Lần đầu Eli nghe đến việc này thì háo hức vô cùng, có điều không phải bây giờ. Đoạn hội thoại với Naib hôm qua khiến anh chẳng thế nghĩ được điều gì khác, anh đành từ chối lời đề nghị đi cùng đội trinh sát của Mike. Nhưng hình như vì Mike đã quen đội trưởng và đội phó của cậu tận ba năm nên miễn nhiễm với mọi lời thoái thác.
“Thôi nào anh Eli, mỗi tháng bọn em chỉ được đi một lần thôi, mà không phải ai cũng được đi đâu, lần này là của đội một, tháng trước em không được đi nên tháng này phải năn nỉ mãi mới được đấy. Anh đang nghiên cứu cái gì đó đúng không, biết đâu ở đó lại có thứ anh cần thì sao?”
Cuối cùng Eli vẫn lên xe quân dụng trong sự hoang mang. Khi William nghe Mike kể lại “chiến tích” này, cậu nhìn Eli với ánh mắt cảm thông. Đâu có ai từ chối được Mike Morton, cậu an ủi Eli như vậy. Anh thở dài, tựa lưng vào thành xe nghe mọi người bàn tán chút nữa sẽ mua thứ gì, cố không liếc đến người đội trưởng ở buồng lái.
Chợ cao nằm ở lưng chừng dãy núi Yelline, giáp với ranh giới vùng Lansan và vùng Thanes, nhưng bờ còn lại của dãy núi có địa thế khắc nghiệt hơn nên không nhiều người từ Lansan giao thương ở đây. Ấy cũng là lí do thầy của anh lấy làm lạ khi con ấn xuất hiện ở Tucan.
Đường đi không khó khăn như Eli nghĩ, chưa lên đến nơi anh đã cảm nhận được không khí tấp nập. Tiếng nói cười, tiếng chào hàng, tiếng cô gái vừa hát vừa kéo sợi, tiếng trẻ con nô đùa, tất cả hoà vào nhau tạo nên loại âm thanh sinh động nhất của người dân nơi đây.
Các cậu lính trinh sát đều ngó ra ngoài hết cả, đến khi xe dừng lại thì đồng loạt nhảy xuống trước cả khi Naib hô tập hợp. Thời gian này được hoạt động tự do, mọi người chờ đội trưởng điểm danh quân số và quy ước giờ hẹn xong thì túm năm tụm ba ùa lên chợ. Bây giờ thì ai cũng như Mike Morton cả.
Sự náo nhiệt và rực rỡ của chợ cao làm Eli choáng ngợp, mọi người đi thành dòng nhịp nhàng như nước chảy và bán đủ thứ trên đời. Tuy không đến từ Tucan nhưng Mike thành thạo vô cùng, chỉ cho anh hết thứ này đến thứ kia. Cậu còn kéo anh đến một sạp bán hoa, thì thầm với anh rằng cô gái trong sạp này là người yêu của bác sĩ quân y đồn Tây Bắc. Cô gái ấy đón hai người bằng nụ cười rạng rỡ hơn cả những bông hoa khoe sắc, tự giới thiệu mình với Eli rồi đưa cho Mike một bó đỗ quyên, nhờ cậu mang về doanh trại. Cậu chàng được hối lộ một viên kẹo nên đưa tay vỗ ngực, hứa sẽ không làm rơi dù chỉ một cánh hoa.
Một buổi sáng đi khắp nơi cùng Mike khiến Eli thực sự nhẹ nhõm. Anh không định hỏi thăm thông tin ở đây, nhưng đã mua được vài món đồ anh nghĩ giáo sư sẽ thích. Eli mua cho Mike một túi mận thay lời cảm ơn.
“Ơ, ở đây có nhà thờ à?” Eli thấy hai người mặc trang phục nữ tu đi qua, quay sang hỏi Mike.
“Vâng.” Mike gật đầu, rồi ra chiều suy nghĩ. “Nhà thờ đá núi Yelline được xây từ vài thế kỉ trước rồi, xong bị bom phá hồi chiến tranh. Người dân ở đây không theo đạo nhiều, hầu hết là người nơi khác đến thôi, mà bây giờ Tucan vẫn chưa mở cửa hoàn toàn.”
Eli nhìn theo hai vị nữ tu, tuy mọi người không theo đạo nhưng thái độ dành cho nữ tu vẫn khá tôn trọng. Trong đầu anh có thêm vài giả thuyết.
“Nhà thờ đá có xa không?”
“Từ đây đi chắc hai mươi phút thôi à, nếu anh muốn thì để em dẫn đường.”
“Mike, chuẩn bị tập hợp.”
Mike vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng đội trưởng đằng sau lưng. Cậu nhìn Eli với vẻ hối lỗi, hứa sẽ đưa anh đến vào ngày khác. Anh xua tay nói không sao đâu, liếc qua bóng lưng của Naib rồi đi về phía xe quân dụng.
***
Cuối cùng Eli vẫn đến nhà thờ, anh đi với Aesop sáng hôm sau. Đây là cơ hội cuối cùng của anh, nếu không còn manh mối nào khác có lẽ anh phải kết thúc sớm chuyến công tác này. Chẳng có tiến triển nào và việc chạm mặt Naib khiến anh bồn chồn, trái tim như bị kim châm đau nhói. Chắc hẳn Naib chỉ mong anh biến mất càng nhanh càng tốt.
Theo những gì đội viên đội trinh sát biết, nhà thờ đá xây trong khoảng 4 thế kỷ đổ lại đây, khá sát với niên đại Eli cần nghiên cứu. Kiến trúc nhà thờ không quá khác biệt so với nhà thờ bình thường, được xây chủ yếu bằng đá tảng và gỗ, dấu tích thời gian đã bám rất sâu vào nơi này rồi. Tháp chuông trên nhà nguyện chính và một phần toà nhà bên trái vẫn còn là tàn tích, có thể vì chưa đủ nhân lực để trùng tu. Cả nhà thờ chìm trong không khí im lặng.
Hôm nay không phải ngày cầu nguyện nhưng cửa chính vẫn mở. Bên trong không có ai, hai người cố gắng đi thật nhẹ nhàng. Tuy khuôn viên nhà thờ khá nhỏ nên thiếu những chi tiết trang trí như cửa kính màu hay tranh vẽ trần, không gian bên trong vẫn tỏa ra sự trang nghiêm. Hai hàng nến xung quanh soi sáng cả căn phòng, dẫn đường đến Thánh giá ở đầu bên kia.
Chờ một lúc không thấy ai, Aesop ra ngoài tìm kiếm các tu sĩ, để lại Eli tiếp tục quan sát nhà nguyện chính. Anh không có hiểu biết chuyên sâu về tôn giáo nên chỉ tập trung tìm kiếm những biểu tượng, cổ vật có thể liên quan đến nhà Trudeau. Eli quan sát kĩ trên tường và cả trần nhà, thử tìm kiếm trên giá sách. Ở đây chỉ có Kinh thánh với đủ xuất xứ. Aesop chưa trở lại nên Eli không muốn di chuyển sang các tòa nhà khác, anh cầm một quyển mình chưa biết lên đọc.
“Tôi có thể giúp gì cho ngài không?” Giọng nam cất lên từ phía sau lưng Eli. “Tôi là Servais Le Roy, tu sĩ tạm thời chủ trì nhà thờ.”
“A, vâng, xin lỗi đã làm phiền anh.” Eli hơi ngạc nhiên vì đối phương là tu sĩ chứ không phải cha xứ, anh gấp quyển sách trong tay lại. “Tôi là Eli Clark, nghiên cứu sinh của viện lịch sử, đang khảo sát cho đề tài cấp quốc gia về Vương triều Trudeau. Không biết trong nhà thờ có ghi chép liên quan nào không?”
“Xin lỗi ngài, tôi chưa từng nghe về việc này. Có lẽ cựu cha xứ biết, nhưng cha đã mất ba năm trước mà không kịp truyền đạt lại điều gì. Mọi thứ diễn ra đột ngột quá.”
Câu trả lời của tu sĩ Servais vô tình giải đáp thắc mắc của Eli, nhưng anh còn cảm thấy kì lạ hơn. Anh hạ tầm mắt. “Tôi rất lấy làm tiếc.”
“Không sao, cha hẳn đang hạnh phúc khi được về bên Đức Thánh. Ngài có thể tìm kiếm xung quanh nhà thờ và hỏi các tu sĩ khác.”
“Cảm ơn anh.”
“Phải rồi, tốt nhất ngài cùng bạn mình không nên đến gần dãy nhà phía đông. Nơi đó đang trùng tu lại, sẽ rất nguy hiểm nếu có chuyện xảy ra. Mong Thánh phù hộ ngài.”
Eli đương suy nghĩ xem có nên chờ Aesop nữa không thì thấy cậu đã ngồi ở hàng ghế sau từ khi nào. Khuôn mặt cậu khá đăm chiêu, đôi mày nhíu lại. Aesop đi lâu hơn anh nghĩ, anh tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Quả thực trong nhà thờ không có nhiều tu sĩ, hai người đi hết dãy nhà phía tây mà chỉ gặp được mười tám người. Eli lặp lại câu hỏi với từng người, vẫn không nhận lại thông tin gì đặc biệt cả. Có một nữ tu – tên là Fiona Gilman, như cô giới thiệu – có câu trả lời khá kì lạ, nhưng Eli không bắt được ẩn ý trong đó. Cô rời đi vì có việc của nhà thờ trước khi anh kịp hỏi rõ hơn.
Eli uể oải ra mặt, bữa trưa của anh như mất hết vị. Một cuộc khảo sát thực tế sẽ không làm anh mất tinh thần đến vậy, dù sao cơ hội có được phát hiện mới là rất nhỏ, giáo sư sẽ không trách anh. Nhưng nó có nghĩa là anh sẽ không bao giờ được gặp lại Naib nữa. Naib chưa từng trở lại Thủ đô sau khi nhập ngũ, Eli biết Naib chẳng vương vấn gì nơi đó, cậu vẫn luôn là con người cô đơn.
“Anh Eli?” Tiếng của Aesop kéo anh về thực tại. “Anh không sao chứ?”
“Không có gì đâu. Anh xin lỗi, em định nói gì à?”
“Nhà thờ này kì lạ quá, tâm trạng mọi người không đúng lắm. Nhất là tu sĩ Le Roy.”
Eli cũng cảm thấy lạ. Diện tích nhà thờ có vẻ hẹp hơn so với tổng thể khuôn viên. “Tu sĩ dặn anh không được đến gần dãy nhà phía đông.”
Khuôn mặt của Aesop giữ vẻ đăm chiêu. “Lúc nãy đi tìm người em có đi qua bên đó. Tuy nói là bị bom đánh sập hồi chiến tranh, em thấy vết tích giống bị cháy hơn.”
Hai người nhìn nhau, xác nhận đối phương cũng có ý định này. Eli lập tức cất đồ ăn trưa của mình, ngó xung quanh một vòng, nhanh chóng theo chân Aesop đi về phía dãy nhà đông.
Quả thật nơi đây đang được tu sửa, khắp nơi là giàn giáo và vật liệu xây dựng. Aesop dễ dàng tìm được vết tích của hỏa hoạn, lớp tro nguội vẫn chưa được dọn dẹp hoàn toàn và không khí bên trong vẫn còn vương mùi dầu.
Eli tiếp tục tìm kiếm xung quanh, dựa vào vết tích các vật trang trí xung quanh, đây có thể là dãy nhà dành cho tín đồ từ phương xa nghỉ lại. Trên hành lang có bình hoa và treo cả vật trang trí trên tường. Có vẻ là tranh cầu nguyện được các tín đồ quyên tặng. Eli mở vài căn phòng để xem xét, chúng đều có sắp xếp tương tự nhau, phòng tiêu chuẩn đủ cho một người. Chẳng tìm thấy gì đặc biệt, anh toan trở lại bên ngoài thì nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống.
“Aesop, có chuyện gì à?”
Tiếng động phát ra từ phòng bên, Eli không nghe thấy tiếng trả lời nên chủ động đi sang. Bên trong không một bóng người, anh lập tức chú ý đến tình trạng của căn phòng. Mọi thứ gần như hoàn chỉnh, gần như không thấy được vết tích của hỏa hoạn, hơn nữa cấu trúc cũng khác hẳn. Nó rộng hơn nhiều so với những phòng anh thấy trước đó, có cả tủ sách và bàn làm việc. Eli thấy vật trang trí nằm lăn lóc dưới đất, hẳn tiếng động phát ra lúc nó rơi xuống. Anh khẽ nhíu mày khi cầm lên. Cửa sổ đang mở, vật này cũng không quá nặng, nhưng gió từ bên ngoài hẳn không thể thổi ngã được như thế. Eli đặt lại đồ lên bàn, tiếp tục quan sát xung quanh.
Những hạt bụi li ti bay khắp phòng lộ diện dưới ánh nắng chiếu từ cửa sổ, trên mặt bàn chỉ có chiếc đèn dầu, ngăn tủ khóa trái. Eli ngước mắt lên, đi tới bên tủ sách. Anh đang lướt qua những tựa sách được trưng bày, bỗng chợt chú ý tới ngăn dưới. Một chiếc rương gỗ nằm lọt thỏm giữa những gáy sách đóng thẳng thớm. Eli hít sâu, đưa tay mở.
Ấn của nhà Trudeau.
Một tháng nay anh chỉ xoay quanh biểu tượng này, nếu sai khác dù chỉ một nét anh cũng sẽ nhận ra. Sự bàng hoàng và mừng rỡ như một cơn lốc ập tới tâm trí, quét sạch sự mệt mỏi những ngày vừa qua cũng như mọi suy nghĩ khác của anh. Eli chỉ kịp nghĩ rằng anh sẽ được trở lại mảnh đất này nhiều lần nữa.
“Anh Eli?”
“Hả, à, ừ, anh đây.” Eli vừa qua cơn phấn khích nên lời nói vẫn còn lộn xộn, anh cố đè sự xúc động của mình xuống. “Sao thế Aesop?”
“Có tiến triển rồi ạ? Chúc mừng anh nhé.” Aesop thấy khóe môi không đè xuống được của Eli, cậu cũng mỉm cười. “Anh cần thêm thời gian không, hôm nay em muốn về để viết báo cáo.”
“Ừ, ừ, không vấn đề gì. Chúng ta có thể quay lại sau mà.”
***
“Sao thế, nghỉ ngơi lâu quá xuống dốc rồi à?” Sáng nay đội trinh sát chia làm hai diễn tập vũ trang, Aesop mắc lỗi khi chỉ huy nên thế trận nhanh chóng nghiêng về một bên. Cả buổi trông mặt cậu ta đăm chiêu mãi, Naib lại huých đồng đội. “Không phải chứ Aesop Carl, thua một trận thôi mà mặt mày xám xịt thế kia, từ xa đã ngửi thấy mùi bất mãn.”
Aesop như tìm ra từ mấu chốt, cậu ngẩng phắt lên, trong mắt đầy sự hốt hoảng. “Hôm qua ở nhà thờ tớ đã nghi rồi, hoả hoạn từ lâu sao có thể còn mùi dầu như thế được. Đấy không phải tàn dư, mà là mùi dầu tra súng.”
Nụ cười chòng ghẹo của Naib méo xệch. “Chắc gì đ-”
Aesop ngắt lời cậu một cách thô bạo, nói nhanh. “Lúc bọn tớ hỏi chuyện tu sĩ ở đấy, có người đáp “Dù có ngai vàng đi chăng nữa cũng bị khỉ lấy mất rồi”.”
“Mẹ kiếp bọn buôn lậu chúng ta bắt hai tháng trước tự gọi mình là khỉ.” Naib lập tức bắt được ý của đồng đội, khuôn mặt cậu tái mét. “Eli đâu?”
“Vào trấn từ sáng, anh ấy nói không cần người dẫn.”
Tim Naib hẫng một nhịp, cậu tưởng mình đã miễn nhiễm với nỗi sợ rồi, nhưng lúc này máu cậu đang chảy loạn lên. “Tớ sẽ lên trấn trước, sẽ báo tin lại qua bộ đàm. Cậu đi xin phép chỉ huy trưởng rồi dẫn đội hai đến nhà thờ. Tớ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Không chờ sự xác nhận của Aesop, Naib quay người chạy như bay sang đội hậu cần lấy xe.
Đây có thể chỉ là sự trùng hợp thôi, nhưng cậu tin Aesop. Hơn nữa, Eli Clark không được phép có mệnh hệ gì, nhất là ở chỗ của cậu.