Đài Nam
“Anh nói em rất đẹp, mới làm cho anh không thể rời đi, anh nói em ích kỷ, chỉ lo yêu bản thân......Em là độc, em là độc......” Trên đường vể nhà Chỉ Dung thuận tiện gửi mấy chứng cứ cô lấy được đi, sau khi về đến nhà thi tắm nước nóng thơm ngào ngạt, bây giờ đang hát lại khúc ca cô cải biên trong phòng bếp, thân thể vừa đong đưa theo nhạc, tay cũng không quên nấu nước quả trà.
Một hồi chuông cửa tươi đẹp vang lên, réo rắt bên tai Chỉ Dung.
“Ah? Người nào nhỉ?” Chỉ Dung nghi ngờ nhìn cửa chính.”Lúc này thì có ai tới nhỉ? Cha mẹ? Không bao giờ, hai người sẽ không tự dưng đến tìm cô, mà cho dù muốn tới cũng sẽ gọi điện thoại, vậy...... Úc Mẫn? Cũng không có khả năng, không phải bây giờ cô ấy đang chạy trối chết đi trốn sao? Nhân viên chào hàng? Vậy cũng có khả năng.”
Chỉ Dung vừa nghiền ngẫm một mình vừa đi về phía cửa chính.
Cô mở cửa ra, cả người bị dọa đến phải lùi về phía sau.
Làm sao có thể như vậy? Làm sao anh có thể tìm được nơi này nhanh như vậy?! Mặc dù chênh lệch giữa Nam và không phải là cách xa vạn dặm, nhưng mà cũng không gần nha, hơn nữa cô cũng chưa có nói cho anh cô ở nơi nào? Làm sao anh có thể tìm được? Giữa bọn họ cũng chỉ có thể nói là người xa lạ từng xảy ra tình một đêm! Sao anh lại đến tìm cô? Chẳng lẽ...... Sẽ không phải là bắt cô phụ trách chứ? Không thể nào?
Chỉ Dung hoảng hốt suy nghĩ lung tung, nghĩ rốt cuộc vì sao anh lại tìm cô?
Cô giật mình nhìn người đàn ông ngang nhiên tiến vào nhà của cô. Có lầm hay không đây? Nơi này là nhà của cô! Nhưng cô cũng chỉ dám giận mà không dám nói, nhét tất cả lời muốn nói toàn bộ vào trong lòng, haiz... ... Không có cách nào, ai bảo cô chính là kẻ ác mà nhát gan, không dám nói.
Nơi này cũng không tệ lắm, xem ra cuộc sống Dung nhi trôi qua rất tốt, mặc dù phòng ốc không lớn, nhưng hai ba người ở cũng dư dả rồi.
Diêm Dục Nghiêu dò xét trên dưới, cảm thấy trong này cái gì cần có cũng có hết, xem ra cô là người không bao giờ bạc đãi bản thân, thậm chí phải nói là đối xử vô cùng tử tế với bản thân mình.
“Phòng em ở đâu?” Anh hỏi Chỉ Dung sững sỡ đứng một bên.
Thật đáng thương, không ngờ vẻ mặt vẫn sững sờ nhìn anh, có lẽ là giật mình vì anh đến đây. Nhưng mà, vừa nghĩ đến cô không nói tiếng nào đã đi, đã làm cho anh có chút không vui rồi, dọa cô một chút cũng tốt.
“Ở đây...... này.” Chỉ Dung chỉ phòng của mình. Bởi vì cô quá mức ngạc nhiên, chỉ có thể phản ứng theo bản năng với câu hỏi của anh.
Diêm Dục Nghiêu đi thẳng tới phong của cô, lúc này Chỉ Dung mới phản ứng lại, vội vàngđuổi theo. Vừa đi vào thì đã nhìn thấy anh lấy hết quần áo trong tủ đồ ra, còn mở máy vi tính đặt ở trên bàn cô.
“Này, anh không được làm như thế!” Chỉ Dung rất tức giận mà kêu toáng lên. Anh ta cho nơi này là nơi nào? Nhà anh sao?
“Tại sao không được?” Diêm Dục Nghiêu hỏi Chỉ Dung đang la lớn ở cửa phòng, từ từ từng bước đến gần cô.
“Bởi vì...... Bởi vì...... Đây là nhà tôi.” Chỉ Dung suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được cái lý do quan trọng nhất này, mà lúc này Diêm Dục Nghiêu cũng chủ có cách cô có ba bước.
“Hiện tại đây cũng là nhà của anh.” Diêm Dục Nghiêu nói như chuyện hiển nhiên.
“Tại sao, anh?” Chẳng lẽ cô đã bán nơi này sao? Nhưng cô nhớ cô không có mà!
“Bởi vì...... Nơi này có em.” Anh dừng lại rồi cúi xuống, xem vẻ mặt hoảng hốt của Chỉ Dung, chậm rãi nói ra câu trả lời.
“Nơi này có tôi?” Đây là cái đáp án gì! Đây là gia sản mà cô kiếm được đó!
“Chính xác.”
Chỉ Dung chỉ lo nghĩ đến câu trả lời của anh, không để ý đến anh đã lại gần, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên muốn hỏi tiếp, thì đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn mĩ của anh.
Cô sợ đến nỗi lùi về phía sau, không ngờ vì quá hốt hoảng mà đầu cô đụng vào vách tường sau lưng.
“Bịch!” Một tiếng vang truyền đến, Chỉ Dung đau đến nỗi cúi đầu hét lên, nước mắt cũng chảy ra. A......Rất đau đó! Cô cảm thấy hình như đầu của cô bị đụng thành một cái lỗ thật to.
Diêm Dục Nghiêu có chút lo lắng ngồi chổm hổm xuống kiểm tra vết thương của cô.
“Sao rồi? Có đau không? Sao lại không cẩn thận như vậy?” Diêm Dục Nghiêu quan tâm hỏi, xoa xoa nơi Chỉ Dung bị đụng vào, đau lòng nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô..
“Sao lại không đau,có phait anh nên thử một lần mới biết được có đau không phải?” Đau chết, đụng đến phát ra âm thanh lớn như vậy thì không đau mới là lạ, hiện tại cũng đã sưng thành một cục u lớn rồi, sợ rằng muốn tiêu sưng cũng không dễ, hơn nữa cô bị như thế là do ai làm hả? Thế mà anh ta lại còn nói cô không cẩn thần. Chi Dung ôm lấy đầu của mình quát lên.
“A...... Đừng xoa mạnh như thế, thật là đau mà!” Cô cầm lấy bàn tay mới làm cô đau.
Sao anh ta có thế mạnh tay thế chữ, xoa mạnh muốn chết, vốn đầu đã đau muốn chết còn bị anh ta xoa như thế, đúng là tai họa không đến một lần mà.
“Được, được, anh sẽ làm nhẹ hơn.” Lúc này Diêm Dục Nghiêu mới nghĩ đến thân thể của con gái không thể so với con trai, rất yếu ớt, lúc này mới dùng sức xoa nhẹ nhàng hết mức có thể, rất sợ cô quá đau.
Đều do anh quá sơ suất, mới làm cho cô đụng vào vách tường, nếu như động tác của nhanh có thể nhanh hơn một chút, kịp thời cứu cô thì được rồi. Anh tự trách minh, nhưng mà hành động của cô làm cho người ta ứng phó không kịp, cũng làm cho anh có chút giật mình, anh mới không thể kịp cứu cô.
Xoa nhẹ thật lâu, giọng buồn buồn của Chỉ Dung truyền tới, “Được rồi á..., không đau như lúc nãy nữa.”
“Có thật không?” Diêm Dục Nghiêu vẫn rất lo lắng.”Hộp thuốc của em để ở đâu? Bôi một chút thuốc sẽ tốt hơn.”
“Ở đó.” Chỉ Dung chỉ về phía một ngăn kéo trong phòng của cô
Diêm Dục Nghiêu lấy hộp thuộc ra rồi bôi thuốc thoảng thoảng mùi bạc hà lên u sưng to của cô, sau đó mới nhìn cặp mặt đỏ hoe của cô.
“Đỡ hơn chưa?” Anh nhỏ nhẹ hỏi thăm.
“Tốt hơn trước rôi.” Cao thuốc lành lạnh làm đỡ phần nào vết thương đau nóng.
Bây giờ cũng không có đau nhiều như lúc này.
Đột nhiên, Diêm Dục Nghiêu nghe được mùi khét truyền ra trong không khí.
“Em nấu cái gì phải không?”
“A......” Chỉ Dung hét lên, “Nước trà quả của tôi.”
Mặc kỳ đầu vẫn hơi đau, Chỉ Dung vội vòng chạy đi “cứu” nước trà của cô, Diêm Dục Nghiêu đi theo phía sau cô.
“Chết rồi......” Cô khóc không ra nước mắt khi nhìn nồi chỉ dư không tới một nửa nước, quả (trái cây) cũng cháy hết.
Tất nhiên Diêm Dục Nghiêu đi theo sau cô cũng thất thảm trang này.
“Bữa trưa của tôi coi như xong rồi.” Cô than thở.
“Buổi trưa cô chỉ ăn cái này?”
Chỉ Dung nghe được giọng điệu đè nén tức giận của anh, cảm thấy khó hiểu, cô cũng không có tức giận, vậy anh tức giận cái gì? Cô quay người nhìn anh, nhìn anh đến khi cả người sợ đến nỗi lui ra sau một bước, cặp mặt của anh rõ ràng đầy tức giận, giống như cô làm chuyện gì rất có lỗi với anh.
Diêm Dục Nghiêu nhìn bộ dáng của cô cũng biết được mình đã dọa cô, cố gắng đè nén tức giận xuống, “Trước kia em đều ăn như vậy ư?”
“Không có, phần lớn tôi sẽ ra ngoài ăn hoặc mua mỳ ăn liền, nhưng hôm nay lạnh quá, lười ra khỏi nhà, đúng lúc này mỳ ăn liền lại hết, cho nên tôi mới nấu nước trà quả KIIII..AI...!!!” Huống chi vừa uống trà vừa ăn trái cây cũng là một bữa ăn rất tốt, làm sao anh ta lại tức giận như vậy?
Đáng chết, không ngờ cô lại không chăm sóc tốt bản thân, khó trách lại gầy đến gió thổi cũng bay như vậy.
“Sao cô không mua cái gì về nấu?” Anh không tin điều đơn giản như vậy mà cô cũng không biết.
“Là dõ mỗi lần tôi làm vậy cũng đều làm cháy cả phòng bếp, nên cũng không có cách nào khác, cũng không dám nấu nữa!” Pha trà đơn giản thì cô làm được, nhưng muốn cô nấu cơm thì không bao giờ được, mấy lần thê thảm cô tự học đã tổn thất ví tiền không ít, cô không muốn tổn thất một lầng nữa.
Diêm Dục Nghiêu nhìn cô một hầu lâu, đi tới tắt lửa còn đang cháy, cầm tay cô.”Thôi, đi.” anh đưa áo khoác của Chỉ Dung cho cô mặc lên, sau đó dắt cô đi về phía của chính.
“Đi nơi nào?” Chỉ Dung bị lôi đi, không hiểu nhìn anh.