Triệu Lăng Phong cũng vừa lúc tiến vào, hắn mơ hồ cũng đã nghe hết mọi chuyện, khoé môi hắn nhẹ cong lên đầy dụ hoặc.
" Hoàng thượng, Tứ Vương Gia đến rồi!" Thái giám bên cạnh hắn ta lại chạy vào thông báo.
" Cho vào đi, dù sao cũng có chuyện cần phải nói!" Hoàng thượng tay day day trán mệt mỏi ra lệnh.
Triệu Lăng Phong từ bên ngoài bước vào, ánh mắt sắc lạnh của hắn quét ngang Nạp Lan tướng quân, làm cho ông ấy cảm thấy lạnh cả sống lưng. Người rõ nhát gan, vậy mà lại muốn làm nhạc phụ của hắn, thật là khiến hắn cảm thấy khinh bỉ.
" Tứ Vương, đệ chắc cũng đã nghe hết rồi đi, vậy ý của đệ như thế nào?" Hoàng thượng không trốn tránh, hắn ta thẳng thừng hỏi.
" Nếu như Nạp Lan tướng quân đã yêu thương con gái như thế, thì đệ đây nể tình ông ấy đã bảo vệ biên giới an toàn mà chấp thuận vậy!" Triệu Lăng Phong gật đầu đồng ý, điều này làm cho mọi người trong triều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ còn tưởng đâu hắn sẽ kiên quyết từ chối, vậy mà hắn lại đồng ý, chuyện này quả thật làm người ta kinh hách.
" Nếu như đệ đã đồng ý, vậy ta sẽ chọn ngày lành cho hai ngươi!" Hoàng thượng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như Triệu Lăng Phong mà không đồng ý, thì hắn chắc sẽ mất mặt chết mất.
Đường Đường là Hoàng thượng của Nam Việt quốc, vậy mà hắn lại cảm thấy sợ hãi trước Tứ Vương Gia.
" Có điều...ta muốn thêm một điều kiện nữa!" Đột nhiên Triệu Lăng Phong lại lên tiếng, ánh mắt của hắn có hơi đáng sợ một chút.
" Đệ muốn gì?" Hoàng thượng tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bởi vì lời nói úp mở của hắn.
" Ta muốn nạp nhị tiểu thư Dương Tử Nghiên của phủ thừa tướng làm trắc phi, hoàng thượng có tác hợp cho ta hay không? Cả hai cùng gả một ngày đi, vì ta không có nhiều thời gian!" Hắn nở nụ cười quỷ dị trả lời.
" Cái gì?" Nạp Lan tướng quân nghe xong mặt mày nóng ran, ông ta vì con gái mà thỉnh cầu, vậy mà hắn lại trước mặt mọi người đòi nạp thêm trắc phi, đúng là xem ông ta chẳng ra thể thống gì mà.
" Hoàng thượng, chuyện này không thể được! Làm sao có thể như vậy, danh tiếng và phẩm giá của Tứ Nguyệt sẽ bị ảnh hưởng!" Nạp Lan tướng quân vội vàng lên tiếng.
" Nạp Lan tướng quân, ông không đồng ý? Vậy thì chuyện hôm nay xem như chưa nói gì đi, nếu như không thể nạp trắc phi, vậy thì vị trí Vương Phi cũng không cần nạp làm gì!" Triệu Lăng Phong lười biếng nhìn ông ta đáp.
Nghe đến đây sắc mặt của ông ta càng lúc càng đỏ bừng, này chẳng phai công khai sỉ nhục sao? Ông ta làm thế nào mà chịu nổi?
" Vương Gia, ngài có cần phải như vậy hay không?" Ông ta khó nhọc mở lời.
" Ví trí Vương Phi của ta, ta muốn thế nào thì thế ấy!" Triệu Lăng Phong đến liếc nhìn cũng chẳng thèm, hắn nhàn nhạt thanh âm đáp.
" Hoàng thượng, vậy chuyện này để hạ thần trở về bàn với phu nhân và nhi nữ, không cần phải vội!" Nạp Lan tướng quân thở mạnh nói, xem ra ông ta cần phải suy xét lại chuyện này rồi.
Một màn này như tự lấy búa đập vào chân, nhục nhã trước bá quan văn võ không kể xiếc.
Phủ Dương Thừa Tướng.
Dương Thanh Giản lúc này vẫn chưa biết một màn đấu khấu của hai người trong triều đình, ông ta bình thản ngồi nhâm nhi tách trà thơm ngon.
Bên ngoài một gia đinh chạy vào thông báo." Tướng gia, người nhà quan Tống thượng thư đến rồi!"
" Ừm, ta biết rồi! Mau sắp xếp cho họ một chút, ta ra liền bây giờ đây!" Ông ta gật đầu dặn dò.
Người đến chỉ có Tống Thiện và Tống thượng thư Tống Tĩnh, một già một trẻ tâm trạng vô cùng háo hức. Nghĩ đến có thể lấy một giai nhân như Dương Tử Nghiên, Tống Thiện khoé môi không ngừng cong lên.
" Tống thượng thư, ông đến rồi!" Dương Thanh Giản từ ngoài đi vào, ông ta cười nói.
" Dĩ nhiên phải đến rồi, đến để gặp con dâu tương lai chứ!" Tống Tĩnh bật cười đáp.
" Vậy không để hai người chờ lâu nữa, để tôi gọi con bé đến!" Dương Thanh Giản nói xong xoay lại nhìn gia đinh ra lệnh.
Dương Tử Nghiên lúc này đang ngồi bên đình viện giữa hồ sen, nàng đang tìm cách để xử lý lão già Dương Thanh Giản.
" Hừm, lão già đáng chết!" Nàng khó chịu nói.
Tiểu Yên ở trong phòng nhận được tin tức của gia đinh kia, nàng ta ba chân bốn cẳng chạy đến báo tin." Tiểu thư, tiểu thư...không hay rồi!"
" Tiểu Yên, muội làm gì chạy nhanh như vậy chứ? Có gì từ từ nói!" Dương Tử Nghiên nhíu mày lại, nàng cẩn thận vỗ nhè nhẹ lưng Tiểu Yên.
" Tiểu thư...đến rồi! Tên Tống Thiện đó đến rồi lão gia gọi người sang bên đó..." Tiểu Yên thở dốc nói.
" Cái gì?" Nàng kinh ngạc kêu lên, không phải nói còn mười ngày nữa sao? Tại sao mới hôm nay đã đến tìm nàng rồi.
" Tiểu thư, người trốn đi!"
" Không kịp rồi! Nếu như đã không thể chạy, vậy thì ta trực tiếp đối đầu với thử thách vậy! Dương Thanh Giản, là ông ép ta phải trở mặt, không nhận cha con đấy!" Ánh mắt Dương Tử Nghiên kiên định đáp, nàng nhìn về hướng phòng khách .
" Tiểu Yên, đi thôi!" Không để họ phải chờ lâu, nàng đứng lên đi ra ngoài, không cần trang điểm gì mà đến thẳng chỗ bọn họ đang chờ.
Danh Sách Chương: