Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc! 

Mãn Thương Hải có thực lực như vậy sao, một chưởng đánh gãy tay Lâm Chính. 

Lâm Chính cũng là một kẻ mạnh mà! Quyền cước của mọi người đều chỉ có thể gây chút xây xát cho anh, nhưng bây giờ xương anh gãy rồi! 

Mọi người nhíu mày, không tin nổi cảnh tượng trước mặt, một lúc sau tiếng hò hét vang lên. 

"Được lắm!" 

"Sư phụ lợi hại quá!" 

Mọi người đều vô cùng kích động. 

Lâm Chính liên tục lùi về sau. 

Mãn Thương Hải không có thừa thắng xông lên, mà lui về sau thở một hơi. 

Mặc dù một chưởng này giúp ông ta chiếm được ưu thế nhưng ông ta tốn không ít sức lực, sắc mặt trắng bệnh. 

So với trạng thái của Lâm Chính ông ta cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. 

"Đây là nội kình sao?", cô gái bên cạnh hỏi. 

"Nội kình?", Anh Mục hơi kinh ngạc, nhìn Mãn Thương Hải bằng ánh mắt khiếp sợ: "Công phu của Mãn sư phụ đạt đến trình độ này rồi sao? Luyện ra cả nội kình?" 

"Chỉ là kỹ thuật tầm thường thôi, không có gì cả", Mãn Thương Hải khẽ mỉm cười. 

Mọi người xung quanh đều nhìn ông ta với ánh mắt sùng bái. 

Công phu ngoại gia luyện đến mức độ này, có cả nội kình chảy ở bên trong, nhưng nội kình không phải thứ người thường có thể luyện ra được, nó là sự kết hợp giữa khí và lực, phải đối lực, khống chế khí đến mức độ đỉnh cao mới có thể tu luyện ra, nhiều người cả đời cũng chưa chắc đạt được đến trình độ này. 

Không ngờ trình độ của Mãn Thương Hải lại cao đến vậy. 

Chẳng trách một chưởng của ông ta có thể đánh gãy tay Lâm Chính. 

"Võ quán Mãn Thị quả nhiên cũng mạnh", ông lão khẽ gật đầu. 

"Mày thua rồi thằng nhãi! Cũng chẳng trách được tao, ai bảo mày khiêu chiến quyền uy của võ quán Mãn Thị chứ? Tao cho mày cơ hội rồi, nhưng mày không chịu, vậy nên tí nữa để xem tao xử lý mày thế nào, mày đứng có oán trách nhé!", Mãn Thương Hải nhìn chằm chằm Lâm Chính nói. 

"Ồ? Vậy ông muốn xử lý tôi thế nào?", Lâm Chính nói. 

"Nhất định phải phế tay chân mày, dù sao mày làm nhiều người của võ quán Mãn Thị bị thương thế, sau này tao sẽ nhốt mày trong võ quán ba năm để thể hiện sự uy nghiêm của võ quán chúng tao, ba năm sau tao sẽ thả mày đi", Mãn Thương Hải lạnh lùng nói. 

"Nhưng không có tay chân, ông thả tôi ra ngoài tôi vẫn chết thôi". 

"Đó là chuyện của mày", Mãn Thương Hải nói:"Ai bảo mày ngông cuồng kiêu ngạo, chạy đến đây gây chuyện?" 

"Người ngông cuồng kiêu ngạo là các người mà!", Lâm Chính lắc đầu nói. 

"Đã là lúc nào rồi mà còn cãi?", Mãn Thương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, lại đi lên. 

Ông ta đang muốn xử lý Lâm Chính 

Lâm Chính không hề hoảng loạn, chỉ lấy ra mấy cây châm bạc, sau đó đâm từng cây một vào người. 

"Hả?" 

Hô hấp của ông lão hơi dồn dập. 

"Châm bạc?", cô gái cũng lộ vẻ kinh ngạc. 

"Mày còn biết châm cứu?" 

Mãn Thương Hải không hề biết anh chính là Lâm thần y, dù hơi bất ngờ nhưng ông ta không phải kẻ ngu, sao có thể cho Lâm Chính cơ hội, ông ta hừ một tiếng rồi lại lao tới. 

Mọi người bao vây lên Lâm Chính, một người công một người thủ, hai người nhắm vào hai tay, có vẻ như muốn phế bỏ tứ chi của anh. 

Bốp bốp bốp! 

Ba nắm đấm đập lên người Lâm Chính, tiếng động vang lên. 

"Không được, không dùng nội kình, chúng ta rất khó làm hắn bị thương, trừ phi… dùng dao!", mọi người run rẩy, một người hét lên. 

"Đối phó với loại người này còn cần dùng thủ đoạn, như vậy chúng ta có thắng cũng mất mặt võ quán", Mãn Thương Hải nói. 

"Ỷ đông hiếp yếu như vậy mà là có thể diện sao?", Lâm Chính cười nói. 

"Có thể đánh bại được mày là được!" 

Mãn Thương Hải hừ một tiếng, sau đó nắm đấm đập lên cánh tay còn lại của Lâm Chính. 

Lần này, ông ta lại dùng nội kình, định đánh gãy hai tay Lâm Chính. 

Kết thúc rồi! 

Cô gái lầm bầm. 

Anh Tú ở bên kia vô cùng lo lắng, muốn tiến lên nhưng bị Anh Mục ngăn cản. 

"Đợi chút, đây là…" 

Ông lão đột nhiên kêu lên. 

"Hả?" 

Cô gái sững sờ, nhìn qua nhưng chỉ liếc mắt một cái liền sững sờ. 

Trong chớp mắt, Lâm Chính phản kích! 

Hai chân và một tay bị người nhà họ Mãn khóa chặt, nhưng cánh tay bị gãy xương không ai chú ý kia tóm lấy yết hầu Mãn Thương Hải. 

Thủ đoạn nhanh như sét đánh, chẳng kịp phòng bị. 

Sau khi Mãn Thương Hải phản ứng lại, muốn né tránh đã là điều xa vời. 

"Không thể nào…", ông ta mở to mắt, yết hầu bị Lâm Chính bóp chặt. 

Sức mạnh cực đại gây rối loạn lực khí trên người ông ta, chưởng đập lên vai Lâm Chính nhẹ như bông. 

"Á?" 

"Quán chủ!" 

Mọi người đều sững sờ. 

Đầu mọi người như bị nổ một cái trắng xóa hết cả. 

Cánh tay bị gãy của Lâm Chính… sao có thể cử động được? 

Chỉ thấy Lâm Chính tóm lấy cơ thể Mãn Thương Hải sau đó đập về phía người của võ quán ở bên cạnh. 

Người đó không kịp phòng bị, lập tức bị cơ thể của Mãn Thương Hải va vào, ngất xỉu tại chỗ. 

Lâm Chính lại hất cánh tay, đập vào hai tên bên cạnh. 

Bốp! 

Bốp! 

Bốp! 

… 

Tiếng đập vang lên không dứt khiến người nghe mất hồn mất vía. 

Không bao lâu sau, ba người khóa chặt người Lâm Chính đều bị đập ngã, chẳng còn ai đứng dậy nổi. 

Còn về Mãn Thương Hải, trước mắt ông ta đầy sao, không biết đâu là đông tây nam bắc. 

Lâm Chính tóm lấy cổ ông ta đập mạnh xuống đất. 

Rắc. 

Mặt đất bị anh đập nứt ra. 

Nhưng anh vẫn không hề thả tay, tiếp tục kéo cơ thể Mãn Thương Hải về phía trước, sau đó đạp một chân lên ngực ông ta. 

Rắc! 

Tiếng xương gãy vang lên. 

Mãn Thương Hải như quả bóng da lăn mấy vòng mới ngừng lại. 

Ông ta không bò dậy nổi nữa, chỉ là có thể hé mắt nhìn bản thân đầy máu cùng bóng dáng Lâm Chính. 

Thời khắc này, ông ta mới nhìn rõ trạng thái của Lâm Chính. 

Vết thương trên người anh đã biến mất. 

Còn cánh tay bị gãy kia vẫn chẳng làm sao. 

Người này… giống như chưa từng bị thương. 

"Chuyện này… không thể nào… mày có pháp thuật sao?", Mãn Thương Hải yếu ớt đau đớn nói. 

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" 

"Hắn… vết thương trên người hắn đâu?" 

Mọi người xung quanh cũng sợ giật mình, mặt ai cũng tái mét. 

Ngay cả cô gái cũng bụm miệng, không tin nổi nhìn Lâm Chính. 

"Sai rồi! Chúng ta đều nhìn nhầm rồi!" 

Ông lão ở bên này đột nhiên mở mắt nói: "Hóa ra không phải cậu ta không biết võ công! Chỉ là tất cả võ công cậu ta dùng …. khá đặc biệt!" 

"Là võ công gì vậy?", cô gái bên cạnh vội vàng hỏi. 

Ông lão nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới từ từ nói. 

"Y võ!" 

"Cái gì? Y võ?" 

Sắc mặt cô gái tái mét, dường như nghe thấy thứ gì đó không thể tin nổi. 

Sau đó lại nhìn mắt Lâm Chính, vẻ mặt lộ ra chút sợ hãi. 

Còn về Mãn Thương Hải ở bên, mặt ông ta xám như tro, dường như đã tuyệt vọng rồi. 

Rõ ràng… ông ta đã từng nghe qua y võ. 

Nhưng bây giờ cũng không quan trọng nữa rồi. 

Bây giờ… còn ai có thể cứu ông ta đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
LNN
Luu Nguyen Ngoc Duy24 Tháng sáu, 2023 17:21
Cả tháng nay kg đọc được là sao. Tới chương 1000 đúng luôn. Coi thường độc giả rồi ai đọc
LNN
Luu Nguyen Ngoc Duy24 Tháng sáu, 2023 17:19
Cả tháng nay kg đọc được là sao. Tới chương 1000 đúng luôn
LNN
Luu Nguyen Ngoc Duy24 Tháng sáu, 2023 17:18
Cả tháng nay kg đọc được là sao
NLV
Ngọc Long Vũ25 Tháng năm, 2023 19:35
Đọc truyện này bực mình với mấy e xinh nhưng ngu v.l, haiz....
LN
Luu Nguyen18 Tháng năm, 2023 07:03
Đọc tới chương 350 rồi đứng kg ra nữa. Làm vậy thì ai vào xem nữa
LN
Luu Nguyen18 Tháng năm, 2023 06:52
Đọc gì đứt đoạnh. Chán phèo. Mất hứng
LN
Luu Nguyen18 Tháng năm, 2023 06:52
Đọc gì đứt đoạnh. Chán phèo. Mất hứng
NLV
Ngọc Long Vũ16 Tháng năm, 2023 13:23
Truyện ko ra nữa ah tg?
NLV
Ngọc Long Vũ16 Tháng năm, 2023 13:23
Truyện ko ra nữa ah tg?
BÌNH LUẬN FACEBOOK