• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hằn rút kiếm tùy tiện móc váy ngoài nằm trên đất lên ném lên người nàng, quay đầu ra cửa viện.

Trở mình lên ngựa, hắn hung hăng thúc vào bụng ngựa, cũng không quay đầu lại mà lao vụt đi.

Thấy Phó Dung Chương rời đi, Huyền Long Vệ vội vàng đi theo, một đám người khí thế nhanh chóng biến mất ở rìa trấn nhỏ.

Đường nhỏ lại khôi phục vẻ yên tĩnh ngày thường, ngoại trừ Vân Kiều đang ở trong phòng run rẩy mặc y phục và trên đất nằm trên đất ở ngoại viện thì không có gì khác bình thường.

Vân Kiều ở trong phòng không biết đã khóc bao lâu, sau khi nàng thắt lại quần áo mới ráng chống đỡ thân thể đi ra ngoài kiểm tra tình hình của Chu thị.

Thấy đội ngũ kia rời đi, không ít cư dân đang trốn tránh không dám ra lại đi tới. Tiếng hét khi nãy của Vân Kiều đều khiến bọn họ suy nghĩ viển vông.

Bây giờ nhìn thấy Vân Kiều tóc mai tán loạn, giống như đã chứng thực suy đoán của bọn họ, bọn họ bắt đầu chỉ trỏ.

“Chậc chậc, cuối cùng cũng không giữ được rồi.”

“Nhìn dáng vẻ quyến rũ kia của nàng ta, sớm muộn gì cũng không giữ được.”

“Cũng không đúng, còn tưởng rằng nàng ta kiên trinh, chỉ là lúc trước những kẻ du côn lưu manh kia không lọt vào mắt xanh của nàng ta mà thôi.”

“Ta thấy, nếu trung trinh thì nên đi sông Nghi Châu nhảy xuống lấy cái chết để tuẫn tiết.”

Vân Kiều nghe vậy, bước chân hơi dừng lại, mặt nàng nóng lên, sức cắn môi càng lúc càng mạnh, môi anh đào đã rướm máu.

Chốc lát, nàng đưa tay lau khóe mắt, hít thở sâu một hơi xoay người đỡ Chu thị dậy: “Bà mẫu…”

Chu thị đang hôn mê bị lay tỉnh dậy, đương nhiên cũng nghe tiếng kêu của Vân Kiều. Bây giờ bà ta nghe mọi người bàn tán như thế thì sắc mặt càng lúc càng đen hơn.

Bà tay hất Vân Kiều đang dìu mình dậy: “Cút đi, ngươi hại chết con của ta, bây giờ suýt chút nữa đã hại chết ta.”

Chu thị vốn yếu ớt, lại bị nội thương, sức lực trên tay cũng không lớn. Vân Kiều không muốn so đo lời bà nói nhảm, dìu bà vào trong nhà.

Vừa đỡ Chu thị ngồi xuống đã nghe Chu thị nhẹ nhàng nói một câu: “Ngươi đi đi, nàng dâu đã ô uế, Hà gia ta không cần.”

Không có sắc mặt nghiêm nghị, trái lại còn thay đổi trạng thái bình thường. Giọng nói bình thản nhưng lại không có nhiệt độ, mang theo sự ghét bỏ khó nói, giống như con dao lạnh băng xuyên thẳng qua trái tim nàng.

Vân Kiều hơi dừng bước, đôi môi tái nhợt mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì.

Nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi đến phòng bếp.

Buổi tối còn chưa nấu xong.

Hơn nữa, nàng có thể đi đâu? Thiên hạ bao lớn nhưng lại không có chỗ cho nàng đặt chân.

Nàng giống như một con thuyền ở đại dương mênh mông bị sương mù bao phủ, không biết đi đâu, không biết đường đi.

“Bây giờ mau thu dọn đồ đạc cút đi cho ta.” Chu thị thấy nàng không phản ứng thì tức giận đến mức đập giường gào lên.

Câu nói kia giống như cọng rơm đè chết lạc đà, đã đè sập hoàn toàn bả vai mảnh mai của Vân Kiều.

Mấy ngày liên tục lo lắng sợ hãi, khuất nhục, bất lực và tương lai mờ mịt, đủ loại cảm xúc dâng lên, trong nháy mắt phun trào trong lòng nàng.

Trong giây tiếp theo, trong phòng bếp vang lên tiếng khóc gần như sụp đổ của Vân Kiều.



Cùng lúc đó, Phó Dung Chương đang trên đường hồi kinh, trong đầu của hắn đều là nữ tử hôm nay vừa gặp.

Bóng dáng của nàng giống y như bóng dáng trong mộng, hoán đổi, lặp đi lặp lại, không gạt đi được làm hắn vô cùng phiền lòng.

Tim lại đau đớn kịch liệt giống như lúc vừa mới nhìn thấy nữ tử kia.

Đau đớn, cổ họng dâng lên vị tanh mặn, bỗng nhiên máu huyết dâng lên, hắn phun ra một ngụm máu lớn.

Sương máu vừa phun ra nhuộm đỏ áo mãng bào cẩm tú của hắn.

“Chủ tử!”

Vệ Minh quất roi ngựa nhanh chóng chạy lên, kéo ngựa Phó Dung Chương cho ngựa dừng lại.

Phó Dung Chương cầm lấy khăn tay Vệ Minh đưa tới, tiện tay lau đi vết máu, đôi mắt sắc lạnh đến mức gần như có thể ngưng kết ra băng: “Đi, đem nàng ta về vương phủ.”



Sắc trời dần dần tối, sau khi Vân Kiều khóc một lúc thì thút tha thút thít dùng tay áo khẽ lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, cổ vũ mình hãy mau bình tĩnh lại.

Ba năm này, nàng trải qua nhiều trắc trở đã dạy cho nàng một việc: Cho dù xảy ra chuyện gì thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Nàng nhanh nhẹn ngắt rau, rửa rau, cho vào nối nấu.

Mặc dù nàng không nấu được món ngon mỹ vị nhưng nàng biết cách nấu cháo, cháo nấu ra vừa nở lại mềm. Chỉ có lúc Chu thị uống cháo nàng nấu thì sắc mặt mới có thể hòa hoãn một lúc.

Chu thị nằm trên giường bệnh triền miên, bà chưa từng dạy nàng cách quản gia. Ban đầu, nàng còn không biết củi gạo dầu muối, cũng hoàn toàn bó tay với nồi bát gáo bồn, chỉ dựa vào chính mình tìm hiểu, va va chạm chạm cũng dần biết được.

Hà gia vốn chẳng giàu có gì, ở cũng là nhà thô sơ đắp gạch vuông, chỉ có ba căn phòng đơn giản và hàng rào vây viện tử lại.

Ít ra nàng còn có ngói che đầu.

Chu thị bị bệnh giống ho lao, mức độ nào đó cũng trở thành bùa hộ thân của Vân Kiều. Nếu không, chỉ dựa vào căn nhà gạch vuông không chịu nổi một đòn, hàng rào này thì không thể ngăn cản được những kẻ du côn lưu manh kia.

Thật ra Chu thị không phải bị ho lao, mà là nhiều năm trước bà lên núi đốn củi bị ngã từ sườn núi xuống, bị nhánh cây đâm xuyên qua phổi. Lại bởi vì gia cảnh bần hàn, không có tiền chữa trị nên bệnh mãi không dứt.

Láng giềng không biết rõ lắm đều nghĩ là bà bị ho lao, một truyền mười, mười truyền trăm, người ở mấy dặm xung quanh biết đều né xa bà, tránh cho bị truyền nhiễm.

Đương nhiên cũng có kẻ không sợ chết muốn ngấp nghé sắc đẹp của nàng, không tiếc một lần có được hoa mẫu đơn mà xuống dưới làm quỷ phong lưu. Nhưng lúc nhìn thấy bệnh Chu thị nguy kịch thì phần lớn đều bị dọa cho tỉnh lại, chạy trối chết.

Dù vậy, Vân Kiều vẫn bị hoảng sợ.

Mặc dù Chu thị nhục mạ nàng ngày đêm nhưng cũng là một lá bùa hộ thân có thể bảo vệ sự trong sạch của nàng.

Nàng cũng hiếu Chu thị, dù sao nhi tử chết thảm, lại còn chết không rõ nguyên nhân, ai làm mẹ cũng sẽ khó chấp nhận được. Nhưng ít ra Chu thị cũng chứa chấp nàng, cho nàng chỗ dung thân.

Bây giờ hoa nở xuân về, vạn vật tràn đầy sức sống, một ngày nào đó nàng cũng có thể nghênh đón cuộc sống mới. Tất cả cảnh khốn khó đều sẽ trôi qua, chỉ cần chờ đến lúc tiểu thúc tử Hà Chính Dương quay về thì nàng có thể cầu xin y giúp đỡ, giúp nàng tìm người thân.

Chỉ cần chờ đến lúc đó.

Đang suy nghĩ, hàng rào ngoại viện vang lên một tiếng “Két”, tất cả lông tơ của nàng đều dựng lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Những âm thanh này không thể nào quen hơn nữa.

Lại có tên lưu manh lẻn vào rồi!

Trong nháy mắt, tim của nàng dâng lên cổ họng, nàng lặng lẽ cầm một cây dao phay chậm rãi đi về phía sau cửa, ngồi xổm xuống giấu thân ảnh xinh đẹp đi.

Nhìn từ khe hở khung cửa phòng bếp thấy có mười mấy người áo đen lén lén lút lút ở bên ngoài, nối đuôi nhau đi vào.

Đoàn người đi tới có khí thế hung hăng, đằng đằng sát khí.

Vân Kiều bị dọa đến mức hai chân như nhũn ra, nàng khẽ trốn đến góc khuất không dám cử động.

Không ngờ chẳng phải tên lưu manh mà lại là giặc cướp!

Trong phòng bếp lửa cháy rất mạnh, ngọn lửa vang lên tiếng lép bép, ánh lửa chập chờn sáng tỏ chiếu phòng bếp sáng trưng.

Người áo đen dẫn đầu nghe thấy động tĩnh trong phòng, hắn ta giơ kiếm đề phòng, chậm rãi đi tới.

Tim của Vân Kiều nhảy đến cổ rồi.

Xong, nơi này vốn không trốn được, nàng bị phát hiện chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Vân Kiều nghe tiếng bước chân mạnh mẽ đi về phía nàng, nàng ngừng thở, không dám thở mạnh, cả người run rẩy. Nàng vốn không dám tưởng tượng cái gì đang chờ đợi mình.

Chốc lát sau, tiếng nói ồm ồm vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Ngẩng đầu lên.”

Giọng nói đinh tai nhức óc, lạnh lùng vừa vang lên, dọa đến Vân Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu.

Đôi mắt hạnh ướt sũng tràn đầy vẻ sợ hãi, giống như một con nai nhỏ bị hù cho hoảng sợ, nhìn thấy mà yêu.

Chỉ vừa nhìn thấy, người áo đen đã chấn động.

Hoa nhường nguyệt thẹn, chấn động như gặp tiên nữ.

Trong nơi hoang vu hẻo lánh lại có nhan sắc tuyệt đại thế này, thảo nào khiến cho Nhiếp chính vương không ngại xa chạy ngàn dặm tới.

Người áo đen bước nhanh đến phía trước, xách Vân Kiều lên.

“A!” Vân Kiều còn chưa kịp phản ứng đã bị người áo đen vác trên vai đi ra ngoài.

“Ngươi làm gì!”

Vân Kiều liều mạng giãy giụa, dùng sức đánh lên lưng người áo đen, lớn tiếng hét lên: “Cứu mạng!”

Người áo đen như không cảm nhận được, nhanh chân đi lên phía chiếc. Bờ vai hắn ta đỡ bụng nàng, trong xóc nảy, đầu của nàng chúi xuống, đong đưa đến mức nàng muốn nôn.

Vừa ra đến sân đã nghe tiếng đánh nhau, người áo đen ném nàng xuống, giống như cầm con mồi vừa thu hoạch được. Hắn ta nhấc nàng lên, đưa thanh kiếm bén đặt lên cổ nàng.

“Dừng tay! Nếu không ta sẽ giết nàng ta!”

Thân lưỡi đao như gương chiếu đến gương mặt nhỏ hoảng sợ không còn chút máu.

Thậm chí Vân Kiều có thể cảm nhận được hàn ý dao động trên mũi kiếm, dọa đến nàng không dám thở mạnh.

Ngay cả một câu cứu mạng cũng không kêu lên được.

Một thân ảnh màu đen bay đến giống như giao long dâng trào mạnh mẽ khỏi mặt nước. Trong chớp mắt, nàng cảm nhận được một luồng chất lỏng ấm áp bắn lên mặt nàng.

Người kia đâm một kiếm tới, tất cả động tác nước chảy mây trôi lại thanh tao kiêu ngạo. Cuối cùng, hắn chậm rãi lau máu trên thân kiếm, sau đó mở miệng nói: “Chưa có ai dám uy hiếp bản vương.”

Giọng nói kia, thần thái kia, thật giống như đang nói hôm nay thời tiết rất tốt.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm giọt máu đọng trên đầu ngón tay hắn, đầu óc trống rỗng, cứng nhắc đờ đẫn nhìn người đi tới.

Đôi mắt lạnh lùng mà xa cách.

Trong sâu thẳm đáy mắt hắn là sự lạnh lùng và tàn nhẫn, nàng sợ hãi.

Nàng vô thức xoay đầu nhìn qua một bên, chỉ thấy người áo đen đang bắt giữ nàng bị kiếm xuyên qua yếu hầu, máu cuồn cuồn từ đó tuôn ra.

Trong giây phút tiếp theo, người áo đen ngã bịch xuống, hồn về Tây Thiên.

“Máu…”

Hai mắt Vân Kiều tối đen, cũng hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Phó Dung Chương hơi thay đổi, hắn đưa tay tới đỡ lấy thân thể mềm mại lung lay sắp ngã.

Thân thể nhỏ bé trong ngực xinh đẹp mềm mại, mềm mại thướt tha như lụa lại nhẹ nhàng uyển chuyển như tơ, ôm không có sức nặng gì.

Hắn vô thức kéo nàng vào trong ngực, mùi hương ngọc nhuy tràn vào mũi.

Trước mắt thoáng hiện rất nhiều hình ảnh hai người hoan ái, ôm nàng lại có cảm xúc quen thuộc như thế, giống như đã trải qua trăm ngàn lần. Đối với mỗi tấc da thịt của nàng, hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.

Tất cả những thứ này đều không giống bình thường.

Nếu theo tính cách lúc trước của hắn thì sao lại cho phép những chuyện quái lạ hỗn loạn này làm loạn tâm thần. Hắn sẽ bẻ gãy cổ non mịn của nàng là xong hết mọi chuyện.

Nhưng hắn lại luôn do dự, chuyện này càng kì lạ hơn giấc mộng kia!

Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn lướt qua người đang hôn mê, đúng lúc thấy ở vạt áo nàng có một sợi dây đỏ lộ ra. Ở đầu dây đỏ kia mơ hồ nhìn thấy thẻ ngọc ẩn dưới quần áo.

Hắn đưa tay rút dây đỏ nhìn qua, trên thẻ ngọc khắc hai chữ khiến cho hắn dù ở trong mộng hay ngoài mộng thì trái tim cũng nóng lên: Vân Kiều.

“Nhanh, truyền lang trung.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~“`

Tác giả có lời muốn nói.

Nhiếp chính vương: Chỉ có lá gan vậy thôi? . ngôn tình tổng tài

Vân Kiều đáng thương: Ta sợ máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK