Phòng của Trầm Lăng Lăng rất đẹp, trần cao sáu mét, mặt tường là hình cây huân y màu xanh lam, mang lại một không khí mát mẻ, từng góc trong phòng, thậm chí là trên giường, bày rất nhiều búp bê.
Trải qua bữa tối náo loạn hôm nay, Trầm Lăng Lăng lên giường ngủ rất sớm, tâm trạng của cô rối loạn không dứt, không hiểu trong đầu mình tại sao cứ quanh quẩn bóng dáng của Quan Hằng Trạch, bộ dạng bất cần ấy đã khắc sâu vào trái tim của cô rồi.
Quan Hằng Trạch không nhìn cô một cái, cô cảm thấy thật khổ sở. Hơn nữa rõ ràng là Hà Lỵ Diễm ương ngạnh, phách lối kia đã làm chuyện sai trái, thế nhưng anh lại che chở cho bạn gái, trơ mắt nhìn cô bị bắt nạt... Nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Lăng cảm thấy mệt mỏi, mí mắt cũng vô tình rũ xuống...
Nửa đêm, Quan Hằng Trạch im lặng đi tới bên cạnh Lăng Lăng, ngồi ở mép giường.
Thừa dịp cô không đề phòng, anh mới dễ dàng quan sát cô.
Hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt, anh càng bị cô hấp dẫn, vì cô thật mê người, đây là chuyện gì? Ánh mắt của anh nóng rực, nội tâm tràn đầy mâu thuẫn làm anh rung động không dứt.
Trước kia vì muốn làm trái lại mẹ, anh ghét Linh Đạt nhận con nuôi, nhưng khi chứng kiến cô lần đầu tiên liền phá vỡ tất cả, dù sao anh cũng là một người con trai bình thường, Lăng Lăng xinh đẹp như vậy, làm thế nào mà không làm anh động lòng đây?
Nhìn vẻ bên ngoài, cô đủ để làm cho mỗi người đàn ông loạn trí, không thể coi là sức quyến rũ tầm thường, làm cho anh cảm thấy lo lắng cực độ. Cô có một phong tình đặc biệt mà không một cô gái nào có thể so bì, làm cho anh yêu thích, nhưng chỉ là ngại vì tự ái, anh liền nghĩ đến cảm giác thoái thác.
Ngoài cửa sổ đột nhiên mưa xối xả như trút nước, Lăng Lăng bị tiếng mưa đánh thức, mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có hơi thở ấm áp đến gần mình, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn của anh chỉ cách cô một gang, cô khiếp sợ nhìn anh chằm chằm, không lên tiếng.
Ánh mắt Quan Hằng Trạch lóe lên một cái, nhớ lại mục đích của anh - đuổi cô đi.
Lăng Lăng hít sâu một hơi, nhịp tim cấp tốc nhảy lên "Anh tới phòng của tôi làm gì?"
"Đây là nhà tôi, tôi muốn đến chỗ nào chẳng được, không mượn cô xen vào!" Anh lại cố ý bày ra bộ dáng tự cao tự đại.
Đêm khuya xông vào phòng của một cô gái, anh ta một chút áy náy cũng không có? Trầm Lăng Lăng lập tức ngồi dậy, hoảng loạn đối mặt anh, cố ý khiêu khích.
Cô run rẩy nói: "Vấn đề đây là ... phòng của tôi..."
"Cái gì?" Anh hừ lạnh một tiếng "Cô có lầm hay không? Ở phòng này ai là lớn nhất? Tôi là chủ nhân ở đây, tôi muốn ngủ nơi nào cũng được!"
Thình lình, anh tùy tiện nằm lên giường của cô, thậm chí còn đắp chăn lên người, Lăng Lăng sợ đến mức vội vàng nhảy xuống giường, cách anh thật xa, đứng vào góc phòng.
"Anh... Làm... Cái gì vậy?" Cô run rẩy hỏi.
Anh nhún nhún vai, cười cô "Tôi chẳng làm gì cả, chỉ là muốn nhắc nhở cô..."
Lời nói tiếp theo khiến sắc mặt Lăng Lăng trắng bệch.
"Phải hiểu rõ, cô chỉ là người được nhận nuôi của nhà họ Quan, trên đời này không có bữa ăn chùa, mấy năm cô sống trong nhà tôi , tính lấy gì trả cho chúng tôi?"
Ánh mắt kia giống như một thanh gươm sắc bén đâm vào cô, trái tim của cô hung hăng bị đâm đả thương, giọng của anh lạnh quá, tựa như băng, đủ làm cho cô rét run lên.
Vô cùng khiếp sợ, Trầm Lăng Lăng sững sờ, cô không ngờ rằng, đại thiếu gia của nhà họ Quan được một lần trở về, lại muốn đòi nợ cô?
Cô không có cái gì để trả cho anh? Cô căn bản là chỉ có hai bàn tay trắng!
Quan Hằng Trạch lộ ra nụ cười khát máu, nói ra mỗi một câu làm cho lòng của cô càng thắt lại.
"Cô thật là ngốc, một chút cư xử đúng mực cũng không có, ở đây mà mơ mộng giữa ban ngày, tự cho mình là một công chúa!"
Anh tiến lên một bước, tới gần cô "Cô cho rằng cô là ai? Làm ơn đi, thật nực cười! Cô chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi chẳng ai quan tâm tới!"
Anh biết cô là cô nhi, dĩ nhiên sẽ lấy điểm này để công kích.
Lời của anh làm tổn thương cô, tự ái của cô bị anh chà đạp xuống đất, nước mắt chợt lăn xuống trên gương mặt trắng trẻo của cô.
Quan Hằng Trạch cười nhẹ một tiếng, giọng điệu cười cợt, khinh bỉ nói:
"Cô không có gì cả, đáng nhẽ phải là người làm của nhà họ Quan, chỉ là vận khí tốt, mẹ tôi muốn dùng tiền để chuộc tội, coi cô là bảo bối. Đừng nghĩ cao quá, cái nhà này có tôi ở đây, tôi sẽ tính với cô rõ ràng, cô dùng bao nhiêu tiền, thiếu nợ nhà họ Quan, cô căn bản sẽ trả không nổi! Nếu cô muốn làm người hầu để trả nợ, cũng phải trả đến hết đời!"
Lăng Lăng đã không thể rơi nước mắt, chỉ cảm thấy trái tim không ngừng nhỏ máu.
Quan Hằng Trạch vẫn không buông tha cô, tiếp tục nói lời tổn thương cô: "Mẹ tôi thích cô là chuyện của cô, tôi với cô không thể ở cùng nhau, cô thích cái gì, tôi thực sự rất ghét, tốt nhất cô nhanh một chút cút đi cho tôi, đi ra xa khỏi nhà tôi! Nghe rõ không? Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
"Tôi... Tôi sẽ rời khỏi nơi này..."
Trầm Lăng Lăng ngơ ngác ngồi ở bên giường, còn nhỏ như vậy, lần đầu cô bị người ta hủy bỏ toàn bộ giá trị sinh tồn của mình, nước mắt đã khô lại ướt, ướt rồi lại khô.