Chờ mấy đứa nhỏ tỉnh lại, Tô Mạn vừa cười vừa nói: “Nào, chúng ta hát bài ca vỗ tay, vỗ tay nào.”
Mấy phút sau, giọng hát kết thúc, bọn nhỏ đều tỉnh dậy, Tô Mạn bắt đầu giảng bài.
Lúc giảng bài, thỉnh thoảng Tô Mạn lại để lại một ít vấn đề, đặt ra vài câu hỏi. Còn dạy xen kẽ vài câu chuyện nhỏ và ngụ ngôn, hoặc một con số trò chơi, khiến bọn nhỏ không có một phút là nhàn rỗi. Tất cả đều tích cực nghe giảng bài.
Tô Thu Nguyệt: “...”
Sau khi bị học sinh phân biệt đối xử, Tô Thu Nguyệt như cái xác không hồn bắt đầu làm việc.
Mặt trời nóng rát, phơi đến da đầu cũng đau.
Lý Xuân Hoa nhìn thấy con gái cưng đến, đau lòng quấn lên đầu cô ta một tấm vải: “Sao con lại ra đây, không dạy nữa sao?”
Tô Thu Nguyệt gật đầu. Đến bây giờ cô ta cũng không biết, tại sao mình lại không làm tốt được như Tô Mạn.
“Mẹ, mẹ nói xem con thật sự không bằng Nhị Nha sao?”
“... Các con đều rất có giỏi. Đương nhiên, Nhị Nha thật sự rất có năng lực.” Đều là con gái của mình, Lý Xuân Hoa nói thật lòng.
Tô Thu Nguyệt nghe vậy, trong lòng lập tức tràn đầy chua xót.
Ngay cả mẹ cũng nói Nhị Nha rất có năng lực, đây không phải là nói cô ta không bằng Nhị Nha sao?
Làm việc nửa ngày, Tô Thu Nguyệt mệt đến sắp lột da.
Cô ta kiên định vì mục tiêu vĩ đại rời khỏi nông thôn lên thành phố lớn.
Cơm tối như thường lệ ăn cháo ngô với rau dại.
Chỉ ăn được lửng dạ, không đủ chút nào.
Bởi vì đồ ăn của cô ta đều liên quan đến trường học, cô ta thường ăn ở căng tin của trường, ngon hơn trong đội.
Ở trường học có thể ăn no được bảy phần, ở đây chỉ có thể no năm phần, còn phải làm việc.
Sau khi ăn xong, Tô Thu Nguyệt đi tắm rửa chuẩn bị tâm sự với người nhà về mục tiêu vĩ đại của mình, cô ta muốn hỏi xem trong nhà có thể trợ giúp được ít gì không. Dù sao cũng là một người quang vinh, cả nhà được nhờ. Kết quả vậy mà cả nhà đều ra ngoài.
Ngay cả cháu gái mới một tuổi cũng được chị dâu hai Tống Ngọc Hoa ôm ra cửa.
“Chị dâu thứ, làm gì vậy?”
Tống Ngọc Hoa vội vã đáp: “Đi chiếm vị trí đó, em gái muốn xóa nạn mù chữ, chị mà đi trễ sẽ không có vị trí tốt.”
Nói xong bèn ôm ghế nhỏ chạy ngay. Tiểu Mễ Lạp còn cười ha ha.
Trên quảng trường lúc này đã ngồi đầy người, ai không biết còn tưởng là muốn hát vở kịch, xem phim nữa.
Nhân lúc trời còn chưa tối, trước tiên Tô Mạn dán hết mấy chữ hôm nay dạy ra.
Sau đó bắt đầu dạy cho mọi người những chữ này.
Mặc dù trời mùa hè lâu tối, nhưng sắc trời càng ngày càng mờ, Tô Mạn nói xong bèn để mọi người tìm chữ, ai cũng không nhìn rõ được chữ như thế nào.
May là mọi người cũng không phải đến xoá nạn mù chữ thật, chủ yếu là tới nghe kể chuyện. Tô Mạn cũng không thật sự muốn xoá nạn mù chữ, chỉ muốn được cộng thêm điểm thánh mẫu.
Thế là đôi bên ăn nhịp với nhau, dù không đọc rõ chữ nhưng vẫn vỗ tay tán thưởng.
Tô Thu Nguyệt yên lặng đứng trong đám người, nhìn Tô Mạn đứng trên đài được người người chú ý.
Cô ta cảm thấy dường như trong hơn một tháng này xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhiều điều khiến cô ta cảm thấy không chân thật, cứ như đang nằm mơ.
Ban đêm về đến nhà. Tô Mạn mới vội tắm, chị dâu cả Lâm Tuyết Cúc tự giác giặt quần áo giúp cô. Sau đó nhắc nhở Tống Ngọc Hoa đang ôm con: “Ngọc Hoa, ngày mai tới em.”
Giọng Tống Ngọc Hoa êm ái: “Em nhớ kỹ mà.”
Tô Thu Nguyệt: “...”
Ban đêm về đến phòng, Tô Thu Nguyệt nằm trên giường nhìn Tô Mạn đang nhắm mắt, giọng nói có mùi chua: “Nhị Nha, em thay đổi thật lớn, chị cũng sắp không nhận ra em rồi. Chị nhớ là trước đây em đâu phải người hay quan tâm đến người khác như vậy.”
Tô Mạn mở to mắt: “Là em thay đổi quá lớn, hay là do chị vốn không thay đổi?”
Tô Thu Nguyệt cau mày: “Em nói vậy là có ý gì?”
“Đương nhiên là ý trên mặt chữ. Ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Chị không tiến bộ, người khác sẽ vượt qua chị.”
Tô Thu Nguyệt kích động: “Ý của em là em sẽ vượt qua chị? Nhị Nha, chị chính là chị của em! Chị dù sao cũng là dựa vào năng lực của mình thi vào cấp ba, sau này chị sẽ vào thành phố. Đúng vậy, bây giờ chị không thoải mái bằng em. Thế nhưng sau này nhất định sẽ.”
Đúng vậy, bây giờ Nhị Nha không cần xuống ruộng thì sao chứ. Chỉ cần mình vào thành phố là đã khác nhau rồi.