*****
Kiểm tra thể lực xong, đám sinh viên năm nhất liền giải tán. Dư Lệ bận nghĩ chuyện tìm bạn ở chung nên khi Lâu Chỉ hỏi anh có muốn cùng đi ăn không, anh liền ngơ ngẩn đồng ý. Lúc tỉnh táo lại, anh đã theo người ta tới canteen rồi.
Lâu Chỉ trông rất ga lăng. Hắn kiên nhẫn hỏi Dư Lệ thích ăn gì, sau đó bảo anh đi tìm chỗ ngồi chờ hắn.
Nhìn người nọ chạy đi xếp hàng, Dư Lệ không khỏi cảm thán với Hệ thống: “Hệ thống, tôi cảm thấy Lâu Chỉ rất tốt, không hề giống những gì được viết trong truyện.”
Hệ thống nhanh chóng trả lời: “Truyện không miêu tả tỉ mỉ về nam phụ, còn chờ kí chủ tìm tòi thêm.”
“Ừm” một tiếng, Dư Lệ không nói chuyện với Hệ thống nữa. Anh tìm tòi những đoạn miêu tả về người kia trong trí nhớ. Nhưng những đoạn văn đó phần lớn đều nói về Lâu Chỉ khi đã tốt nghiệp Đại học và bắt đầu tranh quyền đoạt lợi ở công ty. Đại khái, truyện viết tính cách Lâu Chỉ âm u và biến thái, hành xử cứng rắn lạnh lùng, thủ đoạn với đối thủ cạnh tranh vô cùng tàn nhẫn.
Nói vậy, nguyên nhân khiến hắn thay đổi nằm ở bốn năm Đại học này sao? Dư Lệ nhíu mày. Anh và Lâu Chỉ không học cùng khoa, muốn quan sát thêm cũng chẳng có nhiều cơ hội, nếu mỗi ngày đều có thể ở gần đối phương thì tốt biết bao. Nghĩ thế, Dư Lệ bỗng hơi sửng sốt. Anh chợt nhớ tới chuyện mình đang tìm bạn cùng phòng. Nếu Lâu Chỉ chịu ở chung, anh có thể nhanh chóng dập tắt nguồn cơn khiến đối phương hóa ác rồi.
Bưng hai phần cơm trên tay, Lâu Chỉ ngó nghiêng xung quanh trong chốc lát. Sau đó, hắn lập tức nhìn thấy một Omega đang được ánh nắng mặt trời bao phủ. Thị lực của hắn rất tốt, nhờ vậy, hắn có thể nhìn rõ bụi nắng màu vàng kim đang đọng trên những sợi lông mi dài mảnh của đối phương.
Đặt một phần ăn xuống trước mặt Dư Lệ, Lâu Chỉ ngồi vào vị trí đối diện với anh một cách hết sức tự nhiên.
“Cậu nói muốn ăn cà nên tôi đã gọi suất này cho cậu. Nếu không đủ, cậu ăn luôn cà của tôi đi.” Lâu Chỉ không yêu thích bất kì món ăn nào nên dứt khoát gọi hai suất giống hệt nhau.
Dư Lệ đang rất đói, ngửi thấy mùi đồ ăn, anh lập tức nhận đũa, gật đầu, cười nói: “Cảm ơn Lâu Chỉ nhé.”
Lâu Chỉ không ngờ sẽ có một ngày mình mong đợi nụ cười của một Omega đến vậy. Hắn cố gắng khống chế nội tâm đang nổi sóng, ra vẻ vô cùng bình tĩnh, ôn hòa đáp: “Không có gì.”
Ăn được nửa suất cơm, Dư Lệ bỗng ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Đúng là để có tư cách tranh giành người yêu với nam chính, dáng vẻ của nam phụ này cũng chẳng tầm thường. Tóc không quá dài cũng không quá ngắn, đôi mắt hoa đào cong cong nhưng lại không khiến người khác cảm thấy hắn thích cười, sống mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng… Trong phút chốc, Dư Lệ chợt nhớ, hình như bà nội Lâu Chỉ là người ngoại quốc…
“Sao vậy?” Cảm nhận được tầm mắt của Dư Lệ, Lâu Chỉ liền nhìn thẳng vào mặt anh.
Dư Lệ nói: “Lâu Chỉ, cậu trọ ở trường à?”
Hình như Lâu Chỉ hơi kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu. Sau đó, hai mắt Dư Lệ lập tức sáng rực lên, anh cắn đũa, còn thè lưỡi liếm lên chỗ mình vừa cắn qua. Ánh mắt Lâu Chỉ bị khóa chặt trên môi anh, đôi con ngươi cũng tối đi một chút, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay phải của đối phương, bảo: “Đũa ở trường nhiều người từng dùng qua lắm, cậu đừng cắn.”
Dư Lệ buông đũa, cũng không rối rắm chuyện này lâu mà hỏi thẳng: “Cậu có muốn trọ cùng tôi không?” Sau đó anh lại xấu hổ sờ vành tai: “Nhưng phòng hơi nhỏ, cậu không để ý chứ?”
Lâu Chỉ nhìn chằm chằm người trước mặt, không đồng ý ngay mà hỏi lại: “Tiền thuê quá đắt à?”
Dư Lệ lắc đầu. Anh không tiện nói ra nguyên nhân thực sự, đành bảo: “Tôi không thích ở một mình cho lắm nên mới hỏi cậu có muốn thuê chung với tôi không.” Càng nói, giọng Dư Lệ càng nhỏ lại, anh cảm thấy lý do của mình không thể thuyết phục người kia nên chỉ biết cúi đầu, gảy gảy ngón tay theo bản năng.
Dù kiếp trước tạm coi Lưu Lật là “bạch nguyệt quang”, nhưng Lâu Chỉ vẫn chưa đưa cậu ta về ổ của mình bao giờ. Nhưng lúc này, mới quen Dư Lệ được hai hôm mà vừa thấy đối phương e thẹn cúi đầu, hắn đã lập tức mềm lòng.
“Dư Lệ, cậu phải biết, ở chung với một Alpha rất dễ bị mọi người đàm tiếu.”
Dư Lệ trừng mắt nhìn hắn: “Nhưng bọn họ nói gì cũng đâu có liên quan đến chúng ta, không phải sao?”
Lâu Chỉ không hiểu được suy nghĩ của người đối diện, nỗ lực giải thích thêm: “Ở chung với Alpha là một chuyện vô cùng nguy hiểm.”
“Nhưng tôi cảm thấy cậu không phải loại người như thế mà.” Dư Lệ biết khả năng tự chủ của Lâu Chỉ rất mạnh, hơn nữa hắn đã có Omega mình thích rồi, sao có thể hứng thú với anh được nữa?
Anh nhớ trong truyện từng viết về thái độ của Lâu Chỉ khi đối mặt với một Omega đang phát tình. Hắn tỉnh bơ, thẳng tay ném người đó ra khỏi cửa. Cho nên Dư Lệ rất yên tâm.
Thấy sự tín nhiệm mà Dư Lệ thể hiện không có dấu hiệu giả dối, Lâu Chỉ khẽ cười. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có người cho rằng hắn tốt đẹp và tin tưởng hắn đến vậy.
“Buổi chiều cậu có tiết không?” Lâu Chỉ hỏi.
Dư Lệ suy nghĩ rồi đáp: “Hai giờ tôi có một tiết, ba rưỡi hết tiết là có thể về rồi.”
“Vậy lúc tan học cậu đưa tôi đi xem phòng nhé.”
Dư Lệ vươn người về phía trước, ánh mắt tràn đầy vui sướng: “Cậu đồng ý rồi à?”
“Ừ.”
Lâu Chỉ khẽ cong môi, dứt khoát bỏ hoạt động chiều nay để đi học cùng Dư Lệ.
Tiết học này của Dư Lệ là ba lớp ngồi chung một giảng đường. Trong phòng học cơ bản đều là Omega và Beta, nên khi thấy Alpha đi vào, bọn họ đều sửng sốt. Dư Lệ vội vàng kéo Lâu Chỉ xuống cuối lớp, nhỏ giọng nói: “Tôi quên mất, lớp tôi không có Alpha.” Ngừng một chút, anh lại tỏ vẻ áy náy: “Cậu không ngại bị vây xem chứ?”
Lúc này, ánh mắt Lâu Chỉ vẫn dừng trên bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình. Tay Dư Lệ rất trắng, đặt trên cổ tay ngăm đen của hắn tạo thành một sự tương phản vô cùng rõ rệt. Tâm trạng bỗng trở nên vô cùng tốt đẹp, vì thế, hắn thoải mái đáp: “Tôi không ngại.”
Dư Lệ cảm thấy dẫn Lâu Chỉ đi học cùng là một quyết định sai lầm, bạn học vây xem không nói, ngay cả thầy giáo cũng hóng hớt hỏi Lâu Chỉ có phải bạn trai của anh không, khiến mặt anh đỏ tưng bừng.
Trên đường về nhà, cả hai vẫn ngồi xe bus. Lên xe, bọn họ liền chọn một chiếc ghế đôi ở phía sau. Lúc này, vệt đỏ trên mặt Dư Lệ đã tan đi, nhưng Lâu Chỉ vẫn không sao quên được vẻ mặt anh khi ấy.
Đúng là… Khiến người ta không nhịn được, chỉ muốn cắn một miếng thật sâu.
Khi ngồi xe bus, Dư Lệ thường có thói quen ngậm kẹo. Lúc này, kẹo vị bạc hà trong hộp đã hết rồi, nên anh lấy một viên kẹo vải cho Lâu Chỉ rồi tự bóc một viên dâu tây cho bản thân. Một lát sau, anh bỗng nhớ đến người đàn ông mình đụng phải khi đi mua kẹo, không khỏi cong lưng, ngửa đầu nhìn kĩ khuôn mặt người kế bên.
“Sao vậy?” Cảm thấy động tác của anh hơi kỳ quái, Lâu Chỉ lên tiếng hỏi.
Bấy giờ Dư Lệ mới ngồi thẳng dậy, vừa cất kẹo đi vừa hỏi: “Có phải mấy hôm trước cậu đã đến phố đi bộ mua kẹo không?”
Lâu Chỉ “ừ” một tiếng, hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Dư Lệ chỉ vào trán mình: “Khi ấy tôi đụng vào cằm cậu, sau đó cậu liếc tôi một cái rồi lập tức rời đi.”
Lâu Chỉ nhớ lại: “Người nọ là cậu hả?”
“Cậu không nhận ra hả?” Ánh mắt đầy vẻ lên án, Dư Lệ nói: “Cậu đội mũ mà tôi còn nhận ra đấy!”
“Đừng giận, tôi sai rồi.” Lâu Chỉ tốt tính tự nhận lỗi.
Thấy hắn như thế, Dư Lệ cũng ngại so đo. Anh ngồi thẳng dậy, nói: “Không giận nữa.”
Ngay sau đó, Lâu Chỉ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt nhưng rất ngọt ngào. Pheromone trong cơ thể hắn không nhịn được, bắt đầu xao động. Lâu Chỉ nghiêng đầu nhìn Omega bên cạnh, sao tin tức tố của người này lại ngọt đến vậy?
Hắn muốn…
Dẫn đường cho Lâu Chỉ đến chung cư, Dư Lệ quen đường lên lầu, mở cửa. Anh thay giày dép rồi đặt đôi dép lê mới mua hôm trước xuống bên chân Lâu Chỉ, nói: “Có lẽ sẽ hơi chặt, cậu đi tạm một chút.” Dứt lời, anh đứng lên: “Tối nay tôi sẽ tới siêu thị mua cho cậu một đôi.”
Lâu Chỉ đổi giày, theo người nọ vào phòng. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cách bày trí trong phòng cho thấy thái độ của chủ nhân đối với mọi thứ trong cuộc sống: ôn hòa và nghiêm túc.
Khi còn nhỏ, Lâu Chỉ đã từng ngủ ở mọi xó xỉnh cũ nát và bẩn thỉu, nên hắn đề nghị tới đây xem phòng chẳng qua là vì không muốn khiến Dư Lệ cảm thấy mình quá vồ vập thôi.
“Đây là phòng của cậu.” Đêm qua Dư Lệ đã dọn đồ đạc ra ngoài, hiện giờ trong phòng rất trống trải, chỉ có một chiếc giường được phủ bằng tấm ga màu xanh thẫm.
“Ga giường này là đồ mới, nếu không thích cậu có thể tự mua.”
Lâu Chỉ đi quanh phòng. Vừa mở tủ quần áo, hắn liền nhìn thấy bên trong có một bộ chăn ga gối mới. “Không cần đổi đâu.” Dừng lại trước mặt Dư Lệ, hắn bảo: “Dùng cái cậu chọn là được.”
Dư Lệ cười cong cả mắt: “Cậu không chê là tốt rồi.”
“Sáng mai cậu có tiết không?” Lâu Chỉ hỏi.
Dư Lệ lắc đầu: “Ngày mai tôi không có tiết.”
“Vậy sáng mai tôi sẽ chuyển đồ tới đây.”
Gật đầu, Dư Lệ mỉm cười: “Từ nay chúng ta sẽ là bạn cùng phòng!”
“Ừ.” Nhìn vẻ mặt tươi cười đầy vui sướng của đối phương, Lâu Chỉ không nhịn được giơ tay xoa đầu người ta, động tác vô cùng dịu dàng.
Dư Lệ cảm thấy là lạ, nhưng anh cũng không lên tiếng bảo hắn đừng xoa, chỉ đành chờ hắn thu tay rồi mới lùi về phía sau hai bước. Cũng vì Lâu Chỉ quá cao nên mới có thể xoa đầu anh tự nhiên đến vậy. Động tác của hắn rất giống anh lúc xoa đầu con cún nhỏ nhà bên.
Thấy Dư Lệ tránh đi, Lâu Chỉ hơi rũ mắt, nói sang chuyện khác: “Tôi có thể tham quan phòng cậu một chút không?”
“Đương nhiên.” Dư Lệ gật đầu đồng ý.
Phòng của anh vô cùng sạch sẽ, trên bàn đặt vài cuốn sách, giá sách cũng được sắp xếp cực kỳ ngay ngắn. Vừa vào phòng, Lâu Chỉ liền trông thấy chiếc huy hiệu nhỏ đặt trên mặt bàn: “Dư Lệ, tôi xem nó được không?”
“Huy hiệu ấy à?” Dư Lệ nhìn theo ánh mắt đối phương, gật đầu nói: “Cậu xem đi.”
Chiếc huy hiệu một lần nữa trở về trong tay, đại não ghi nhận cảm xúc lành lạnh truyền đến từ bụng ngón tay, lòng Lâu Chỉ bỗng ngập tràn cảm xúc.
Gian phòng nhỏ hẹp bị một luồng khí mùi bạc hà quét qua. Dư Lệ thấy không khí trong phòng hơi bức bối nên chạy đi mở cửa sổ.
“Lâu Chỉ, cậu sao vậy?” Anh nhẹ giọng hỏi. Ngay khi vươn tay đẩy cánh cửa sổ ra, tuyến thể sau gáy Dư Lệ bỗng nóng lên một chút, bấy giờ anh mới nhớ thế giới này có một thứ gọi là “tin tức tố”.
Dư Lệ biết tin tức tố của Lâu Chỉ có mùi bạc hà. Mà lúc này, không khí tràn ngập hương vị vừa cay vừa lạnh của căn phòng khiến anh hơi bứt dứt.
Lâu Chỉ vươn tay ôm lấy người trước mặt. Cố gắng che giấu tất cả những cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên trong mắt, hắn siết chặt cánh tay, để đối phương rúc sâu vào ngực mình.
“Dư Lệ, cậu thật sự không nhớ tôi à?”
Cơ thể Dư Lệ bỗng cứng đờ, anh không biết vì sao cây bạc hà cỡ bự này lại xông tới ôm mình. Nghe được giọng nói của đối phương, anh cũng chỉ biết vươn tay vỗ nhẹ lên lưng hắn.
“Đương nhiên là nhớ, chẳng phải lúc sáu tuổi tôi đã từng gặp cậu đấy à?” Do dự giây lát, Dư Lệ liền nói theo kịch bản. Anh nhớ nguyên tác từng đề cập đến chuyện Lâu Chỉ và trúc mã sáu tuổi xuất hiện cùng nhau, nhưng sau khi trúc mã rời đi, hai người đã không còn gặp lại nữa.
“Vì sao lúc ấy cậu lại nói mình tên là Lưu Lệ?” Giọng Lâu Chỉ hơi khàn. Hắn không thể hiểu nổi điều này. Nếu khi đó Dư Lệ nói tên thật, kiếp trước hắn chắc chắn sẽ không nhận lầm người.
Lúc nhìn thấy chiếc huy hiệu, cảm xúc đè nén đã lâu bỗng mất khống chế, trào dâng mãnh liệt, Lâu Chỉ chỉ muốn làm những chuyện càng vượt rào, càng quá đáng hơn. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ ôm ghì lấy người kia vào lòng
Lần này Dư Lệ thực sự ngây dại rồi. Anh khiếp sợ nghĩ: Lâu Chỉ là… đứa trẻ kia?