• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:







Ngày 14 tháng 5



Cả đêm qua trời mưa như trút nước, đường sá lầy lội bùn sình.



Tụi mình đi trên con đường nhỏ hẹp ngoằn ngoèo, toàn thân lấm lem bùn đất, bạch long mã đã thành hắc long mã từ lâu. Dưới thời tiết khắc nghiệt thế này, thật bất ngờ khi bắt gặp một người đi đường.




Người đó bộ dạng thật thê thảm, nhưng bước chân vẫn cương quyết vững vàng. Anh ta toàn thân cũng đầy bùn đất, nhưng gói hàng trên tay thì khô ráo sạch sẽ. Nhị sư huynh tưởng là yêu tinh, bèn vác đinh ba đi tới trước mặt dọa dẫm: “Ê! Nhóc, mày đó, đang làm gì đấy?”



Anh ta ban đầu giật mình, sau đó bình tĩnh đáp lời: “Đồ heo! Tôi làm gì liên quan đếch gì tới anh!”



Sư phụ bước tới hỏi: “Thưa thí chủ, thời tiết khắc nghiệt thế này, thí chủ đi một thân một mình giữa hoang sơn dã lĩnh, chẳng lẽ không sợ sao?”



Người đó thấy sư phụ xinh tươi như hoa như ngọc, bèn cung kính trả lời: “Trưởng lão không biết đó thôi, tôi là nhân viên giao hàng, ngày đêm mưa nắng gì cũng phải chịu hết, kiếm ăn mà.”



“A di đà phật, trên đời không ngờ còn có chuyện bất bình đẳng đến thế!” Sư phụ tấm lòng lương thiện, bất thần lệ nóng rớt rơi.



“Chào nhé, tôi còn phải đi mau cho kịp.” Người đó nói rồi định đi luôn.




Đại sư huynh cản anh ta lại: “Gượm đã, người anh em! Con đường này nhiều yêu quái lắm, mình cậu đi quá nguy hiểm, chi bằng đi cùng bọn anh đi.”



“Đi cùng các anh với gặp yêu quái khác gì nhau? Anh chắc là Tôn Ngộ Không rồi. Công việc của tôi không giống các anh. Nói về yêu quái, nó không tìm anh là mười phần may mắn, nó mà trêu anh, anh cứ phang cho một gậy chết tươi, vẫn là may mắn mười phần. Tôi thì không thế, để sản phẩm tiêu thụ được, đến yêu quái tôi cũng phải đi gặp. Nó mà dùng sản phẩm của tôi là tôi vui hết biết, nhỡ nó không dùng tôi cũng chẳng thể đập chết nó. Loại yêu quái có chút giáo dục còn đỡ, gặp phải thứ không biết tới lẽ phải, dùng hàng mà không chịu trả tiền, tôi cũng chẳng cách nào bắt nó được, lại càng chẳng thể đập chết tươi nó đi. Ôi! Khó lắm!” Người đó than thở.



“Đồng chí mới bi thảm làm sao!” Tụi mình bốn người đồng thanh nói: “Cầu thượng đế phù hộ cho cậu!”



Ngày 20 tháng 5



Tối nay, thầy trò bốn người tụi mình nghỉ chân trong một ngôi chùa cổ.



Tụi mình đàm luận cổ kim dưới ánh nến yếu ớt, nói chuyện này chuyện nọ, cuối cùng chuyển tới đề tài về đàn bà con gái. Đại sư huynh xoa xoa cằm, nhìn lên tượng phật như có tâm sự riêng gì, rồi hỏi sư phụ: “Không chính là Sắc, Sắc chính là Không. Vậy sư phụ đặt cho con pháp hiệu là Ngộ Không cũng chính là Ngộ Sắc phải không ạ? Ôi… Vậy mà giờ đây con thực chỉ nghĩ là ‘Không’ thôi!”



Sư phụ hớp một ngụm trà, chậm rãi nuốt xuống, nói: “Mọi người chịu khó thêm chút đi, tới được Thiên Trúc…”




Bát Giới cướp lời: “Tới được Thiên Trúc thì sao? Thành chính quả chính là sự chịu đựng rồi.”



Khi ấy mình không nói gì, thầm nghĩ: “Nhị sư huynh quả là hiểu biết, kể cả không đầu Phật môn đi nữa cũng phải chịu đựng cả đời rồi!”



Điều khiến mình không ngờ tới là, sư phụ lại bộc lộ thái độ: “Ta cũng chả nhịn nổi cả đời! Kiểu gì cũng có bao nhiêu chị em nhìn ta thèm chảy dãi như thế, đặc biệt là cái em Tỳ Bà tinh ấy, lần nọ suýt nữa là bị em làm thịt, ài! May mà ta lập trường kiên định, A men!”



Đại sư huynh hỏi nhị sư huynh: “Bát Giới à, nói xem em nghĩ thế nào về tình yêu đi.”



Nhị sư huynh nói: “Tình yêu như thể chiếc thuyền con, em ở đầu thuyền, anh nơi cuối thuyền. Anh quạt khẽ lên mặt nước, thuyền con lướt đi dưới ngập tràn ánh vàng êm ái của tịch dương, hướng về nơi bến bờ hạnh phúc…”



Nhị sư huynh quả nhiên là con heo trời sinh lãng mạn, lời ăn tiếng nói cũng đầy ý thơ. Cả buổi tối mình giữ im lặng, mọi người đều nghĩ mình lòng như nước đọng, tương lai nhất định sẽ thành Phật. Mình thì chẳng thấy báu gì, thành Phật có chi hay? Có lẽ làm yêu tinh lại khoái, muốn làm gì thì làm cái đó, đặc biết có thể tam thê bảy thiếp… Thực khiến người ta mê say… Được! Cứ quyết định thế đi!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK