vệ bên ngoài đã mang đến một tin tức khác để phân tán sự chú ý của Lý Nghiên – Quý Lương viên đến.

Quý Liên Tích vừa vào cửa đã nhìn thấy thị nữ quỳ rạp trên mặt đất và Lý Nghiên có vẻ mặt không vui, nàng nhướng mày nói: "Ta quấy rầy đến Lý Lương đệ sao?"

Lý Nghiên thấy Quý Liên Tích hiếm khi chủ động đến tìm mình nên cảm thấy có chút hứng thú, nàng ta vẫy tay để thị nữ đang quỳ trên mặt đất lui xuống, nhếch miệng nói: "Đúng là khách hiếm."

Nàng ta bảo thị nữ mang ghế tới: "Mời Quý Lương viên ngồi."

"Không cần đâu." Quý Liên Tích hít sâu một hơi, nuốt một ngụm nước bọt mới nói: "Thần thiếp tới đây là muốn cầu xin một chuyện."

Lý Nghiên nhướng mày, Quý Lương viên quật cường này lại tới cầu xin mình, thật thú vị.

Nàng ta mỉm cười hỏi: "Ngươi nói đi."

Quý Liên Tích nhìn nàng ta một lúc lâu, âm thầm chuẩn bị tâm lý: "Xin hãy cứu đứa con của Đỗ Thừa huy."

"Cái gì?"

"Thần thiếp nghe nói tổ phụ của người là sư phó đương nhiệm của ngự y, y thuật rất tinh thông, mong tổ phụ của người cứu Đỗ Thừa huy."

"Đỗ Thừa huy gặp chuyện gì à?" Giọng điệu của nàng ta không chỉ có lạnh lùng mà còn có chút hả hê, điều này khiến Quý Liên Tích rất khó hiểu và rất không vui. Nhưng giờ khắc này nàng là người cầu xin nên cho dù tức giận đến đâu cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

"Thai khí không ổn định, đứa bé sắp không giữ nổi nữa!" Khi Quý Liên Tích nói ra những lời này, giọng điệu của nàng gần như là cầu xin. Nàng cảm thấy đau lòng khi Đỗ Hàn Yên đang phải gánh chịu thống khổ, đồng thời hối hận vì đã thất hứa không thể bảo vệ mẹ con họ.

Lý Nghiên suýt chút nữa cười ra tiếng, nàng ta không ngờ Quý Liên Tích có máu mặt trước mặt này lại khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ như vậy.

"Ta thực sự cảm thấy tiếc cho Đỗ Thừa huy, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ta?" Ánh mắt của Lý Nghiên không có chút thương hại nào, Quý Liên Tích cau mày.

Nếu Lý Nghiên thực sự muốn nhận nuôi đứa trẻ thì dù có thế nào cũng sẽ cứu mạng đứa trẻ, e rằng...

Lý Nghiên khịt mũi, khinh thường nhìn Quý Liên Tích: "Quý Lương viên ngây thơ hơn bổn cung nghĩ đó."

Quý Liên Tích bị câu nói của Lý Nghiên chọc giận đến mức không thể kiềm chế cơn thịnh nộ, nàng không thèm nói lời tạm biệt đã xoay người rời đi, nhưng Lý Nghiên đã ngăn nàng lại.

"Có lẽ bổn cung nên hỏi Quý Lương viên xem, tại sao ngươi lại quan tâm đến đứa trẻ đó như vậy... hay nói cách khác là quan tâm đến tính mạng của Đỗ Thừa huy?" Lý Nghiên cao giọng hỏi.

Quý Liên Tích không quay đầu lại, chỉ truyền đến một giọng nói: "Nếu đến cuối cùng đều chết, ta sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK