Shevchenko cao giọng tuyên bố kết quả xử phạt đối với gia tộc Michel.
Đối với kết quả này, không ai dám dị nghị. Đương nhiên là bởi vì uy áp của Quốc Vương Bệ Hạ, không kẻ nào dám cả gan dị nghị gì.
Bất quá phải thừa nhận rằng, so với lịch sử hai mươi năm của Đế quốc Zenit mà một ít gia tộc quý tộc cũng bị tan biến, máu tanh tàn khốc, tàn sát hết cả, thì kết quả xử phạt này được xem là nhân từ nhất…ít nhất…không đem nữ quyến của gia tộc Michel làm quân kỹ, hơn nữa cũng chỉ giết trưởng tộc là Michel, đàn ông dưới 16 tuổi cách chức làm bình dân, như vậy đã là rất nhân từ rồi.
- Nếu tất cả mọi người không có dị nghị gì, vậy thì đọc tiếp đi!
Tôn Phi khẽ khoát tay, giết một quý tộc Đế quốc mà biểu tình bình tĩnh đạm nhiên như vậy, tựa hồ trong mắt Quốc Vương Bệ Hạ cũng chỉ giống như giết một con heo.
- Tội danh gia tộc Adam như sau, thứ nhất,….
Schevchenko đọc tiếp quyển trục thứ hai, quyển trục ghi đầy hành vi phạm tội của gia tộc Adam trong hơn mười năm qua, chi tiết rõ ràng, nhất thanh nhị sở, theo mỗi chữ mà Schevchenko đọc ra, các quý tộc chỉ cảm thấy trong lòng như một tảng băng, còn tộc trưởng Adam đang bị trói kia thì nằm co quắp trên mặt đất.
- Giết!
Tôn Phi chờ sau khi Schevchenko đọc xong, nhẹ nhàng đưa ra phán quyết.
Răng rắc!
Lại một cái đầu của quý tộc nữa, bị chém như là chém cải rơi trên mặt đất.
Cửa Tây Song Kỳ thành, hôm nay đã định trước là sắp sửa bị máu của các quý tộc Đế quốc cao cao tại thượng nhuộm đỏ.
- Tiếp!
Quốc Vương Bệ Hạ hạ lệnh, âm thanh vẫn bình tĩnh như trước.
- Gia tộc quý tộc Tymothyn tội trạng như sau, thứ nhất….
Schevchenko lại mở quyển trục thứ ba, đọc một loạt tội trạng.
- Giết!
Đợi Schevchenko đọc xong, Tôn Phi lại không chút do dự, trực tiếp hạ lệnh.
Những quyển trục này ghi lại tội trạng chi tiết của mỗi quý tộc, mỗi một điều trong đó thôi cũng đủ cho bọn chúng chết vạn lần, quả thực làm người ta giận sôi, dùng từ phát rồ lên để hình dung tội trạng của những quý tộc này cũng không quá phận, hơn nữa, những tội trạng này cũng không phải là do Tôn Phi bóp méo tạo nên, là lực lượng của lão nhân Zola điều tra ra, tuyệt đối không có hiềm nghi oan uổng, một tiếng “Giết!” này của Tôn Phi, bất luận là về tình hay về lý đều nói một cách không thẹn với lòng.
Răng rắc!
Lại một cỗ thi thể khác ngã xuống nền đất.
- Gia tộc quý tộc Lagan tội trạng như sau, thứ nhất…..
Âm thanh của Schevchenko không cao không thấp, nhưng lại uy nghiêm hữu lực, nghe vào lỗ tai đám quý tộc, quả thật âm trầm đáng sợ giống như là tử thần rít gào đòi mạng, từng tên từng tên đều bị dọa hết hồn.
- Không…. Không! Bệ Hạ, Bệ Hạ tha mạng, ta sai rồi, ta nguyện ý vì ngài mà dâng ra tất cả tài bảo của gia tộc, ta nguyện ý vì Song Kỳ thành mà chiến đấu, tha mạng a….
Tộc trưởng Lagan sợ hãi đến bay cả hồn vía, dập đầu như giã tỏi cầu xin tha thứ, trán toàn vết máu.
- Giết!
Tôn Phi lẳng lặng ngồi trên ghế đá, cũng không thèm liếc hắn lấy một cái, thản nhiên hạ lệnh.
Răng rắc!
Lại một cái đầu lâu nữa rơi ra, thi thể gục xuống, máu tươi từ khoang cổ ồ ồ chảy ra, nhiễm đỏ nền đất.
- Alexander, ngươi tuổi còn trẻ mà thật ác độc a…. Ngươi là cái đồ bạo quân, đồ đồ tể máu tanh, hoàng thất Đế quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ vào cục diện như chúng ta mà thôi….
Thấy một màn như vậy, bốn trưởng tộc khác biết không thể tránh khỏi, thỏ nóng lên cũng cắn người, liền điên cuồng hét lên, hận không thể đem Tôn Phi băm ra thành trăm mảnh.
Tôn Phi vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế đá, không có nửa điểm phản ứng nào.
Ánh mặt trời về chiều mang theo kim sắc nhàn nhạt, bao lấy người Quốc Vương Bệ Hạ, phảng phất như một pho tượng im lặng duy mĩ đến đáng sợ.
- Tội trạng của gia tộc quý tộc Kovic như sau, thứ nhất, mười một năm trước,…
Schevchenko mở ra quyển trục tiếp theo, không nhanh không chậm đọc lên.
- Giết!
Câu trả lời vĩnh viễn cũng không thay đổi.
Tôn Phi đưa lưng về phía đám người, mặt hướng về chiều tà, âm thanh phát ra lãnh tĩnh không mang chút tâm tình nào, dường như chỉ là giết một con heo chứ không phải là giết một vị quý tộc Đế quốc.
Răng rắc!
Trường đao trong tay Thánh Đấu Sĩ không chút lưu tình giơ lên.
- Gia tộc quý tộc Dylan tội trạng như sau, thứ nhất,…
- Giết!
Răng rắc!
- Gia tộc quý tộc Leighton tội trạng như sau, thứ nhất,…
- Giết!
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Thời gian ngắn ngủi chưa đến 20 phút, những quý tộc kháng quân lệnh không ra chiến đấu bảo vệ Song Kỳ thành hiện giờ đã trở thành quỷ, trước kia thì quyền thế huân thiên, nay chỉ như thức ăn cho chó lợn, bảy cỗ thi thể không đầu, máu nhiễm đỏ nền đất, theo khe đá trên tường thành như suối nước chảy tới các nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
- Đem đầu của bọn hắn treo ở đầu tường thành, như tấm gương cho những người khác còn dám trái quân lệnh!
Tôn Phi ra lệnh một câu, liền có binh sĩ đem đầu lâu của bảy người nhặt lên cho vào trong lồng sắt, treo ở đầu tường thành Song Kỳ, máu từ tường thành chảy xuống, cảnh bảo cho trú quân và các quý tộc, đây là kết cục của việc trái quân lệnh!
- Paul, Didier, hai người các ngươi thống lĩnh năm trăm quân, đem tài sản của bảy gia tộc quý tộc này, kê biên tài sản rõ ràng, toàn bộ sung quân quỹ, lệnh cho bên hậu cần, trước khi trời tối, đem danh sách thống kê binh sĩ tử trận và công tích của các binh sĩ cho ta, dựa theo lời ta nói khi trước, tiến hành phát thưởng và trợ cấp!
- Tuân mệnh, Vương Thượng!
Hai người lập tức dẫn binh xuất phát.
- Đưa thi thể của bọn họ khiêng xuống đi, giao cho người nhà họ.
Tôn Phi nhìn những thi thể không đầu trước mắt một chút, mặt nhăn nhíu mày, khoát khoát tay, lập tức có binh sĩ đến đem thi thể của bọn họ đi.
Lúc này, Tôn Phi mới từng bước đi tới trước mặt đám người Tác La Da Phu đang nơm nớp lo sợ quỳ trên đất.
Liên tiếp giết chóc không chút lưu tình nào đã khiến cho lá gan của những quý tộc này bị tưởng như muốn vỡ ra.
Tận mắt chứng kiến những người sớm chiều ở chung quen biết với bọn họ trở thành một cỗ thi thể dưới lưỡi kiếm băng lãnh, đầu thì bị treo trên tường thành để làm cảnh báo, một màn này đánh vào thị giác vô cùng chấn động, đã có bốn năm tên quý tộc trực tiếp ngất đi, đến thành chủ Tác La Da Phu đầu gối quỳ như muốn nát bấy, nhưng cũng không dám nhúc nhích chút nào, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài xuống!
Ai cũng hiểu, Alexander đây là đang muốn lập uy!
Đầu những quý tộc không nghe lời này, trong vòng thời gian ngắn tuyệt đối là tạo được uy nghiêm cho hắn.
Cúi thấp đầu hơn, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, bên trai truyền đến tiếng bước chân lạch cạch, khi thấy đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt, dẫm lên máu mà đi tới, thời khắc này đối với các quý tộc này phảng phất như đao kề cổ, ngay cả hô hấp cũng đình trệ.
Đây là thời khắc đưa ra phán quyết!
Vận mạng của bọn họ, Hương Ba Vương đang nắm giữ trong tay.
- Các ngươi….
Lời nói của Ác Ma vang lên bên tai bọn hắn, trái tim kịch liệt run rẩy, môi khô khốc, chợt nghe đạo âm thanh kia tiếp tục nói:
- Tội trạng của các ngươi, Bản Vương đều ghi ra một chồng quyển trục, dựa theo tội lỗi ghi trong đó, ai cũng đều không thoát khỏi chế tài pháp luật của Đế quốc.
Phốc!!
Nghe Tôn Phi nói tới chỗ này, ở giữa có một quý tộc sợ đến nỗi không khống chế được đại tiểu tiện, mùi phân, nước tiểu thúi bốn phía.
- Bất quá, niệm tình các ngươi lần này tuân theo quân lệnh, suất gia binh ra tham chiến, Bản Vương cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi có thể lập công trong chiến đấu, có thể lấy công bù tội, miễn trừ tử hình, nếu như lập được đại công, đợi khi đại chiến kết thúc, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì phát sinh, không truy cứu nữa.
- A? Đây là thật?
- Cảm tạ lão thiên gia, cảm tạ chư thần, cảm tạ Alexander bệ hạ!
- Thật sự…. Không có giết chúng ta, ô ô ô ô…
Các quý tộc nghe Tôn Phi nói đến đây, mừng rỡ như điên, giống như là vừa từ tay tử thần trở về, thi nhau tán dương Tôn Phi nhân từ và công chính, một số người bởi vì kinh hỉ quá lớn mà khóc ô ô lên, ngay cả thành chủ Tác La Da Phu lúc này được sống sót sau tai nạn cũng hô to:
- Đại nhân nhân từ!
- Đại nhân vạn tuế!
Khóe miệng Tôn Phi xẹt qua độ cung quỷ dị, nhớ lại kiếp trước Bình thư đại sư thường đọng lại trên miệng một câu nói này, sau đó lại bổ sung thêm một câu:
- Bất quá, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!