-“Không cần cứu Hân đâu…Người các anh cần cứu đã chết vì bị bắn trúng động mạch chủ rồi.Cho thấy bọn chúng là cao thủ và thiện xạ đấy.Đừng tốn công vô ích nữa.Mang chị tôi về thôi”-Huy nói lạnh lùng đến mức Hân nghe được những lời ấy mà thấy rợn người.Cô vẫn cố gắng cầu xin Huy cứu mình bằng những giọt nước mắt đang rơi như biết nói:”Huy….”.Nhưng cậu ta giả mù,gỉa điếc quay đi.Cậu quay lưng đi để nén lại nỗi đau mất người thân…
______Quay đi để giấu giọt nước mắt đau đớn
______Quay đi để cho em thấy ta vô tình
______Quay đi để mỉm cười tự nhủ mọi chuyện sẽ qua
______Quay đi để thấy rằng em không thuộc về ta
______Quay đi để em có hạnh phúc mới êm đềm
Tôi không phải không muốn cứu Hân mà vì biết rằng cô sẽ không những không bị hại mà còn được bình an quay về nhà với một anh chàng nào đó sẽ cho Hân được nhiều hạnh phúc sau này.Người bắt cóc Hân là một người bạn của pa Hân,vì muốn cho con của ông đính hôn với Hân nên mới bày ra trò bắt cóc này.Tất cả điều này cả gia đình Hân đều không ai muốn nhưng gia đình Hân bấy giờ còn đang nợ công ty họ quá nhiều mà không chắc sẽ trả hết được.Họ cũng chẳng biết làm thế nào,chỉ biết gọi điện nói với tôi toàn bộ mọi việc và xin tôi đừng can dự vào cũng như không cho Hân biết”
-“Thế đấy!”-Huy nói
-“Ra vậy.Thế sao bây giờ bây giờ hai người có thể đính hôn với nhau được nhỉ?”-Thảo tò mò
-“Bởi hai bên đã hủy hôn vì cậu con trai ấy bị ung thư rồi chết…Nhà Hân đã trả được nợ”-Huy nói rồi nhún vai
-“Ừ.Hiểu rồi”-Thảo hơi hiểu
-“Và thế là tôi làm để đánh mất cô ấy.Có thể là mất mãi mãi ấy chứ.Hahaha…”-Huy cười chua chát rồi ngẩng mặt lên trời nói tiếp-“Có lẽ ông trời đang bắt tôi phải chịu hình phạt vì lỗi lầm năm xưa chăng?”
Thảo chỉ nhìn và im lặng.Rồi cậu quay lưng bước đi.Cái sự cô đơn lạc lõng vẫn đi bên cậu kể từ cái ngày định mệnh ấy.Sẽ có điều kì diệu sẽ tới chăng?Tất cả còn lại ở phía sau....
______Hết chương 39______