Eo của Đồng Quyện thực sự quá thon, khi nhân viên cài micro giúp anh, thậm chí còn phải thít thắt lưng quần lại thêm vài vòng, chỉ sợ lúc biểu diễn anh sơ ý rơi mất.
Nhưng dáng vẻ gầy gò của anh cũng không giống như những người khác, không phải là kiểu gầy giơ xương mà cũng có thể là vì khung xương vốn nhỏ, thế nên cả người mới trông thật mảnh khảnh, nước da trắng ngần, trên người không có nhiều thịt nhưng thoạt nhìn lại trông mềm mại trơn bóng, vừa nhìn là đã cảm thấy sờ rất thích.
Nhân viên giúp Đồng Quyện cài micro là một cô gái lớn hơn anh và tuổi, chỉ là vô tình chạm vào eo của Đồng Quyện vài lần nhưng mặt mũi đã đỏ bừng, cô ấy muốn mình phải cẩn thận hơn nhưng không ngờ là càng để ý thì tay lại càng run, đầu ngón tay cứ hay chạm vào làn da trắng nõn như ngọc kia.
“Xin lỗi…” Cô nhân viên lập tức lên tiếng, thật sự là sợ bàn tay không được chăm sóc mấy của mình sẽ làm tổn thương làn da mỏng manh kia mất.
Mà Đồng Quyện lúc này lại hoàn toàn chẳng biết có chuyện gì xảy ra, trong đầu anh đang nhớ lại từng bước nhảy, sắp phải lên sân khấu rồi thế nên lại càng lo lắng hơn. Mặc dù Đồng Quyện đã học hết những bài học do hệ thống cung cấp từ lâu, nhưng anh thật sự chưa từng nhảy trước mặt người khác bao giờ, Đồng Quyện cũng không biết mình sẽ nhảy thành ra thế nào nữa.
Tổ chương trình chỉ cho mỗi phần biểu diễn ba phút đồng hồ, Đồng Quyện là thực tập sinh tự do phải một mình vừa hát vừa nhảy trong cả ba phút, điều này thực sự là có hơi mệt và có lẽ sẽ để lộ ra nhiều khuyết điểm. Vì thế trong lúc chuẩn bị biểu diễn, Đồng Quyện đã tách hát và nhảy thành hai phần riêng biệt.
Sau khi trong đầu lướt quá các động tác vũ đạo khoảng hơn một phút, trong lòng Đông Quyện cũng có chút tự tin, vừa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ có lỗi của nhân viên công tác, anh có phần hoài nghi nghiêng đầu qua hỏi: “Có chuyện gì sao chị?”
Cô nhân viên kia không đủ can đảm để nói xin lỗi một lần nữa, mà lúc này nhân viên hiện trường đã đứng ở cửa gọi tên anh: “Đồng Quyện đã chuẩn bị xong chưa? Có thể ghi hình rồi!”
Đồng Quyện sờ tay ra sau lưng của mình, nhận thấy micro đã chuẩn bị xong bèn lập tức giơ tay lên ra hiệu: “Em xong rồi!”
Nhân viên hiện trường gật đầu với anh, Đồng Quyện cũng đi theo người kia, trước khi quay lại cũng không quên cảm ơn cô nhân viên đang đứng bên cạnh.
Ba người kia bị thợ trang điểm giữ chặt trên ghế, chỉ có thể nhìn Đông Quyện đi khỏi theo người nhân viên vừa rồi, vạt áo dài rộng rãi vừa bỏ xuống đã hoàn toàn không nhìn ra được đường cong bên dưới hấp dẫn như thế nào.
Đồng Quyện đi theo nhân viên hiện trường đến phòng chuẩn bị để thực hiện phỏng vấn trước cuộc thi.
Căn phòng không lớn không nhỏ chật ních người, trên bức tường trắng ở góc trong cùng có tấm phông trắng bị xé rách từ trên xuống, dường như là vì quá dài nên thậm chí còn chất đống trong góc tường.
Xa hơn một chút phía trước đống phông màn đó là một chiếc ghế cao, bên cạnh chiếc ghế là một cái bàn tròn nhỏ màu trắng, trên bàn là logo màu cam của chương trình và một chiếc micro không dây hình vuông.
“Trước tiên là giới thiệu về bản thân mình nhé!” Sau khi Đồng Quyện ngồi xuống, nhân viên phụ trách phỏng vấn bèn lên tiếng.
Đồng Quyện chỉ ngồi vào nửa ghế, hai chân hơi co lại, ngồi thẳng lưng lên, sau đó anh gập người xuống cúi chào một cái với máy quay trước mặt, “Xin chào mọi người, em là Đồng Quyện là một vlogger chuyên quay các video ngắn.”
“Cầm lấy micro rồi quay lại lần nữa nhé!” Nhân viên công tác bất lực chỉ tay về phía chiếc bàn bên cạnh Đồng Quyện, động tác vừa rồi của anh quá nhanh khiến cô ấy không kịp nhắc.
Là một tay mơ lần đầu tiên tiếp nhận phỏng vấn như thế này, Đồng Quyện hoàn toàn quên mất cái chuyện phải cầm lấy micro kia, sau khi khẽ nói mấy câu xin lỗi anh lại tự giới thiệu bản thân một lần nữa.
Đồng Quyện không thấp, nhưng có thể là vì chân quá dài nên khi ngồi trên ghế trông rất bé nhỏ, dáng vẻ ôm lấy micro nói chuyện nhỏ nhẹ lại quá ngoan ngoãn, nên đã khiến cho giọng điệu của nhân viên phỏng vấn không khỏi chậm lại một chút.
“Bạn không cần phải lo lắng đâu, chúng tôi chỉ hỏi vài vấn đề nhỏ thôi.” Cô nhân viên nói: “Trước khi đến đây, bạn có biết gì về chương trình của chúng tôi không?”
“Em biết.” Đồng Quyện gật đầu: “Tài liệu tổ chương trình gửi đến em đã đọc hết rồi, còn đọc đi đọc lại vài lần nữa.”
“Sau khi xem xong cách thức của cuộc thi, bạn cảm thấy mình có thể đạt được đến trình độ nào?”
“Đương nhiên là em hy vọng rằng mình có thể đạt đến trình độ được ra mắt rồi.” Đôi mắt của Đồng Quyện hơi mở to, giọng điệu rất nhanh cũng trở nên mềm nhũn: “Nhưng nếu như vẫn chưa đủ thì em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Trên thực tế đây gần như là những lời khách sáo thường thấy mỗi lần idol làm việc, nhưng dáng vẻ Đồng Quyện nói năng từ tốn, giọng nói cũng rất dịu dàng, ngược lại khiến cho những lời này nghe có vẻ chân thành hơn nhiều.
Trên khuôn mặt của cô nhân viên phỏng vẫn vô thức xuất hiện nụ cười của một người dì, “Được rồi, vậy thì chúng tôi rất mong chờ phần trình diễn của bạn đấy nhé!”
“Sau khi bạn biết được các bạn thực tập sinh khác cũng đã đến tập trung, chắc cũng đã biết mọi người sẽ sống cùng nhau trong ký túc xá đúng chứ?”
“Vậy bạn có yêu cầu gì đối với ký túc xá không?”
“Về ký túc xá thì…” Đồng Quyện chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân, dường như ký ức của anh không có bất cứ thứ gì về chuyện này, vì vậy cũng chỉ đáp lại bằng một câu trả lời rất bình thường, “Em hy vọng các bạn ở cùng ký túc với mình chỉ cần ngủ yên là được ạ.”
Hàm ý là, đừng có ngáy đó.
“Hiểu rồi.” Cô nhân viên mỉm cười gật đầu nói.
Đồng Quyện:???
Hiểu cái gì chứ?
“Buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc tại đây, bạn có thể vào bên trong rồi.”
Mặc dù không hiểu tại sao người nhân viên kia lại cười một cách kỳ lạ như vậy, nhưng Đồng Quyện vẫn ngoan ngoãn đặt chiếc micro trên tay về vị trí ban đầu, rồi cúi chào một cái sau đó mới đi ra ngoài.
Trường quay chính ở tầng một, Đồng Quyện đi theo nhân viên xuống tầng rồi dừng lại trước một góc trống hơ trống hoác.
Nhân viên giơ tay lên chỉ rằng: “Đi qua chỗ này là trường quay chính rồi, trước khi bước vào đó bạn nhớ tự đánh giá xếp loại bản thân nhé!”
Thấy Đồng Quyện còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nhân viên công tác lại nở nụ cười ân cần, dặn dò thêm: “Nơi đó có bảng tên của bốn lớp với bốn cấp độ khác nhau, sau khi bạn chọn xong thì viết tên mình lên đó là được.”
Đồng Quyện lắng nghe rồi gật đầu một cái, “Em hiểu rồi.
“Ừ.” Cô nhân viên cũng gật đầu rồi nói, “Mau đi đi!”
Không biết là vì sao Đồng Quyện lại có một sức hút khó giải thích khiến người ta vừa nhìn đã thích, có thể là do cô ấy đã quen nhìn đủ các kiểu người trên sân khấu, một đứa trẻ giống như Đồng Quyện đã lâu rồi không còn nhìn thấy nữa. Dù cho anh đang mặc cả cây đen trên người, nhưng vẫn khiến người nhìn có cảm giác rất sạch sẽ.
Cô nhân viên nghĩ một hồi, cho đến lúc Đồng Quyện đi ngang qua mình mới vỗ vào vai anh một cái và nói, “Cố lên nhé!”
Đồng Quyện có phần được quý mến mà cảm thấy bất ngờ, sau khi cảm nhận được lòng tốt của người xa lạ, anh bèn khẽ mỉm cười và đáp lại rằng, “Em cảm ơn chị.”
Trong lối đi, có bốn chồng giấy màu cam được đặt trên bàn cạnh bức tường, theo thứ tự bảng chữ cái lần lượt là ABCD.
Hai tay Đồng Quyền do dự không quyết định nổi, dừng lại giữa không trung.
Âm thanh của Hệ thống lúc này cũng vang lên: 【Kiến nghị ký chủ chọn A.】
“A?” Bàn tay của Đồng Quyện chậm rãi chuyển động, có phần không dám đụng vào chữ cái sáng chói kia: “Tôi có thể sao?”
Hệ thống:【Đề nghị ký chủ hãy nhìn thẳng vào bản thân mình, theo số liệu hiện tại, cậu hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của A.】
“Vậy thì được rồi.” Đồng Quyện hít sâu một hơi, lấy bút viết tên của mình bên cạnh chữ A rồi dán lên bên phải áo sơ mi.
Không nghĩ rằng cái tên Đồng Quyện này của mình còn có thể đặt cạnh chữ A, một người có gốc gác là Omega như anh không khỏi có chút xúc động.
Còn có phần phấn khích nho nhỏ không sao giải thích được.
Trường quay được chia thành hai phần, sau khi Đồng Quyện bước vào bèn nhìn thấy sân khấu và màn hình LED nằm ở phía bên phải, còn ghế của các thực tập sinh và các cố vấn ở phía bên trái, thực tập sinh ngồi thành sáu hàng, người xếp thứ nhất sẽ ngồi ở vị trí trên cùng là một chiếc ghế có mang vương miện, những chiếc ghế còn lại được xếp theo thứ tự, ghế của các cố vấn nằm ở dưới cùng.
Đồng Quyện cũng không tính là đến quá sớm hay quá muộn, trong số ba mươi thực tập sinh thì có khoảng bảy, tám người đã đến ngồi rải rác ở mọi ngóc ngách, sau khi thấy anh bước vào, bọn họ vốn đang ngồi thì đều đứng dậy chào hỏi.
“Chào mọi người chào mọi người!” Đồng Quyện cũng chào hỏi theo bọn họ, sau đó lại nhìn từ trên xuống dưới một lượt, rồi đi đến dãy ghế đánh số từ 11 đến 20 và ngồi xuống ghế số 18.
Vị trí này không thu hút sự chú ý ở giữa, cũng không nằm cạnh lối đi bên trái hay bên phải, có lẽ là khá an toàn.
Tính cách của Đồng Quyện rất ít nói, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với ai, sau khi anh bước vào trường quay rất nhanh đã khôi phục sự im lặng.
Có điều cũng không phải nơi nào cũng im lặng như vậy.
Khi hai thực tập sinh ngồi trong góc nhìn thấy khuôn mặt của Đồng Quyện, đều trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
“Đó không phải là!! Cái người ở trên Cam Ngọt, cái người đó ấy!”
“Đúng đúng! Tôi cũng theo dõi anh ấy đấy! Không ngờ anh ấy cũng có thể đến đây!”
“Có thể cùng quay video với anh ấy không nhỉ? Tôi cũng muốn đăng lên Cam Ngọt!”
“Tôi còn là người hâm mộ cấp sáu trong fanclub của anh ấy cơ mà!”
So với sự nhiệt tình ở đằng kia, Đồng Quyện lại trông rất bình tĩnh, bởi vì anh thật sự không quen biết với bất kỳ ai ở đây, sau khi ngồi xuống vẫn luôn duy trì nụ cười lịch sự, yên lặng yên lặng làm tấm phông nền.
Không biết đã phải đứng lên chào hỏi bao nhiêu lần, mấy cái ghế bên cạnh càng ngày càng đầy, cho đến khi phía trước Đồng Quyện đột nhiên bị bao phủ bởi bóng người.
Ba khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt anh.
Đồng Quyện ngẩn ra một lúc, hai vị trí bên cạnh mình liền có người ngồi xuống.
“Xin chào.” Chung Diệc ngồi ở phía xa nhất cũng cách một người cất tiếng nói chuyện với Đồng Quyện.
Đồng Quyện khẽ quay đầu nhìn cậu ta rồi đáp: “Chào cậu.”
Chung Diệc nhìn thấy Đồng Quyện cười với mình, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Đồng Quyện còn cho rằng phải đổi vị trí với cậu ta, bèn chủ động đứng lên nói: “Cậu muốn đổi chỗ à?”
“Không đổi, không đổi.” Chung Diệc vội vàng xua tay, “Anh mau ngồi xuống đi.”
“Em là Chung Diệc, còn anh…”
Cậu ta mới nói được nửa câu thì Bùi Tư Nhiên bèn ho khan một tiếng, “Các thầy cô đến rồi kìa!”
Mấy người bọn họ vội vàng nhìn về phía trước rồi đứng lên chào hỏi.
Người khởi xướng của 《One Sixth》là Du Nhậm đã trở nên nổi tiếng từ khi còn rất trẻ, người này đã giành được nhiều giải thưởng điện ảnh và truyền hình, đồng thời tuyên bố kết hôn ở tuổi 30, đến hiện tại, đứa con thứ hai cũng đã ra đời.
Cố vấn vocal là Lý Liên Na nữ hoàng OST, phàm là những bộ phim điện ảnh và truyền hình chị ấy hát nhạc phim thì không có cái nào là không nổi cả. Cố vấn rap Lăng Uyển lại không như cái tên của mình, khắp toàn thân đều ngập tràn swag là nhân vật thường trú trên các bảng xếp hạng hot. Còn cố vấn dance Diệp Trường Tân mới ba tuổi đã học vũ đạo, từ hồi tiểu học đã được đào tạo để tham gia các cuộc thi trên toàn quốc, năm nay mới hai mươi lăm tuổi nhưng đã là biên đạo hàng đầu ở Trung Quốc.
Sau khi Đồng Quyện lắng nghe Hệ thống giới thiệu cho mình đội hình cố vấn, thì đã nghĩ ngay đến chuyện tổ chương trình không biết đã phải bỏ bao nhiêu tiền để mời được những khách mời này, chẳng trách ngay cả những người nổi tiếng trên mạng ở các nền tảng phụ khác như anh cũng bị kéo đến để đủ số lượng.
Hệ thống: 【Ký chủ phải có lòng tin vào chính mình.】
Đồng Quyện nhìn bốn người đang đứng trên sân khấu, không khỏi thốt lên: “Các thầy cô đều rất đẹp rất có thần thái nhỉ.”
Sau khi bốn giáo viên lần lượt giới thiệu bản thân, người khởi xướng Du Nhậm lại lên tiếng lần nữa: “Hôm nay là sân khấu xếp lớp đầu tiên, chúng ta sẽ dùng cách bốc thăm tại chỗ để quyết định thứ tự biểu diễn nhé!”
“Bây giờ, xin mời các bạn hãy nhìn vào màn hình lớn.”
Trên màn hình lập tức xuất hiện một cái máy gashapon (1), sau vài vòng quay thì một quả trứng màu cam rơi ra, con trỏ chuột màu trắng bấm vào quả trứng, bèn nứt một đường gạch ở giữa sau đó có hai chữ nhảy ra, Đồng Quyện.
(1)= Thuật ngữ gashapon (Nhật: ガシャポン?) hay gachapon (ガチャポン?) đề cập đến nhiều dạng máy bán tự động viên nang đựng đồ chơi rất phổ biến ở Nhật Bản và một số quốc gia khác. “Gashapon” là một từ tượng thanh tiếng Nhật gồm hai âm thanh: “gasha” (hay “gacha”) là tiếng quay đồ chơi của máy, còn “pon” là tiếng đồ chơi rơi xuống khe lấy. Gashapon có thể miêu tả chính những máy này hoặc món đồ chơi quay ra từ chúng.
Du Nhậm quay đầu lại liếc nhìn màn hình một cái rồi mỉm cười nói, “Ok, bây giờ chúng ra sẽ trao sân khấu cho bạn học này nhé, Đồng Quyện là bạn nào vậy?”
Các thực tập sinh khác nhìn qua từng người một, thế nhưng bản thân Đồng Quyện thì lại chết đứng trên ghế ngồi.
Huhuhu, Hệ thống ơi, sao cậu không sao chép lại luôn sự may mắn của tôi từ kiếp trước hả?
Hệ thống lạnh lùng đáp: 【Cậu điêu vừa thôi, không biết là ai trước đây khi mua thuốc ức chế lúc nào cũng bị thiếu ống tiêm nhỉ.】
Đồng Quyện: …
Huhu, vừa mới mở miệng cũng đã biết anh là tay chuyên gặp xui mà.
————————————–
Một vở kịch nhỏ:
Đồng Quyện: Huhu, cả thế giới đều biết anh mua thuốc ức chế không có ống tiêm rồi nè!
Bùi Tư Nhiên:? Có em rồi mà còn cần thuốc ức chế sao?
Sơ Phương An: Xem ra #Bùi Tư Nhiên không được#
Đồng Quyện: #Bùi Tư Nhiên rất được#
Bùi Tư Nhiên: Cảm ơn cục cưng, muah muah!!!
Ngày hôm sau, hoạt động chung của nhóm thiếu mất hai người.
Sơ Phương An rất ba chấm.
Yêu thương mỗi ngày, bắn tim nè.