Một buổi sáng trôi qua, trai thẳng đã thành công thiết lập mối quan hệ với tiểu Hoàng đế. Chủ yếu là do tiểu Hoàng đế phát hiện người này học còn kém hơn mình, số lần bị Sở Hoàng quý phi trách phạt còn nhiều hơn mình, nên lập tức nảy sinh tình hữu nghị cách mạng.
Nhóc vung bút một cái, muốn thăng cho cậu lên tước Tần.
“Sau này trẫm bảo vệ ngươi”. Tiểu Hoàng đế nói bằng chất giọng non nớt. “Đêm nay trẫm sẽ tuyên ngươi hầu hạ”.
Trai thẳng chẳng biết mình có nên tạ ơn không nữa.
“Không được”. Sở Hoàng quý phi bác bỏ ý định của Hoàng đế ngay lập tức. “Đã có đủ bốn vị Tần rồi, không còn chỗ trống nữa đâu. Hầu hạ cũng không được, người phải học cách tự ngủ một mình đi”.
Thấy Hoàng đế vẫn còn định ăn vạ, Sở Hà Quân nở nụ cười lạnh như băng: “Chép lại một lần cuốn sách vừa đọc, mai kiểm tra”.
Tiểu Hoàng đế òa lên một tiếng, chui vào ngực trai thẳng bắt đầu lăn qua lộn lại.
Nhóc biết rồi, ở đây chỉ có tiểu Chiêu nghi này là dễ bắt nạt nhất.
Trai thẳng thấy nhóc khóc thì khó xử, cậu đã dỗ trẻ con bao giờ đâu, với lại dù thằng bé này có dễ thương mềm mại đến mấy thì người ta cũng là thiên tử cơ mà.
Cậu chỉ đành lặng lẽ nhìn Sở Hà Quân, trên mặt viết đầy những chữ cứu mạng.
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Sở Hà Quân nhìn tờ giấy cậu vừa viết, đôi mày nhíu chặt.
Những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo chi chít trên đó còn đáng mắng hơn bài tập của tiểu Hoàng đế nhiều.
Nhưng hắn lại nhìn cậu, trai thẳng trông kiểu gì cũng chỉ là một thiếu niên tuấn tú mười tám tuổi, dáng người gầy gò thẳng tắp, cũng tương đối mảnh mai, ôm tiểu Hoàng đế mà nhìn hắn với vẻ đáng thương vô cùng.
Hắn không mắng nổi.
Chỉ đành xé tờ giấy kia làm hai nửa, nhắm mắt giả ngơ.
Tối hôm ấy, Sở Hà Quân dẫn trai thẳng ra khỏi tẩm cung của Hoàng đế.
Trai thẳng có lòng muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại sợ bị lộ việc mình không phải hàng thật.
Cậu chỉ đành hỏi một cách mơ hồ: “Việc học của hoàng thượng là nhờ Sở Hà Quân dạy dỗ ư?”.
“Không chỉ có mình ta”. Đúng là Sở Hà Quân không hề sinh nghi. “Âm Quý phi, Lan Tần, Tô Tần, Mặc Phi đều góp sức. Chỉ là dạo gần đây họ chê tiểu Hoàng đế ồn ào nên không chịu tới, mấy ngày nay chỉ còn ta thôi”.
Trai thẳng: … Rốt cuộc mấy người là hậu cung hay là nhà trẻ vậy.
Nhưng cậu không dám hỏi, nghẹn muốn chết.
Sở Hà Quân nhớ lại lúc nhóc trai thẳng vào cung, dường như hắn cũng có mặt.
Khi ấy hậu cung còn đang đồng lòng mài giũa tiểu Hoàng đế, thấy nhóc ngày nào cũng quậy phá ầm ĩ, thừa năng lượng quá đà, chẳng bằng tìm bạn cho nhóc chơi cùng.
Chọn qua chọn lại, cuối cùng tiểu Chiêu nghi được tiến cung.
Khi ấy tiểu Chiêu nghi mới mười sáu tuổi.
Cậu không hoạt bát như bây giờ mà lại rất rụt rè, suốt ngày trốn trong cung chẳng ló mặt ra.
Tiểu Hoàng đế cũng chẳng có hứng thú với người bạn này mà thích Vũ Tần nhập cung cùng lúc hơn, ngày nào cũng bám lấy người ta.
Nhưng hình như vài ngày trước Vũ Tần nói mình đã tìm được tình yêu đích thực nên xin xuất cung rồi.
Nghĩ tới đây, Sở Hà Quân xoay người, hắn muốn hỏi tiểu Chiêu nghi một câu.
Cậu có muốn xuất cung không?
Nếu cậu muốn, ta có thể sắp xếp.
Nhưng nhìn tiểu Chiêu nghi đứng đó, cau mày chẳng biết đang nghĩ gì, hắn lại không hỏi thành lời.
Cuối cùng hắn chỉ giơ tay: “Ngẩn ra làm gì thế, không muốn về cung của ta hay sao”.
Trai thẳng thoát khỏi dòng suy nghĩ, vui vẻ nắm lấy tay Sở Hà Quân.
Ôi chao, tay Sở Hà Quân thật trắng, làn da thật mịn.
Tối ấy, cậu mặt dày ngủ lại ở cung hắn.
Nói ra thì không hợp quy củ chút nào, Sở Hà Quân dung túng cho tiểu Chiêu nghi chạy tới chạy lui trong cung chứ chưa hề cho phép cậu chạy lên giường hắn.
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Nhưng nhóc trai thẳng có gương mặt khả ái như ngọc như tuyết, dáng vẻ trong bộ tẩm y cũng rất ngây thơ vô tội, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu che giấu điều gì dơ bẩn dưới bề ngoài trong sáng, cậu ôm gối, đôi mắt chớp chớp nhìn Sở Hà Quân.
Lời xua đuổi nghẹn lại trong họng hắn.
Hắn nghĩ, thôi được, vốn mình đã dung túng tiểu Chiêu nghi biết bao nhiêu, lùi thêm một bước cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng hắn vừa nằm lên giường đã thấy nhóc trai thẳng nhìn mình như cún con, ngửi mái tóc mình một cái: “Sở Hà Quân ơi, tóc người thơm quá”.
Trai thẳng xin thề, cậu thực sự không có ý đồ gì khác khi thốt ra câu ấy. Người đẹp nằm bên đã là niềm hạnh phúc trời cho, một trai thẳng bảo thủ ngây thơ như cậu ấy à, không có danh phận thì tuyệt đối chẳng dám đùa giỡn người đẹp đâu.
Hắn kéo tay cậu một cái, cậu đã ngẩn ngơ.
Nhưng Sở Hà Quân lại khẽ giật mình.
Hắn quay sang nhìn tiểu Chiêu nghi, dưới ánh nến dìu dịu, tiểu Chiêu nghi mắt ngọc mày ngài, nét cười ngây thơ trong sáng.
Tiểu Chiêu nghi khen mùi hương của hắn mà chẳng biết mình cũng rất thơm, hương quế trong veo mà dễ chịu, rất xứng với chủ nhân nó.
Sở Hà Quân khẽ cụp mắt, bất động như núi, rất tỉnh táo: “Huân hương mới được tiến cống cũng không tệ, nếu cậu thích thì ta sẽ tặng cậu vài hộp”.
Sau đó hắn chẳng nhiều lời với tiểu Chiêu nghi nữa: “Ngủ đi, còn nói linh tinh là ta đưa cậu về đấy”.
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Trai thẳng lập tức không dám lộn xộn nữa, nhanh chóng dán tay lên đùi nằm thẳng đơ như khúc gỗ, toàn thân viết đầy những chữ “yên tĩnh, lanh lợi, rất ngoan, đừng đuổi tôi”.
Khóe môi Sở Hà Quân hơi nhếch, không nói thêm điều gì.
Nhưng nhóc trai thẳng thiếp đi rất nhanh, còn Sở Hà Quân lại không ngủ được.
Tiểu Chiêu nghi trước khi ngủ rất ngoan, say giấc đi rồi là bắt đầu giương nanh múa vuốt, một chân cậu gác lên người hắn, mặt cũng vùi vào trước ngực hắn.
Sở Hà Quân nhịn mãi mới không đạp cậu xuống giường.
Ngày hôm sau, trai thẳng ngủ một giấc sướng cả người, còn Sở Hà Quân lại mang khuôn mặt mệt mỏi.
Sau khi dùng điểm tâm, Sở Hà Quân vẫn xách trai thẳng tới học cùng Hoàng đế như thường lệ.
Tiểu Hoàng đế mặt mày ủ rũ, trai thẳng cũng mặt mày ủ rũ, hai đứa nhìn nhau, chợt nảy sinh tình anh em hữu nghị giữa lúc khó khăn.
Học xong, tiểu Hoàng đế an vị trong lòng trai thẳng mà ăn điểm tâm, khiến cả người cậu dính toàn bột phấn. Sở Hoàng quý phi nhắm một mắt mở một mắt, kệ xác họ, ngồi bên cạnh đọc tấu chương.
Trai thẳng mang bụng dạ khó lường, cứ bóng gió hỏi tiểu Hoàng đế những chuyện liên quan tới Sở Hà Quân – hắn nhập cung thế nào, nhà có bao nhiêu người, thích mặc y phục màu gì.
Tiểu Hoàng đế còn nhỏ tuổi ngây thơ, chẳng bao lâu sau đã bán sạch Sở Hà Quân cả gốc lẫn lãi.
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Nhóc cồm cộp gặm món bánh đường mà trai thẳng lén cho, miệng nhồm nhoàm: “Sở Hoàng quý phi là người được phụ hoàng đặc biệt chọn để phụ tá ta, dù hơi dữ nhưng thực ra rất tốt”.
“… Xuất thân của người á, từ phủ Quốc Công, nhưng chỉ là con trai thứ thôi, gia đình đấu đá ghê lắm. Người từng có ý trung nhân, là tiểu thư nhà Hàn đại nhân, nhưng chưa qua cửa thì đã mắc bệnh rồi mất. Sở Hoàng quý phi rất thích nàng ấy, còn suýt xuất gia, sau này mới vào cung”.
“Đợi ta lớn hơn rồi, ta sẽ thả hết mọi người trong hậu cung ra ngoài, không còn ai quản thúc xem ta ăn mấy bữa điểm tâm hay phạt ta chép sách được nữa!”.
Tiểu Hoàng đế nắm hai tay lại, có vẻ rất quyết tâm.
Trai thẳng tiện tay giúp nhóc lau vụn bánh dính bên miệng, ừ à vài tiếng qua loa, ỉu xìu nói: “Hoàng thượng cố lên”.
Tầm mắt cậu vẫn dán vào Sở Hà Quân bên cửa sổ.
Lần trước cậu tưởng Hoàng đế gọi Sở Hà Quân tới thị tẩm, lòng như bị đao cắt, khó chịu cả một đêm.
Lần này nghe tiểu Hoàng đế nói Sở Hà Quân từng có người thương, còn mất vì bệnh tật, cậu lại thấy chua xót khó nói nên lời.
Đại khái là vì, nếu đối thủ cạnh tranh là Hoàng đế, cậu còn có thể tự lừa mình rằng nhất định Sở Hà Quân không nguyện lòng đâu.
Nhưng giờ trong tim Sở Hà Quân vẫn còn một ánh trăng sáng, cậu đâu thể vờ như không thèm để ý được.
Cậu không thể giành người thương với một cô gái đã qua đời vì bệnh.
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Cậu nghĩ thế, ánh mắt hướng đến Sở Hà Quân lại càng thêm đau lòng, ủ rũ cúi đầu, có cảm giác con đường theo đuổi Sở Hà Quân lại khó hơn một chút.
Ai mà ngờ được, hóa ra Sở Hoàng quý phi cũng là trai thẳng!!
Sở Hà Quân đón lấy ánh mắt của tiểu Chiêu nghi, chỉ thấy khó hiểu, không biết tại sao tự dưng cậu lại trông như sắp khóc.
Nhưng hắn vừa nhìn xuống đã thấy tiểu Hoàng đế đang lén lút lau dầu mỡ trong tay vào áo tiểu Chiêu nghi, khuôn mặt lập tức nghiêm lại.
“Hoàng thượng, chép thêm một bản ‘Mặc Dương phú’ nữa đi”.
Sau đó hắn xách tiểu Hoàng đế xuống khỏi người trai thẳng, ném cho cung nô đứng bên cạnh.
Hắn sờ trán cậu, hỏi: “Sao thế, mệt à?”.
Trai thẳng nhìn hắn với vẻ sâu xa – dáng vẻ quan tâm cậu của Sở Hà Quân đúng là khó cưỡng thật đấy.
Xem đi, cái gì gọi là vô thức ghẹo người, chính là Sở Hà Quân chứ đâu xa nữa.