***
Hoa Hồ vẫn có chút khó hiểu: "Có Tiên Viên Dưỡng Khí thiên, nhưng không có tiên sinh, chúng ta cũng không học được."
Tô Vân vừa lật xem Tiên Viên Dưỡng Khí thiên vừa tiếp tục bước đi, trong đầu không khỏi nhớ tới những gì mình gặp được ở thế giới sau Thiên Môn kia, trong lồng ngực bùng lên hào khí: "Vậy để ta làm tiên sinh dạy Tiên Viên Dưỡng Khí thiên này cho các ngươi."
Mấy tiểu hồ ly thể hiện vẻ lo lắng ra mặt.
Không phải ai cũng có thể làm tiên sinh.
Nếu ngươi hiểu sai công pháp, không những bản thân ngươi luyện sai, mà truyền cho sĩ tử thì sẽ để lại tai họa không nhỏ.
Nhưng đám người Hoa Hồ cũng hiểu được ý của Tô Vân, sớm muộn gì Viên Gia Lĩnh sẽ phát hiện thi thể của Viên Võ, nhất định sẽ truy đuổi bọn họ.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiện giờ hiểu công pháp của Viên Gia Lĩnh, lo trước khỏi họa!
Đường phía trước ngập đầy tuyết, rất khó đi. Tô Vân mặc đồ rồi cùng đám người Hoa Hồ lội tuyết nhanh chóng bước đi, được chừng vài dặm đường thì đã mệt tới thở hồng hộc.
Tuyết ngập tới tận eo, khi đi đường căn bản không thấy đám người Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt đâu cả.
Hơn nữa tuyết lại tiếp tục rơi.
Ban nãy trời còn sáng sủa, giờ tuyết bay mịt mù, nguy hiểm hơn là sắc trời càng lúc càng tối xuống.
"Tuyết rơi rồi, không phải sợ bị đuổi kịp nữa."
Tô Vân thở phào một hơi, hắn rút Thần Tiên Tác ra ném lên không trung. Bốn đứa trẻ trong tuyết nhao nhao nhảy lên ôm lấy dây thừng, rồi được đưa lên trên trời.
Tô Vân cũng bắt lấy dây thừng, lên tới không trung.
Thần Tiên Tác là một bảo vật rất tuyệt, nhưng phải sử dụng món bảo vật này như thế nào mới là quan trọng. Hắn chỉ nghĩ ra cách quăng dây thừng lên không trung mà thôi.
Dây thừng này có thể đưa bọn đi được khoảng cách một dây thừng, dây thừng bay lên không trung, sẽ trải rộng tới phía trước.
Khi nó ngắn thì chỉ là một sợi dây thừng treo cổ, chỉ dài chừng bảy thước, có thể tạm dùng buộc lên cây rồi treo một người, nhưng khi dài ra thì phải tới bảy trăm trượng. Bởi vậy khoảng cách một dây thừng chính là bảy trăm trượng.
Đám người Tô Vân giẫm lên dây thừng, di chuyển được một khoảng cách bảy trăm trượng, rồi mới túm lấy đầu dây rồi tuột xuống.
Trên cao gió lạnh, bọn họ lạnh cứng tới mức gần như không bắt được dây thừng. Thanh Khâu Nguyệt suýt thì ngã xuống, may là Tô Vân bắt được con bé.
Mọi người đáp xuống đất, Tô Vân trầm giọng nói: "Tuyết rơi mù mịt, mà vẫn còn đang rơi, sắc trời lại tối, đám vượn yêu Viên Gia Lĩnh chắc chắn không tìm thấy dấu chân của chúng ta!"
Bọn họ mạo hiểm gió tuyết tiếp tục di chuyển. Hồ Bất Bình chê biến thành người đi quá chậm, vì thế cởi quần áo cất vào trong bọc rồi biến về hồ ly.
Chỉ là con tiểu hồ yêu này chui vào trong tuyết một chốc rồi lại biến thành đứa bé, lẳng lặng mặc y phục.
Ly Tiểu Phàm nhỏ giọng hỏi, Hồ Bất Bình im lặng một lát rồi mới đáp: "Lạnh. Lạnh cứng mông, lạnh buốt tai."
Hoa Hồ trêu ghẹo: "Đây đúng là tằn tiện vào xa hoa dễ, mà từ xa hoa về tằn tiện khó. Mùa đông trước kia chẳng mặc gì, giờ mặc rồi cởi ra khó."
Bọn họ cứ đi như thế sáu bảy dặm, trời càng lúc càng tối. Tô Vân cao, nên hắn nhìn xung quanh, thấy trong gió tuyết u ám một tòa nhà bị ép tới tối sầm.
Tuyết đọng bao phủ cả miếu thờ, từ xa chỉ nhìn thấy nóc nhà trắng xóa cùng một màu với xung quanh, chỗ cửa không có tuyết nên mới miễn cưỡng nhìn ra.
Bọn họ đi ngược gió tuyết tới miếu thờ kia. Khi tới trước miếu thờ, Tô Vân ngửa đầu nhìn lên, chữ viết trên bức hoành bị tuyết phủ lên, khó nhận ra được là chữ nào.
Hắn há mồm thổi một hơi, tuyết trên bức hoành bay lên, để lộ ra ba chữ "Miếu Văn Thánh".
Tô Vân thở phào nhẹ nhõm: "Miếu Văn Thánh cung phụng Thánh nhân Nho gia. Thánh nhân Nho gia hành xử chính phái, tá túc nơi đây sẽ không làm sao."
Hắn tự tay gõ cửa, một lúc lâu sau không thấy ai trả lời thì mới đẩy cửa đi vào.
Sân của miếu Văn Thánh không lớn, ngoài chính điện thì là phòng phía đông và tây. Gian phòng phía đông là nơi để củi và nấu nướng, còn gian phòng phía tây là nơi cho khách tá túc nghỉ ngơi.
Tô Vân dẫn đám người Hoa Hồ đi tới chính điện, chỉ thấy nơi đây thờ phụng Thánh nhân Nho gia, đang khom người, một tay cầm cuốn sách, tay kia giơ một ngón tay chỉ vào chữ trong sách, không biết là đang thỉnh giáo người khác hay đang giảng giải về chữ trong sách cho người ta.
Tô Vân tìm được nhang trong dưới đàn tế, bèn đốt rồi cắm vào lư hương. Bọn họ bái lạy vị Thánh nhân Nho gia này rồi mới rời khỏi đại điện.
Hắn và Hoa Hồ đi gian phòng phía đông ôm ít củi về đốt. đám người Thanh Khâu Nguyệt, Hồ Bất Bình thì dọn dẹp gian phòng phía tây, nơi này không có chăn đệm, chỉ là dọn dẹp đôi chút, quét dọn tro bụi mà thôi.
Tô Vân dựng một đống củi nhỏ nhỏ rồi châm lửa, lại dựng một cái giá đơn giản lên trên, đặt một chiếc nồi nhỏ lên trên.
Hoa Hồ ôm ít tuyết bỏ vào trong nồi, tuyết dần tan ra.
Tô Vân lấy bánh tráng từ trong bọc quần áo, đặt nướng bên mép lửa, đến khi mùi thơm của mì và trứng gà xộc lên thì chia ra cho mọi người ăn.
Bọn họ ăn ngon nghẻ, nước lại sôi, bọn họ tự múc ít nước lên uống. Hồ Bất Bình mở cửa nhìn tiết trời bên ngoài, chỉ thấy trời đã tối sầm, gió tuyết dần ngừng lại.
Bầu trời sau gió tuyết không u tối cho lắm, trái lại có thể lờ mờ nhìn thấy phương xa.
"Đóng cửa, đóng cửa!"
Mọi người ở phía sau giục giã: "Lạnh quá! Đừng để gió lạnh thổi vào!"
Hồ Bất Bình đứng trước cửa, quay đầu nói: "Bên ngoài náo nhiệt lắm!"
Mọi người kinh ngạc, Tô Vân đi đến, nhìn ra ngoài miếu qua bức tường cũ hỏng, chỉ thấy quả nhiên bên ngoài kia sáng rực và náo nhiệt.
Cách miếu thờ một trăm bước là một tòa nhà lớn với diện tích chừng hơn mười mẫu, đèn đuốc sáng trưng, bên trong truyền tới tiếng đàn sáo cùng tiếng cười đùa ồn ào, hệt như có người dự tiệc, uống rượu mua vui bên trong.
Cách đó không xa lại có tòa nhà rộng lớn hệt như cung điện, tiếng ca hát cười vui càng to hơn. Mang máng thấy được có người tới người đi, xe ngựa như rồng rắn kéo đến.
Mà ở phương xa, trên cánh đồng tuyết và sông núi hoang vắng vào ban ngày, từng cung điện tòa nhà đột nhiên mọc lên khỏi mặt đất, rực rỡ ánh đèn đuốc, vô cùng náo nhiệt.
Còn có những nhân vật như thị nữ công tử nhân bóng tối ra ngoài ngắm tuyết, chơi tuyết. Lại có mấy cậu bé tinh nghịch chơi trò ném tuyết với nhau, làm cho đám hồ ly bên người Tô Vân kích động, chỉ muốn chạy ra tuyết chơi đùa.
Nhưng ban ngày thì lại chẳng thấy cảnh tượng này, không nhìn thấy những tòa nhà kia, nhưng đến tối thì chúng nó lại hiện lên từ đâu không rõ, trông có vẻ hết sức kỳ dị.
"Là những ngôi mộ chúng ta nhìn thấy ban ngày." Tô Vân nhìn ngó xung quanh, suy đoán: "Quá nửa là đêm đến, tính linh ra ngoài chơi đùa."
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài miếu vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc, rồi nghe thấy có người hỏi từ bên ngoài: "Văn Thánh công, Văn Thánh công! Ở nhà không?"
"Chuyện gì?" Từ gian phòng phía đông vang lên tiếng người đáp lại.
Bốn đứa bé yêu hồ bên người Tô Vân dựng hết lông tơ lên, Hoa Hồ run rẩy nói: "Rõ ràng phòng phía đông không có ai..."
Mang máng nghe thấy tiếng cửa mở, chỉ nghe bên ngoài miếu có người đối thoại với nhau, nói: "Ta tới từ Đông Lăng, chủ nhân nhà ta nói chả mấy khi có được cảnh tuyết đẹp nhường này, mời Văn Thánh công di giá tới làm khách. Chủ nhân đã chuẩn bị rượu ngon và cao lương mỹ vị, bày tịch chờ sẵn. Làm phiền thông báo một tiếng."
"Chờ chút, để ta đi bẩm báo."
Tiếng bước chân truyền tới, càng lúc càng gần, rồi đi qua phòng phía tây. Đám người Tô Vân lại chẳng thấy bóng người nào, chỉ thấy tiếng bước chân dần đi tới chính điện.
Chỗ chính điện vang lên tiếng mở cửa, bên trong dường như có tiếng người thì thầm với nhau.
Một lát sau, tiếng bước chân lại truyền tới, dần tới gần rồi đi tới trước cửa miếu.
"Thánh công nói, nhà của ta có khách tới, đang ở tại phòng phía tây. Nếu chủ nhân rời nhà đi dự tiệc chính là tiếp đón khách không chu đáo, không đúng lễ nghĩa. Bởi vậy đành phải từ chối thôi, kính xin chủ nhân Đông Lăng thứ tội."
"Vậy thì tiếc quá. Lần này chủ nhân nhà ta mời cả mấy vị Thánh công khác nữa."
"Có những vị Thánh công nào?"
"Quanh đây thì còn có những vị Thánh công nào nữa? Đơn giản là Cầm Kỳ Thi Họa thôi."
"Chờ ta đi bẩm báo lại đã."
Lại không lâu sau, chỗ cửa miếu lại vang lên tiếng người: "Làm phiền huynh đài báo cho chủ nhân Đông Lăng, Thánh công sẽ lập tức tới ngay, chỉ có thể mong khách ở phòng phía tây thông cảm cho."
"Chỉ cần lửa không tắt, còn có ai dám to gan gây sự trong miếu Văn Thánh sao?"
"Cũng đúng."
Trong phòng phía tây, Tô Vân và bốn tiểu hồ yêu quay sang nhìn nhau.
Lúc này, cửa chính điện mở ra. Tô Vân vội đóng cửa phòng phía tây lại. Chỉ nghe thấy có tiếng bước chân đi tới trước cửa phòng phía tây rồi dừng lại, khiến một người và bốn hồ yêu trong phòng tim đập dồn dập, nhìn chằm chằm đống lửa, không dám động đậy.
Ngoài cửa vang lên một giọng nói hùng hồn mà ôn hòa: "Khách tới tá túc, chủ nhà vốn là không nên đi dự tiệc, tiếc rằng là chí hữu ước hẹn, không thể không đi. Khách nhớ trong đêm đừng dập lửa, chỉ cần còn lửa, ta có thể phân biệt được phương hướng của miếu thờ trong đêm, tức thời trở về."
Tiếng bước chân vang lên, chỗ cửa miếu truyền tới tiếng cửa mở, rồi lại truyền tới tiếng đóng cửa.
Bên đống lửa, đám người Tô Vân nhìn nhau một hồi lâu mà không ai nói gì.
Lúc sau, Tô Vân nói: "Dọc đường đi ta nghiên cứu Tiên Viên Dưỡng Khí thiên, đã sắp nghiên cứu thấu triệt rồi. Các ngươi ngủ trước đi, ta xem thêm một lúc nữa, chờ khi nửa đêm gần sáng, ai tỉnh thì tới thay ta."
Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm và Hồ Bất Bình đều hóa thành hồ ly, nằm ngủ bên cạnh đống lửa. Hoa Hồ chăm sóc bọn họ, một lát sau, ba tiểu hồ yêu ngủ say, Hoa Hồ cũng dần chìm vào mộng đẹp.
Đống lửa thi thoảng vang lên tiếng lách tách nổ, bắn ra một đốm lửa nhỏ.
Tô Vân tranh thủ ánh lửa xem lại Tiên Viên Dưỡng Khí thiên một lần, lòng thoáng động, cẩn thận điều khiển nguyên khí, khí huyết đưa vào trong đôi mắt của mình.
Từ khi hắn tu thành Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ sáu, khí huyết đã đẩy dấu ấn tiên kiếm và trấn Thiên Môn chặn con ngươi của hắn ra, nhưng cho dù là tiên kiếm hay trấn Thiên Môn thì đều chưa từng biến mất, mà vẫn hiện lên trong tầm nhìn của hắn.
Nếu không nhìn kỹ thì không cách nào nhìn thấy dị trạng trong mắt hắn. Nhưng trong tầm nhìn của Tô Vân, những gì mà hắn nhìn thấy thì ngoài thế giới xung quanh ra, còn có thanh tiên kiếm đang bay, Bắc Hải rộng lớn ầm ầm sóng dậy, cùng với trấn Thiên Môn chưa từng bị hủy diệt.
Đương nhiên là còn cả tám tòa tháp cổng triều thiên nguy nga sừng sững nữa.
"Thế giới kia, ta tới đây!"
Tô Vân thôi động khí huyết, khiến nó phóng mạnh tới tám tháp cổng triều thiên kia.
Lần trước thì hắn không thấy rõ hình dáng của tháp cổng, cũng không thấy rõ nó đã mở Thiên Môn ra như thế nào. Nhưng lần này thì hắn rốt cuộc đã thấy rõ.
Chỉ thấy trên tháp cổng có những hình điêu khắc nổi của thần thú dị thú, khi khí huyết của hắn tới trước mặt thì bị những bức hình chạm nổi trên tháp cổng hút lấy, mà những bức điêu khắc chạm nổi kia thì dần dần hóa thành các cơ thể máu thịt.
Tô Vân còn chưa nhìn cẩn thận, tám tháp cổng triều thiên này đã bị kích phát rồi.
Đám dị thú thần thú trên tháp cổng sống lại, bay vọt lên không trung, bám lấy Thiên Môn của trấn Thiên Môn.
Thiên Môn xảy ra dị biến, ánh sáng chảy ra từ trong những cánh cửa, rồi hội tụ lại ở cánh cửa chính giữa.
Ù!
Tô Vân cảm giác được chấn động kỳ dị truyền tới, tầm mắt hắn trắng xóa. Chờ khi mắt hắn nhìn được trở lại, hắn phát hiện mình đã lại đi tới thế giới sau Thiên Môn kia.
Đằng xa, tiên sơn mênh mông, tiên đài lơ lửng giữa đám mây, cây cầu đá thật dài hệt như con rồng uốn lượn nhấp nhô trong biển mây.