———
Sáng sớm hôm sau, Phó Văn Thiện lên máy bay tư nhân nhà họ Phó, gặp anh cả và chị hai của mình.
Tạ Vãn Tinh không tới tiễn hắn, bởi vì anh chưa chuẩn bị tâm lý gặp gia trưởng của Phó Văn Thiện sớm như vậy. Phó Văn Thiện cũng không để ý, chỉ đè người hôn lên giường hôn thật lâu.
Máy bay còn một lúc nữa mới cất cánh. Sau khi Phó Văn Thiện lên máy bay, phát hiện anh trai cuồng công việc của hắn vẫn đang làm việc, hắn chỉ đành trò chuyện với chị gái giết thời gian.
Thế hệ này nhà họ Phó có 3 người con. Con cả Phó Quân Lan năm nay đã 32 tuổi, tính tình bình tĩnh đáng tin cậy, cũng là người nối nghiệp nhà họ Phó, đã có một con trai và một con gái.
Hai đứa em bên dưới thì tự do hơn anh cả nhiều. Một người làm thiết kế, một người làm âm nhạc.
Chị hai Phó Văn Nhã chỉ lớn hơn Phó Văn Thiện 2 tuổi, vừa sinh ra đã là hòn ngọc quý trong tay cả nhà, đặc biệt được anh cả cưng chiều cực kỳ. Thế nên lúc còn nhỏ, Phó Văn Thiện đánh nhau với chị gái cũng chưa từng thắng được lần nào. Bởi vì Phó Văn Nhã sẽ khóc lóc gọi chi viện bên ngoài.
Còn việc sinh Phó Văn Thiện thì chỉ đơn giản là ngoài ý muốn. Cha mẹ hắn sinh chị hai xong vốn đã định không sinh nữa. Ai ngờ hai năm sau lại bất ngờ mang thai hắn, mẹ Phó không nỡ phá thai thế nên mới có Phó Văn Thiện ra đời.
Cũng may từ nhỏ tình cảm giữa ba người đã luôn tốt, mặc dù ầm ĩ đánh nhau đều có đủ nhưng không hề ảnh hưởng đến chuyện cả ba đồng lòng với nhau.
Phó Văn Thiện thò lại gần xem chị hai hắn đang làm gì. Vừa định trêu hai câu để kết nối tình chị em thì bất ngờ nhìn thấy mặt bạn trai mình trên màn hình.
Phó Văn Nhã ngốc nghếch xem video fanmade của Tạ Vãn Tinh, cười thấy răng không thấy mắt.
Phó Văn Thiện nhướng mày, hắn không ngờ chị hai hắn vậy mà thích Tạ Vãn Tinh. Dù sao dựa theo tốc độ 3 tháng đổi người yêu một lần của chị hắn, chắc chắn sẽ không yêu ai dài lâu rồi.
Phó Văn Thiện vừa nghĩ xong đã thấy Tạ Vãn Tinh vươn người lên từ bể bơi. Thân hình cao gầy và vòng eo mềm dẻo hiện rõ. Tạ Vãn Tinh giơ tay vuốt tóc ngược về sau, để lộ vầng trán mịn màng và gương mặt tuấn tú. Ánh mắt vừa lười biếng vừa lạnh lùng, lơ đãng nhìn về phía camera.
Phó Văn Nhã lập tức gào thét chói tai như gà: "A a a a a a chồng em đẹp trai quá đi!!! Tinh Tinh mẹ yêu con!"
Phó Văn Thiện vội bịt kín lỗ tai, trong lòng lại vô cùng tức giận.
Bối phận điên khùng gì vậy?!
Gì mà chồng chị? Đây rõ ràng là vợ em!
Phó Quân Lan đã quá quen với dáng vẻ mê trai của em gái mình. Dù tiến độ công việc bị gián đoạn thì cũng chỉ nhìn lướt qua bên này một cái rồi thôi.
Phó Văn Nhã xem hết toàn bộ video fanmade xong mới thoả mãn quay qua nhìn em trai mình: "Mày mới định nói gì với chị à?"
Phó Văn Thiện vô cảm đáp: "Không có gì. Vốn định kết nối tình cảm chị em chút, sau đó nhận ra chị thà xem video hơn nói chuyện với em trai mình."
Quan trọng nhất là còn gọi vợ người khác là chồng lung tung nữa.
Phó Văn Nhã ghét bỏ liếc nhìn Phó Văn Thiện: "Mày có gì đẹp đâu. Cái mặt này chị mày nhìn từ bé đến lớn rồi, dù có đẹp trai hơn nữa thì nhìn mãi cũng chán đấy biết không?"
Nhưng cô nghĩ, tốt xấu gì cũng là em trai ruột của mình, nên thỉnh thoảng vẫn nên quan tâm một chút.
Cô hỏi: "Có phải gần đây mày đang bận ra album không? Lâu rồi chưa về nhà. Chị nghe nói mày dọn đến Vịnh Hà Loan rồi à? Ở quen chưa?"
Phó Văn Thiện cong khoé môi: "Quen rồi, quan hệ với hàng xóm cũng tốt lắm. Thậm chí em còn thấy hối hận sao không dọn đi sớm hơn."
Phó Văn Nhã cũng không nghĩ nhiều: "Vậy được rồi, mày ở bên ngoài một mình, có phiền phức gì nhớ nói trong nhà một tiếng. Với cả sắp trung thu rồi, nhớ về nhà ăn cơm đó."
Phó Văn Thiện nói: "Biết rồi."
Nhà bọn họ mỗi năm có hai lễ tết phải trải qua cùng nhau, một là tết âm lịch còn một là trung thu.
"Nhưng đừng nói chị không nhắc mày, trung thu lần này mày sẽ trở thành tâm điểm đó. Mẹ đang chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho mày." Phó Văn Nhã vui sướng khi người gặp hoạ.
"Chị nghe nói là con gái thứ hai nhà họ Phương, nhỏ hơn mày một tuổi, tốt nghiệp đại học Oxford. Nhưng mà con bé..." Phó Văn Nhã ngẫm nghĩ, uyển chuyển nói: ".. Khá dễ thương, tính tình cũng đàng hoàng."
Phiên dịch lại là... con bé không đẹp lắm.
Phó Văn Thiện vừa nghe đã cau mày, không biết mẹ hắn đang nghĩ gì: "Chị còn lớn hơn em 2 tuổi mà sao em lại là người bị giới thiệu đối tượng vậy?"
Phó Văn Nhã búng búng móng tay, khinh thường liếc nhìn em trai một cái: "Bởi vì từ khi chị mày lên cấp ba thì không hề nghỉ ngơi, đám bạn cũ có thể tạo thành một đội bóng đá luôn rồi. Bây giờ mẹ chỉ mong chị mày không gieo tai hoạ cho con trai nhà lành chứ nào dám giục chị mày kết hôn đâu."
Cô không hề nói quá chút nào, ba anh em nhà họ Phó đều rất xinh gái đẹp trai. Thế nên Phó Văn Nhã dựa vào sắc đẹp liên tục "phạm tội", những bạn trai cũ trước đây toàn bị chị ấy đá trước thôi.
Cô chọt chọt trán Phó Văn Thiện: "Còn mày, đến giờ vẫn chưa yêu đương một lần nào. Có mất mặt không hử?"
Phó Văn Thiện cười lạnh một tiếng, tràn ngập khinh thường: "Ai mà không có người yêu chứ? Không phiền mọi người nhọc lòng."
Phó Văn Nhã vừa nghe đã biết có biến, nhưng cô cũng không thấy ngạc nhiên lắm. Dù sao giá trị của Phó Văn Thiện bày ra đó, đương nhiên sẽ có rất nhiều yêu tinh nhỏ lao vào hắn rồi.
Cô chỉ ngước mắt lên, hỏi: "Mày có người yêu rồi hả? Ai vậy? Người trong giới à?"
Phó Văn Thiện không muốn nói cho chị hắn: "Mới vừa xác định quan hệ thôi, chị đừng có hỏi thăm. Nếu doạ người ta chạy mất thì em không để yên cho chị đâu."
Phó Văn Nhã cũng lộ vẻ khinh thường, chậc một tiếng: "Không hỏi thăm thì không hỏi thăm. Vốn chị thấy mày mới yêu đương lần đầu nên chị định kiểm tra giúp mày một chút, không cảm ơn thì thôi."
Phó Văn Thiện kiêu ngạo liếc nhìn chị gái một cái, khoe khoang: "Không cần đâu, người yêu của em cực kỳ tốt. Chị cho rằng em giống chị à? Chỉ biết nhìn mặt thôi."
Không phải hắn chém gió chứ cả đội bóng người yêu cũ của Phó Văn Nhã đều không bằng một Tạ Vãn Tinh của hắn đâu.
Phó Văn Nhã giận dữ: "Mày còn không biết xấu hổ mà nói chị chỉ biết nhìn mặt à? Mày ế đến bây giờ còn không phải là vì mê mặt đẹp hả?"
Hai người bất đồng quan điểm suýt chút là đánh nhau. Chị một câu em một câu bắt đầu cãi nhau, chỉ số thông minh tuột thẳng xuống đáy, tựa như quay lại lúc bé hở ra là nắm đầu nhau vậy.
Phó Quân Lan nhìn lướt qua bọn họ, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Thậm chí y còn lười nghe bọn họ cãi nhau vì cái gì. Công việc xong xuôi thì bình tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.
...
Chuyến bay mất hơn 10 tiếng mới hạ cánh. Lúc máy bay đáp xuống, trong nước đã là buổi tối nhưng bên này vẫn là sáng sớm.
Phó Văn Thiện lập tức nhắn tin cho Tạ Vãn Tinh, nói hắn đã tới rồi.
Tạ Vãn Tinh trả lời trong vòng một giây: [Bây giờ em đang ở một mình hả?]
Phó Văn Thiện: [Không phải, em đang trên đường đến nhà ông chú em. Còn có anh trai và chị gái em nữa.]
Hắn biết Tạ Vãn Tinh muốn gọi điện thoại cho hắn, nhưng không biết hắn có đang ở một mình hay không.
Phó Văn Thiện nhắn tiếp: [Đợi lát nữa về phòng em nói chuyện với anh sau nhé.]
Tạ Vãn Tinh gửi lại một icon vui vẻ, là một con mèo béo quẫy tới quẫy lui.
Phó Văn Thiện bật cười.
Phó Văn Nhã đã sớm để ý sắc mặt của em trai mình, vừa nhìn đã biết là đang nói chuyện với người yêu rồi.
Trong lòng cô cũng thầm thấy ngạc nhiên. Đời này cô còn chưa từng thấy biểu cảm dịu dàng như vậy của Phó Văn Thiện đâu. Xem ra thằng ba rất quan tâm người yêu này nhỉ?
...
Ông chú của Phó Văn Thiện sống trong một trang viên.
Lúc nhỏ Phó Văn Thiện cũng từng đến đây chơi vài lần lúc nghỉ hè nên rất quen thuộc.
Ba anh em đi chào ông chú tóc đã bạc nhưng tinh thần vẫn phấn chấn trước rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
Phó Văn Thiện vừa về phòng đã vội gọi điện thoại cho Tạ Vãn Tinh, bên kia vừa bắt máy đã nghe hơi ồn ào.
"Anh đang ở đâu vậy? Hình như em nghe thấy tiếng người khác nói chuyện."
"Anh đang trong phòng nghỉ sau hậu trường. Không phải anh đã nhận một vở kịch à? Giờ anh đang tập luyện nè." Tạ Vãn Tinh cười nói.
"Bên ngoài có hơi ồn nên truyền vào tận phòng nghỉ. Em thì sao? Về tới phòng rồi hả"
"Đúng vậy, bên em vẫn đang là buổi sáng." Phó Văn Thiện chuyển sang cuộc gọi video.
"Tối nay còn có buổi tiệc em phải tham gia. Đến lúc đó ông chú sẽ thông báo chuyện phân chia tài sản."
Tạ Vãn Tinh hỏi: "Ba anh em em là người kế thừa duy nhất à?"
Phó Văn Thiện nghĩ: "Cũng không phải, còn có một người chị họ nữa, nhưng em và chị ấy cũng không thân lắm. Ông chú phân cho em một trang viên và một khách sạn suối nước nóng. Còn có một thương hiệu gì đó nữa... mấy cái khác em không nhớ rõ lắm."
Tạ Vãn Tinh cười: "Ông chú của em rất thương em nhỉ."
"Đúng vậy." Phó Văn Thiện cũng thừa nhận.
"Lúc còn nhỏ em sang đây chơi, lỡ làm vỡ cái bình sứ thời Tống mà ông cực kỳ thích nhưng ông cũng không nỡ đánh em. Anh trai em phạt em không được ăn cơm chiều, ông còn lén tới cho em bữa khuya."
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Tạ Vãn Tinh bên này được nhân viên công tác nhắc nhở đi tập luyện.
Phó Văn Thiện nói: "Anh đi đi, em cũng ngủ một lát đây."
Tạ Vãn Tinh cũng không nói thêm gì nữa, cứ thế cúp điện thoại.
Nhưng sau khi tập luyện xong quay về Vịnh Hà Loan, nhìn nhà mình và nhà cách vách tối tăm không ánh đèn, anh vẫn ngơ ngác trong chốc lát.
Tạ Vãn Tinh vào phòng, lấy điện thoại ra mới phát hiện Triệu Cảnh Hoa nhắn tin cho anh, hỏi anh có muốn quà sinh nhật hay không.
Anh cười cười, nhắn lại một câu: [Em muốn lấy Oscar, anh xem...]
Triệu Cảnh Hoa trả lời trong một giây: [Biến đi! Anh còn muốn trẻ mãi không già đây.]
Hai người tám nhảm thêm vài câu thì Triệu Cảnh Hoa bị chồng y khiêng vào phòng ngủ. Y chẳng những không xấu hổ mà còn nói: [Anh phải đi làm tình đây, bái bai.]
Tạ Vãn Tinh: [...]
Sau khi đặt điện thoại xuống, Tạ Vãn Tinh nằm trên giường một lát.
Hôm nay thấy Phó Văn Thiện không nhớ mấy ngày nữa là sinh nhật anh, thật ra anh có hơi mất mát.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hai người bên nhau cũng không bao lâu, không nhớ được cũng bình thường.
Hơn nữa giờ Phó Văn Thiện đang ở nước ngoài, cho dù anh có nói thì cũng chỉ tăng thêm phiền mà thôi.
Tạ Vãn Tinh thở dài, nhắm mắt lại nhưng vẫn không ngủ được.
Đệt! Anh cũng muốn làm tình!
Đều tại Triệu Cảnh Hoa hết!
———