“Yến Du, mau về, thân thể ta…. Thân thể ta.” Nàng không biết mất bao lâu mới bay được tới đây, cũng không biết giờ còn kịp không, nàng chỉ cảm thấy thật ghê tởm.
Yến Du nhìn dáng vẻ bất lực của nàng, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng không dám kéo dài, lắc mình chuẩn bị rời đi. Một kiếm của tiểu nhị bay tới đâm thương tay hắn, Yến Du bực lên, dồn lực cho gã ta một chưởng rồi đi thẳng tới quán trọ.
Khi vào tới phòng, hình ảnh bên trong khiếu râu tóc hắn xù lên. Cái gã chưởng quầy bò lên người Nguyên Thủy, tham lam lè lưỡi liếm ngực nàng, bàn tay to béo bóp eo nàng, cái tay còn lại muốn cởi quần lót nàng. Cơ thể bị Yến Du đâm xuyên ngực, gã kinh hoàng nhìn máu chảy từng giọt trên da thịt mình mới liếm láp, nháy mắt ngừng thở.
Yến Du vứt thân thể chưởng quầy qua, bên tai truyền đến tiếng thét chói tai của Nguyên Thủy khiến hắn hoảng sợ.
Nước mắt chảy giàn giụa trên khuôn mặt Nguyên Thủy, nàng vươn tay muốn lau đi vết nước miếng nhưng tay chỉ xuyên qua thân thể. Càng như vậy, nước mắt trên mặt càng nhiều: “Thật ghê tởm, bẩn…bẩn quá.”
Yến Du không rảnh lo chuyện khác, hắn dùng tay áo lau sạch vết máu và vết nước bọt, dùng chăn bọc nàng thật chặt chẽ. Đôi mắt nhìn thẳng Nguyên Thủy, bên trong là sự an ủi sâu sắc.
“Không sao cả, không sao, không bẩn… Không bẩn, có ta ở đây, không có chuyện gì, có ta ở đây, không có việc gì!”
Nghe hắn an ủi, Nguyên Thủy dần dần bình tĩnh, nàng vươn tay lau nước mắt, “Không sao ư?”
“Ừ! Không sao cả.”
Nguyên Thủy thở dài một hơi, nói: “Không thể ở đây lâu, mặc quần áo cho ta rồi đi mau!”
Yến Du kinh ngạc với tốc độ bình phục tâm trạng cực nhanh của nàng, nhưng vẫn nghe theo lời nàng, chỉ là….
“Không lo được lắm chuyện như vậy, ngươi tùy ý là được.”
Yến Du vội cởi áo choàng bọc cơ thể nàng kín mít, chuẩn bị mang nàng rời đi thì thấy Nguyên Thủy chưởng về phía mình: “Tránh ra!”
Yến Du cảm giác được có cổ sát khí nhằm về phía sau lưng mình nhưng hắn không dám trốn, vẫn ôm chặt lấy cơ thể Nguyên Thủy.
Một luồng khí lạnh lẽo đâm thủng ngực, Yến Du dường như nghe thấy tiếng mạch máu lưu động. Một chưởng Nguyên Thủy đánh tới hắn lại khác hẳn, không ngờ khiến hắn cảm thấy như cơn gió ấm phất qua.
Yến Du nắm lấy thanh kiếm xuyên thủng ngực mình, dùng hết lực xoay người đánh một chưởng. Là gã tiểu nhị khi nãy, bị Yến Du chưởng một phát, bay đến vách tường, lăn xuống, khí tuyệt bỏ mình.
“Ngươi không sao chứ! Ngươi đừng nói chuyện, ngươi, ngươi phải mau đi trị thương, ngươi… Ngươi…” Giọng nói của Nguyên Thủy có chút run rẩy, nàng bóp tay để bản thân bình tĩnh lại, vũ nhục khi nãy cũng không khiến nàng hoảng hốt như bây giờ.
“Được rồi, có ta ở đây, không sao hết, trước tiên rời khỏi chỗ này đã.”
“Không cho đi, mau chữa thương trước đã!”
“Không biết bọn chúng còn có đồng bọn hay không, nếu có ai đến thì ta không chống đỡ được. Mau rời đây rồi chữa thương sau..” Yến Du cười giải thích, nắm lấy thanh kiếm rồi rút ra người, phun ra búng máu. Hắn trông thấy Nguyên Thủy lo lắng sốt ruột, vẫy tay: “Chúng ta tu tiên, đâu dễ chết như vậy.”
“Ngươi…” Nguyên Thủy nói không được hắn, liền bay ra ngoài, trong chốc lát đã quay lại: “Sân sau có con ngựa, chúng ta cưỡi ngựa đi trước. Nhưng hứa với ta, mười lăm phút nữa phải dừng lại trị thương.”
“Được.”
Thấy Yến Du gian nan đưa thân thể của mình lên ngựa rời đi, Nguyên Thủy rất hối hận, đáng lẽ nên bảo hắn trở về gọi sư huynh mới phải, tự dưng bắt hắn mang theo thứ trói buộc.
Mười lăm phút sau, Yến Du dừng lại để băng bó sơ qua, sau đó không màng sự phản đối lại tiếp tục chạy băng băng.
Một ngày một đêm qua đi, Nguyên Thủy nghe thấy tiếng hít thở của Yến Du càng ngày càng nặng nề, tay hắn còn không nắm chặt dây cương, ngựa cũng không thể chạy được nữa. Cuối cùng, ngựa té ngã, miệng sùi bọt mép, Yến Du cũng từ trên ngựa ngã xuống, tay vẫn ôm chặt thân thể nàng, hôn mê bất tỉnh.
Nguyên Thủy gấp đến độ dậm chân, nàng nhìn xung quanh, phát hiện hình như nơi này không xa núi Huyền Thanh lắm, liền gian nan tạo thuật pháp bảo vệ Yến Du, sau đó bay thẳng về núi Huyền Thanh.
Pháp trận bên ngoài núi Huyền Thanh có lực công kích với linh hồn, Nguyên Thủy không cách nào chống cự cũng không bận tâm đến chuyện đó, dùng hết sức lực, cuối cùng cũng tới trước cửa núi.
Nàng muốn nắm chặt cổ áo người trông cửa giục bọn họ mau đi cứu người, còn người trông cửa lại bày ra thái độ công kích. Một đạo pháp lực đánh tới, Nguyên Thủy trốn không kịp đã bị đánh trúng, đau đến độ nàng chỉ muốn ngất đi, nhưng chỉ có thể giữ vững sự tỉnh táo bảo họ đi cứu người. Người trông cửa phản ứng lại, không có tiếp tục công kích cũng không có hành động gì.
Rốt cuộc bên trong cửa núi có ráng màu loé qua, một thanh âm kỳ ảo linh hoạt vang ở bên tai: “Nguyên Thủy, ngươi đã trở về!”
Nguyên Thủy giữ vững chút thanh tỉnh cuối cùng, đáp lại thanh âm đó: “Sư huynh, mau cho người tới mười tám dặm phía đông nam cứu người.”
Nói xong, hôn mê bất tỉnh.