Mộ Dung Vân nói có việc phải làm, hoá ra là dẫn Cố Chỉ Lạc đi ăn tối. Cố Chỉ Lạc rất kinh ngạc, nhưng Mộ Dung Vân cũng không giải thích gì thêm, chỉ dẫn nàng đến Thiên Hạ Cư nổi danh nhất thành Lương Châu.
“Đại ca của nàng đã kể cho ta nghe, mỗi khi nàng không vui thường thích đến Thiên Hạ Cư để ăn uống thả cửa, ăn no rồi thì tâm tình sẽ tốt hơn.”
Mộ Dung Vân gọi toàn là những món mà Cố Chỉ Lạc thích ăn. Cố Chỉ Lạc còn đang thắc mắc vì sao chàng ấy lại biết được khẩu vị của mình thì sau khi nghe xong câu đó, nàng đã ngay lập tức hiểu ra là do đại ca của nàng đã nói cho chàng ấy biết.
“Sao Vương gia lại biết tâm trạng của ta đang không vui thế?”
“Chẳng phải nàng đã nói rằng Tống Nguyên Tu từ chối hôn sự sao?”
Cố Chỉ Lạc không ngờ chàng lại nói thẳng ra như thế, miếng thịt bò trong miệng bỗng chốc không còn ngon nữa.
“Đúng vậy, Tống Nguyên Tu không chịu lấy ta, huynh ấy thật đáng ghét, đúng là ngứa đòn mà. Chờ đến khi ta gặp huynh ấy, ta nhất định sẽ thu thập huynh ấy cho thật tốt, chẳng biết phân biệt tốt xấu gì cả.”
Mộ Dung Vân rót cho nàng một chén trà.
“Kế tiếp thì sao? Nàng định làm gì?”
“Chờ đợi.”
“Chờ đợi gì cơ?”
“À thì… mấy ngày nay ta đã suy nghĩ cẩn thận rất lâu, sở dĩ Tống Nguyên Tu nói huynh ấy chỉ xem ta là muội muội bởi vì từ nhỏ đến giờ, lúc nào bọn ta cũng ở cùng một chỗ với nhau. Bọn ta đã quá thân thuộc, dẫn đến việc huynh ấy chưa bao giờ nghĩ tới ta sẽ trở thành vợ của huynh ấy. Vì thế, ta dự định sẽ né tránh huynh ấy một đoạn thời gian ngắn xem sao. Vài ngày liên tiếp không gặp nhau, huynh ấy chắc chắn sẽ nhớ tới ta mà thôi.”
Cố Chỉ Lạc rất tự tin, khi nhắc đến Tống Nguyên Tu, trên khuôn mặt của nàng luôn toát lên vẻ rạng rỡ không sao che giấu được, ánh mắt lấp lánh tràn ngập sự thẹn thùng của cô gái nhỏ.
Thấy vậy, Mộ Dung Vân tự rót cho mình một chén rượu rồi ngửa đầu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Nàng nắm chắc như vậy sao? Rằng nàng có thể chờ được hắn quay trở về?”
“Đương nhiên rồi, ta và Tống Nguyên Tu lớn lên cùng nhau, trong lòng của huynh ấy nhất định là có ta. Hơn nữa, nếu huynh ấy không lấy ta thì còn có thể lấy ai được nữa? Từ đầu đến chân của huynh ấy đều thuộc về ta. Huynh ấy….”
Lời nói của Cố Chỉ Lạc đột nhiên dừng lại, tay phải của nàng run lên, làm chén trà nhỏ trong tay nghiêng một cái, nước trà nóng hổi ngay lập tức ngấm lên mu bàn tay. Mộ Dung Vân vội vàng nắm lấy cổ tay của nàng.
“Tiểu nhị!”
Trước tiên, chàng gọi tiểu nhị của quán, dặn hắn mang một chậu nước lạnh đến, sau đó chàng lại ra lệnh cho ám vệ của mình đi mua thuốc mỡ. Thấy Cố Chỉ Lạc ngồi cứng ngắc như không cảm nhận được cơn đau, chàng có hơi sửng sốt, theo tầm mắt của nàng ngẩng đầu lên nhìn xem.
“Nguyên Tu ca ca, vì sao mấy người đó cứ nhìn chằm chằm vào Hy Nhi vậy? Có phải là do bọn họ ghét bỏ thân phận thấp hèn của Hy Nhi không? Nguyên Tu ca ca, hay là chúng ta đi đi, bọn họ có vẻ như không chào đón Hy Nhi.”
Tại lối vào cầu thang ở lầu một, Mục Hy Nhi đang run rẩy nấp sau lưng Tống Nguyên Tu, nàng ta níu chặt lấy cánh tay của hắn, bộ dạng nơm nớp sợ hãi giống y hệt như một chú nai con, trông thật yếu ớt và đáng thương làm sao.
Tống Nguyên Tu hung hăng trừng mắt nhìn xung quanh, vừa quay đầu lại đã ngay tức khắc đổi sang khuôn mặt dịu dàng, động tác thân mật ôm lấy Mục Hy Nhi vào lòng và an ủi.
“Hy Nhi đừng sợ nhé, có ta ở đây, không ai dám ghét bỏ nàng đâu. Chẳng phải nàng luôn muốn nếm thử món Phật nhảy tường* của Thiên Hạ Cư sao? Mỗi ngày chỉ có mười phần thôi, đến trễ là hết mất đấy.”
*Phật nhảy tường (佛跳墙), là một loại xúp trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Bản chuẩn của món này có 18 nguyên liệu gồm vi cá mập, sên biển, ức gà, vịt, chân lợn, sò điệp khô, nấm, bào ngư… Tất cả đều phải nấu cùng rượu Thiệu Hưng và gừng để tăng hương vị.
Tống Nguyên Tu đưa Mục Hy Nhi lên lầu, sau đó bọn họ đi thẳng đến bàn của Mộ Dung Vân và Cố Chỉ Lạc.
“Lạc Lạc? Sao muội lại ở đây? Mấy ngày qua muội đã đi đâu thế? Huynh tìm muội khắp nơi mà chẳng thấy, còn nghĩ là muội đã đi hộ tống khách buôn rồi.”
Tống Nguyên Tu rất vui khi nhìn thấy Cố Chỉ Lạc, hắn mau chóng bước đến vỗ vai nàng. Vừa quay đầu lại thì trông thấy Mộ Dung Vân, hàng lông mày của hắn ngay lập tức nhăn lại.
“Ai đây?”
Cố Chỉ Lạc không trả lời câu hỏi của Tống Nguyên Tu, ánh mắt bừng bừng ngọn lửa của nàng chỉ nhìn chằm chằm vào mỗi Mục Hy Nhi, cơn giận cố nén theo từng kẽ răng mà thốt ra ngoài.
“Mục Hy Nhi!”
Nàng gọi tên của nàng ta từng từ từng từ một, Mục Hy Nhi. Cố Chỉ Lạc nhớ rõ nàng ta, là cái tên đứng đầu bảng của Diễm Hương Lâu, không đúng, phải là cái tên đứng đầu bảng của Diễm Hương Lâu vào hai năm trước mới đúng.
Bởi vì nàng ta mà lúc trước Tống Nguyên Tu mới phải đánh nhau với cháu ngoại trai của Thừa tướng. Sau đó, vì để trợ giúp Tống Nguyên Tu mà nàng đã đánh cháu trai của nhà Thừa tướng trọng thương. Cuối cùng, cả hai nhà Tống Cố đều phải ra mặt, tiêu tốn một số tiền rất lớn để cầu người, nàng và Tống Nguyên Tu lúc đó còn vì thế mà xuýt phải vào tù.
Có một thứ gọi là dân không nên đấu với quan, đắc tội Thừa tướng đương triều, hai nhà Tống Cố coi như xong đời. Đến sau này, đại ca mới nói cho nàng biết sau lưng nhà họ Cố có một “cây to” chống lưng nên mới vượt qua được khó khăn lần này.
Nàng không biết ai là người đã làm chỗ dựa cho nhà họ Cố, nhưng cái tên khốn Tống Nguyên Tu này vẫn tiếp tục qua lại với Mục Hy Nhi!
Mục Hy Nhi dường như bị giật mình trước dáng vẻ hung dữ của Cố Chỉ Lạc nên đã nhanh chóng nấp sau lưng Tống Nguyên Tu. Tống Nguyên Tu đẩy Cố Chỉ Lạc ra và khiển trách: “Cố Chỉ Lạc, muội đừng doạ nàng ấy sợ, Hy Nhi nhát lắm, muội nhỏ giọng lại một chút đi.”
Cố Chỉ Lạc sững sờ một lúc rồi nhấc chân đạp Tống Nguyên Tu.
“Tống Nguyên Tu, huynh bị điên à? Lúc trước nếu không phải do ả ta thì cả cha mẹ huynh và cha mẹ muội có cần phải chạy khắp nơi để cầu người trợ giúp như thế không? Sao huynh nhanh quên quá vậy? Còn lui tới với ả nữa chứ? Có phải vết sẹo lành rồi nên huynh đã quên mất cơn đau khi xưa phải không?!”
Cố Chỉ Lạc vừa nghĩ tới cảnh cha mẹ nàng ngồi trong phòng đếm tiền vào hai năm trước thì lại đau lòng không thôi, đại ca của nàng đã kể lại rằng khi đó, chỉ vì cứu nàng ra ngoài, cha mẹ nàng đã xuýt chút nữa phải táng gia bại sản. Bởi vì nhớ lại chuyện cũ, cho nên ánh mắt của Cố Chỉ Lạc nhìn Mục Hy Nhi lại càng không vui.
Cả người Mục Hy Nhi rúc vào trong ngực của Tống Nguyên Tu, Tống Nguyên Tu nhận ra thân thể của nàng ấy đang run rẩy nên đã quay người lại đẩy mạnh Cố Chỉ Lạc ra.
“Chuyện năm đó không liên quan gì đến Hy Nhi hết. Cố Chỉ Lạc, muội đừng có cắn người loạn xạ khắp nơi như vậy, Hy Nhi cũng là người bị hại mà.”
Cố Chỉ Lạc bị đẩy ra bất ngờ nên đã ngã nhào xuống đất, bàn tay bị phỏng chống mạnh trên sàn nhà, cơn đau thấu xương bất thình lình ập tới.
“Tống Nguyên Tu, ngươi không nhìn thấy tay của nàng ấy đang bị thương hay sao!?”
Mộ Dung Vân đẩy Tống Nguyên Tu sang một bên rồi nhanh chóng cúi người đỡ Cố Chỉ Lạc dậy. Lúc này Tống Nguyên Tu mới phát hiện ra bàn tay phải của Cố Chỉ Lạc đang bị sưng đỏ một mảnh.
“Lạc Lạc, tay của muội bị làm sao vậy?”
Hắn quan tâm hỏi nàng, đôi mắt của Cố Chỉ Lạc đỏ lên, nàng quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa. Tiểu nhị của quán mang một chậu nước lạnh đến, Mộ Dung Vân chăm chú rửa sạch tay cho Cố Chỉ Lạc, sau đó bôi thuốc mỡ mà ám vệ của chàng đã mua về cho nàng, cuối cùng là dùng một miếng vải sạch để băng bó lại.
Cố Chỉ Lạc cảm ơn Mộ Dung Vân rồi quay sang nói với Tống Nguyên Tu: “Huynh có hai sự lựa chọn, một là huynh ngồi ở đây một mình, hai là huynh dẫn ả ta đi nơi khác, chứ nhìn thấy ả là miệng muội chẳng còn khẩu vị gì nữa cả.”
Tống Nguyên Tu còn chưa kịp tiếp lời thì Mục Hy Nhi đã bắt đầu bật khóc trước.
“Nguyên Tu ca ca, quả nhiên Hy Nhi là người không được người khác chào đón. Hy Nhi tự biết bản thân mình có thân phận đê tiện, không so được với thân phận tôn quý của Cố tam tiểu thư. Thế nhưng, xuất thân thấp hèn cũng đâu phải là thứ mà Hy Nhi có thể lựa chọn, không cần Cố tam tiểu thư lên tiếng xua đuổi, Hy Nhi tự khắc biết thân biết phận của mình. Nguyên Tu ca ca, Hy Nhi sẽ không gây phiền phức cho chàng nữa, chàng đừng trách Cố tam tiểu thư, Hy Nhi đi trước đây.”
Sau khi nói xong, Mục Hy Nhi ngay lập tức đứng lên đi ra ngoài với con mắt ửng hồng, Tống Nguyên Tu vội vàng đứng dậy kéo nàng ta lại.
“Chúng ta ngồi ở bên cạnh.”
Tống Nguyên Tu dẫn Mục Hy Nhi ngồi xuống ở chiếc bàn cạnh đó, trước khi đi, hắn còn phẫn nộ trừng mắt với Cố Chỉ Lạc làm Cố Chỉ Lạc tức tới nỗi giậm chân.
“Tống Nguyên Tu, huynh đúng là cái đồ hết thuốc chữa!”
Nàng bật khóc vì tức, cúi gằm mặt không nói tiếng nào. Bên tai là giọng nói của Tống Nguyên Tu đang trấn an Mục Hy Nhi càng làm cho nàng phát điên lên.
“Hy Nhi, nàng đừng để ý đến muội ấy làm gì. Muội ấy từ nhỏ đã kiêu căng như thế quen rồi, là một đại tiểu thư tính khí nóng nảy.”
Kiêu căng từ nhỏ?
Thì ra trong lòng hắn, nàng vẫn luôn là một người kiêu căng không biết nói lý lẽ. Cố Chỉ Lạc tức tối bóp chặt chén trà nhỏ trong tay, cơn đau nhức từ lòng bàn tay truyền đến, Mộ Dung Vân vội giữ tay nàng lại.
“Nếu nàng không buông ra thì sẽ phải băng bó thêm một lần nữa đấy.”
Tống Nguyên Tu vừa quay đầu lại thì chứng kiến một màn Mộ Dung Vân đang nắm lấy cổ tay của Cố Chỉ Lạc, đôi mắt hắn loé lên, lồng ngực bất chợt ngột ngạt khó tả buộc hắn phải thốt ra một câu châm chọc.
“Cố Chỉ Lạc, ba ngày qua muội biến mất là do bận ở cùng một chỗ với cái tên trai bao ẻo lả này phải không?”
Cố Chỉ Lạc nổi giận trừng mắt nhìn hắn.
“Liên quan gì tới huynh chứ? Ít ra còn tốt hơn con đàn bà mua vui ở bên cạnh huynh.”
“Cố Chỉ Lạc, muội thô lỗ quá đấy, nói chuyện lịch sự hơn một chút không được à? Muội không phải là con gái sao?”
“Cái miệng này của muội cứ tục như thế đấy thì làm sao? Cả người huynh cũng dơ bẩn không kém đâu, Tống Nguyên Tu, cẩn thận coi chừng bị mắc bệnh hoa liễu* đó!”
*Hoa liễu là từ được dùng để chỉ các bệnh lây qua đường tình dục, bao gồm lậu, giang mai (tiêm la), hạ cam….
“Cố Chỉ Lạc, đủ rồi!”
Hai người cãi nhau quá trời quá đất rốt cuộc cũng chịu dừng lại bởi vì tiểu nhị của quán đã mang món Phật nhảy tường lên. Trùng hợp làm sao, hôm nay Tống Nguyên Tu nhất định phải gọi món Phật nhảy tường này cho bằng được, nhưng đáng tiếc, phần Phật nhảy tường cuối cùng của quán đã được Mộ Dung Vân gọi trước mất tiêu rồi.
Tống Nguyên Tu muốn bọn họ chia cho bàn của hắn một nửa nhưng Cố Chỉ Lạc sống chết không chịu. Hai bên giằng co không ai nhường ai, sau đó Mục Hy Nhi lại bắt đầu khóc.
“Nguyên Tu ca ca, hay là thôi đi. Hy Nhi vốn có thân phận thấp hèn, không xứng ăn loại thức ăn này. Chàng đừng vì ta mà cãi nhau với Cố tam tiểu thư nữa, Hy Nhi không muốn phá hư tình cảm của hai người đâu.”
Ngay khi nghe xong lời này, Tống Nguyên Tu trực tiếp đứng lên đi lấy món Phật nhảy tường ở trên bàn của Cố Chỉ Lạc, bị Cố Chỉ Lạc giật lại. Tống Nguyên Tu đứng không vững, tô Phật nhảy tường cũng vì thế mà rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Cố Chỉ Lạc, tại sao bây giờ muội lại trở nên độc ác như vậy? Hy Nhi chỉ là muốn nếm thử món này một chút xem sao, vậy mà muội thà rằng phá hư cũng không muốn đưa cho nàng ấy. Sao muội lại thành ra cái bộ dạng này?”
Tống Nguyên Tu hung hăng trách cứ Cố Chỉ Lạc, sau đó thì dẫn Mục Hy Nhi rời đi. Hai mắt nhoè đi vì đẫm lệ của Cố Chỉ Lạc nhìn chằm chằm vào tô Phật nhảy tường đã bị vỡ trên mặt đất, trong lòng nàng dường như có thứ gì đó cũng bắt đầu vỡ vụn theo. Mộ Dung Vân đứng ở một bên, lặng lẽ giúp nàng băng bó lại vết thương đang chảy máu một lần nữa.