• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 4

«Thiếu niên nhà ai mà bất cẩn.»

.

Tinh mơ, mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng, Dung Lạc đã mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Y ngồi dậy từ ổ chăn ấm áp, khoác một chiếc áo ngoài ra mở cửa, đứng trước cửa phòng là một thiếu niên mặc y phục xanh nhạt, tay ôm một chiếc hòm nhỏ.

Người đó trông cũng xấp xỉ tuổi Dung Lạc, mặt mày rõ nét, anh khí mười phần.

Đối phương nhìn y, đánh giá từ trên xuống dưới một lúc: “Dung Lạc?”

Dung Lạc chưa tỉnh hẳn, híp mắt nhìn thiếu niên: “Ngươi là…?”

Đối phương cười cười: “Ta là Từ Tịch Diễn, sư phụ bảo ta lại đây kiểm tra vết thương trên vai ngươi.”

Dung Lạc vội vàng đáp ứng, nghiêng người để thiếu niên đi vào.

Từ Tịch Diễn vào phòng, đặt chiếc hòm trên tay lên mặt bàn, điểm đèn, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi xuống đây.”

Ngửa mặt nhìn sắc trời mờ mịt bên ngoài, Dung Lạc ngơ ngác đi qua ghế: “Giờ là giờ nào?”

“Giờ mão.” <5-7h sáng> – Từ Tịch Diễn vừa đáp vừa bắt đầu gỡ miếng vải băng trên vai Dung Lạc.

Dung Lạc chỉ thấy mắt cứ nặng trĩu không mở cho được: “Các người thường dậy sớm thế này ư?”

“Thường thế, có khi sư phụ còn thức dậy sớm hơn ta.”

Dung Lạc “nga” một tiếng.

“Chậc, vết thương bị loét này,” – Từ Tịch Diễn liếc y một chút: “Hôm qua ngươi tắm hả?”

Dung Lạc giờ mới nhớ ra, có chút xấu hổ: “Nhất thời không để ý.”

Từ Tịch Diễn nhíu mày: “Sao lại bất cẩn vậy, vết thương này là do đánh nhau phải không?”

Dung Lạc nghe vậy, nặng nề cúi mặt.

May là Từ Tịch Diễn cũng không hỏi thêm điều gì, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn y: “Sao cũng được, đánh nhau luôn tổn hại đến cơ thể, giờ không biết quý trọng, sau này già mới nếm mùi khổ đau.”

Câu dặn dò như của một ông lão tám mươi từ miệng Từ Tịch Diễn nói ra có vẻ như chẳng tương xứng cho lắm, nhưng Dung Lạc nghe lại thân thuộc vô cùng, nhất thời quên cả nỗi ứ đọng trong lòng, nhịn chẳng được “Xuy” cười ra tiếng: “Lời này là Mộ Phù Sanh dạy ngươi ư?”

Mộ Phù Sanh không giống đại phu trong những y quán khác.

Y thuật hắn giỏi nhưng không làm bộ, đối đãi với mọi người rất ôn hòa nhã nhặn. Những năm qua, người được hắn chữa bệnh nhiều vô kể siết, không ai không ngợi khen hắn, cho nên trong thành Phụng Dương, Mộ Phù Sanh được người dân vô cùng tôn trọng, ai gặp hắn cũng gọi một tiếng: “Mộ công tử.”

Từ Tịch Diễn chưa bao giờ nghe thấy ai lại trực tiếp gọi tên Mộ Phù Sanh như vậy, ngạc nhiên vô cùng: “Trước kia ngươi có quen biết sư phụ ta ư?”

Dung Lạc nghe vậy cũng sửng sốt, lập tức gật đầu.

Từ Tịch Diễn hiếu kỳ: “Từ trước đến giờ chưa từng thấy sư phụ nhắc qua, là thân thích à?”

Dung Lạc lắc đầu: “Không phải. Trước đây nhà ta ở phố Trường An, là láng giềng với nhà hắn.”

“Ra là hàng xóm.”

Từ Tịch Diễn gật gù tỏ vẻ hiểu biết, lúc xoay người còn không quên lẩm bẩm: “Với hàng xóm thì tốt thế, ta là đồ đệ đây mà chưa từng thấy sư phụ đặc biệt nấu cháo cho ta bao giờ.”

Dung Lạc quay lại hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”

“Không…”

Từ Tịch Diễn vội hoàn hồn, lấy một chiếc bình nhỏ từ hòm thuốc ra đổ lên mặt kia của miếng vải, cũng không nhắc trước một câu, cậu đem miếng vải dán lên vai Dung Lạc.

Động tác kia cũng không nhẹ, Dung Lạc nhịn chẳng được khẽ nhíu mày.

Từ Tịch Diễn nhìn y: “Đau à?”

Dung Lạc vội vàng lắc đầu.

Từ Tịch Diễn cười, lại giúp y băng bó cẩn thận lại: “Sư phụ cứ luôn miệng nhắc nhở chúng ta phải sống khỏe mạnh thế này thế kia, trong khi chính hắn lại không để ý đến bản thân, lúc nào cũng vất vả bận bịu.”

“Ngày thường hắn bộn bề công việc lắm ư?”

“Tất nhiên,” – Từ Tịch Diễn tỏ vẻ đương nhiên, “Trong thành Phụng Dương có ai mà không biết đến thanh danh ‘công tử hồi xuân’ của chúng ta. Năm trước Yến vương gia còn tặng công tử nhà ta tấm bảng hiệu đấy, dân chúng trong thành thì bệnh nặng bệnh nhẹ cũng muốn đến đây khám. Nói chung là cứ có chút tiền, cho dù không bệnh cũng muốn sư phụ nhà ta kê cho một thang thuốc bổ thân kìa.”

Dung Lạc lập tức nhớ tới cảnh tượng trước cửa Lương gia hôm ấy, không nói tiếp.

Từ Tịch Diễn “hừ” một tiếng: “Cho nên vẫn nói mấy kẻ có tiền thật là đáng ghét, bình thường nói thì hay, làm thì ẩu, ỷ vào mình có chút bạc là ngay cả dăm bước cũng lười, rõ ràng chỉ vì việc cỏn con mà cũng muốn sư phụ chúng ta đến tận nhà xem bệnh, làm như nơi đây là y quán của họ không bằng!”

Dung Lạc ngẩn ra: “Sư phụ các ngươi không thích họ sao?”

“Sư phụ ta ghét nhất thì có,” Từ Tịch Diễn khinh thường nói: “Nếu gặp phải toàn những bệnh nhân như thế, hắn cũng không muốn nhận đâu.”

Dung Lạc tròn mắt: “Kia mẫu thân Lương lão gia bị tật chân thì sao?”

“Ngươi nói cái lão Lương Thành kia á?” – Từ Tịch Diễn vừa nhớ đến chuyện đó cũng thấy khó hiểu, “Trước mấy ngày nhà đó cũng phái người đến mời sư phụ nhưng đều bị từ chối, hôm đó chẳng hiểu sao…”

Dung Lạc chẳng biết nên nói gì, nhất thời có chút thất thần.

Một lúc lâu sau, Từ Tịch Diễn cũng xử lý xong vết thương cho y, vỗ vỗ tay nói: “Ổn rồi, phải nhớ trong hai tháng tới này không được dính nước nữa, cũng đừng ăn mấy món cay nồng.”

Dung Lạc gật đầu, ngừng một chút hỏi: “Hiện giờ ta ở đây… phải làm gì?”

Từ Tịch Diễn nghĩ nghĩ: “Ta cũng không biết, có gì thì đi hỏi Vương thúc ấy,” – nói đoạn, cậu thu thập đồ nghề, xoay người ra cửa, “Ta còn có chút việc, đi trước. Trước tiên ngươi cứ ở đây kiên trì dưỡng thương cho tốt đi đã, đừng nghĩ linh tinh.”

Dung Lạc đuổi theo vài bước, muốn hỏi “Vương thúc là ai?”, mà nhoắng cái, đã chẳng thấy bóng dáng đối phương đâu.

**

Mới tiễn một người bệnh ra về, Mộ Phù Sanh đứng dậy chuẩn bị ra phía sau rửa tay, vừa ngẩng đầu đã thấy Dung Lạc đi từ trong sân ra.

Y chỉ lo cắm đầu đi đường, tựa hồ đang có tâm sự gì đó.

Mộ Phù Sanh do dự một lúc, cất bước đến bên y: “Dậy lúc nào thế?”

Dung Lạc đang mải đi, không để ý tới xung quanh, đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi thì hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu: “Ha?”

Mộ Phù Sanh đành phải hỏi lại: “Dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm lát nữa?”

Dung Lạc vẫn không dám nhìn Mộ Phù Sanh, nghiêng đầu lảng tránh ánh mắt hắn: “Đồ đệ ngươi vừa đến thượng dược cho ta.”

Mộ Phù Sanh nhíu mày: “Đã bảo nó đến muộn một chút mà.”

Dung Lạc hơi ngẩn ra, vội khoát tay: “Không sao.”

Mộ Phù Sanh lại hỏi: “Đã ăn  điểm tâm chưa?”

Dung Lạc gật đầu: “Vừa ăn chỗ Trương thẩm rồi,” – y do dự một chút, có phần câu nệ hỏi: “Ta muốn hỏi một chút, hiện giờ có việc gì cần ta làm không?”

Mộ Phù Sanh nhìn y: “Ngươi muốn làm gì?”

“Gì?” – Dung Lạc không ngờ đến cả việc này cũng được chọn, nhất thời không biết làm sao, “Gì cũng được.”

Mộ Phù Sanh im lặng một lúc: “Thương thế của ngươi còn chưa khỏi, tạm thời cứ nghỉ ngơi trước đi, đừng làm những chuyện khác.”

Dung Lạc đang định nói “Ta không sao, không cần nghỉ ngơi.” thì đã nghe thấy Mộ Phù Sanh nói: “Nếu ngươi thấy nhàn rỗi thì chi bằng ra ngoài giúp A Thải mua đồ đi.”

**

Chuyện mua bán vật dụng trước giờ đều do Vương thúc thu xếp, buổi sớm A Thải còn chưa qua chỗ ông lấy danh sách, Dung Lạc lại muốn làm chút gì đó, y liền hỏi A Thải hiện giờ Vương Thúc đang ở đâu.

Chỉ đường cho y xong, A Thải giận dỗi lèo nhèo: “Biết ngay là gặp ngươi chẳng tốt đẹp gì mà, lúc đầu tiền thuốc men còn chưa tính, giờ còn tới cướp công việc của ta.”

Dung Lạc cười với nó: “Ta quên mất phải nói lời cảm ơn với ngươi. Hôm đó nếu không có ngươi, không chừng ta đã đông cứng ngoài cổng thành rồi.”

A Thải nguýt y một cái: “Giờ mới biết cảm ơn ta, sao ngày đó không nói luôn đi. Ngươi phải biết hôm đó ta tân khổ vất vả thế nào mới kiếm được người mang ngươi trở về, sau đó lại băng bó lại thượng dược cho ngươi, ngươi lại còn tỏ thái độ với ta, hứ, cứ làm như dễ dàng lắm ấy.”

Dung Lạc chân thành nói: “Thật xin lỗi, ngày đó tâm trạng ta không tốt lắm.”

A Thải “Phì” một hơi từ mũi, khua khua tay: “Thôi quên đi quên đi, ta không hẹp hòi thế đâu, chuyện cũng qua rồi, không ở đây tán dóc với ngươi nữa, ta đi trước đây.” – nói rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Dung Lạc nghĩ nghĩ, đột nhiên chạy lại giữ góc áo nó: “Chờ chút, ta có một việc muốn hỏi.”

“Chuyện gì?” – A Thải quay lại.

“Hôm đó ở ngoại thành, trừ ta ra, ngươi có nhìn thấy người khác không?”

“Ta không biết, khi đó ta vừa đi hái thảo dược về đã thấy mình người nằm trên mặt đất rồi.”

Dung Lạc vội hỏi: “Xung quanh thì sao?”

“Chỉ lo cho ngươi đã hết hơi, ta nào còn tâm tư chú ý đến những chỗ khác, hơn nữa hôm đó lại mưa tuyết mịt mù, không nhìn được xa.”

Dung Lạc có chút thất thần: “Cảm ơn.”

A Thải nhìn y, tò mò hỏi: “Ta thấy ngươi không giống mấy thiếu gia chơi bời lêu lổng, hôm đó rốt cuộc là làm sao lại đánh nhau với người ta?”

Dung Lạc trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng y cũng nói: “Có người cướp tiền của ta.”

“Cái gì?!”

Dung Lạc nói: “Xin ngươi, đừng nói chuyện đó ra ngoài.”

A Thải dáo dác nhìn trái nhìn phải, lại đè thấp giọng nói: “Bọn chúng cướp của ngươi bao nhiêu?”

“Toàn bộ gia sản.”

“Thảo nào ngươi nói ngươi không có tiền,” – A Thải chấn kinh, “Ngay giữa thanh thiên bạch nhật, ai dám càn quấy như vậy, còn có vương pháp hay không!”

Dung Lạc cười lạnh: “Vương pháp gì chứ, chúng chính là vương pháp.”

A Thải càng hết hồn: “Ngươi muốn nói…”

Dung Lạc trầm mặt: “Hắn là thế tử của An Nam vương gia.”

A Thải trợn tròn mắt: “Trời ơi, sao ngươi lại chọc vào đám quyền chức ấy.”

Sắc mặt Dung Lạc càng trầm xuống: “Lúc trước khi còn ở Nam Nhạc có gặp hắn, đại khái là hắn đi du ngoạn. Ta thấy hắn dẫn theo cả đám người đi chòng ghẹo một cô nương nhà lành, thấy thế nên ta can thiệp.”

A Thải “Ai nha” một tiếng, “Sau đó thì sao?”

“Sao đó chúng ta kết thù kết oán, hắn nói phàm là hắn gặp ta ở đâu sẽ gây phiền phức cho ta ở đó. Nếu ta không phục hắn, hắn liền không bỏ qua.”

A Thải cứng họng: “Sau đó hắn cướp tiền của ngươi?”

Dung Lạc gật đầu.

“Ngươi đúng là đồ thích xen vào chuyện người khác.” – đầu A Thải đã định hình được tình hình, cả người rún lên: “Gặp phải chuyện như vậy, người khác sợ còn chạy không kịp ấy.”

Thế tử An Nam vương gia tên là Huống Tử Tuần, nối tiếng ăn chơi trác táng.

Thường ngày trừ làm việc thiếu đứng đắn ra còn thích ỷ thế hiếp người, bài bạc phiêu kỹ lại càng nhiều như cơm bữa, hơn nữa từ trước đến nay hành vi của hắn lại không bị chỉ trích, thái độ dáng dấp trông như gã lưu manh, khiến người ta chán ghét.

Thành tích “quang vinh” của hắn thì có ai mà không biết, chỉ có điều với thân phận của hắn, mặc dù hắn có đi hoành hành khắp nơi cũng chưa từng có ai dám lên án.

“Trước kia ta có gặp hắn lần nào đâu mà biết hắn là ai,” – Dung Lạc nói đến đây thì ngừng một lúc, sau lại căm hận nói tiếp: “Nhưng kể cả có biết, nhất định ta cũng không ngồi yên.”

A Thải lo lắng hỏi: “Vậy giờ ngươi tính thế nào?”

Dung Lạc cắn răng: “Một ngày nào đó ta sẽ bắt chúng phải trả lại tiền cho ta!”

A thải không biết “chúng” trong lời của Dung Lạc là ai, nhưng cũng biết không chỉ đơn giản là thế tử An Nam vương gia, cậu chỉ đành thở dài thườn thượt với sự cố chấp của y: “Tiền tài là vật ngoài thân, nếu không đòi về được ngươi cũng đừng để tâm, dù sao ngàn kim tán tẫn cùng hồi lại được mà.”

Dung Lạc lắc đầu: “Không giống đâu.”

A thải suy tư một lúc, lại nói: “Kỳ thực việc này cũng không phức tạp lắm, ngươi có thể tìm công tử nghĩ biện pháp, công tử khám bệnh nhiều cho người trong thành, người có chức có quyền đều quen biết công tử nhà ta, nếu công tử muốn tìm người hỗ trợ chắc sẽ không thành vấn đề.”

Dung Lạc vội vàng đáp: “Không được, việc này không nên nói cho công tử các ngươi mới tốt, ta sẽ nghĩ cách khác.”

A Thải cũng phải sợ với cái tính cố chấp của Dung Lạc, song cũng chẳng biết nói gì cho phải.

**

Chia tay A Thải, Dung Lạc nhớ tới công việc được phân phó ra ngoài mua đồ, y vội vàng thu tâm sự lại, đi tìm Vương thúc.

Không ngờ Vương thúc này, Dung Lạc cư nhiên lại quen biết.

Vừa liếc mắt cái, đối phương đã nhận ra y: “Ôi, chẳng phải là Dung thiếu gia đó sao?”

Dung Lạc cũng có chút bất ngờ.

Vương thúc là quản gia của Mộ gia trước đây, hiện tại đã có chút tuổi, trí nhớ lại vẫn tốt, người khôn khéo lại tài giỏi, có lẽ là Mộ gia phu phụ bảo đến hỗ trợ y quán của Mộ Phù Sanh.

Vương thúc vui mừng đón tiếp: “Ta đã bảo mà, hôm trước thấp thoáng thấy thiếu gia bế một người trở về, còn nhủ sao tấm lưng kia giống tiểu thiếu gia nhà Dung lão gia thế, lão nô còn tưởng mình hoa mắt chứ.”

Dung Lạc khẽ giật mình, không nói gì.

Vương thúc vừa tỉ mỉ quan sát Dung Lạc, vừa cảm thán: “Mới lâu không gặp mà đã bốn năm rồi ư? Dung thiếu gia cao lên không ít đấy.”

“Dạ,” – Dung Lạc cười cười, “Từ khi theo gia phụ chuyển tới Nam Nhạc, ta cũng chưa trở về lần nào.”

Vương thúc thổn thức: “Thời gian trôi nhanh quá,” – nói rồi dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Nghe nói Dung lão gia đã qua đời vào nhập thu?”

Dung Lạc ảm đạm, gật đầu.

Vương thúc không nghĩ ra cách nào an ủi y: “Người cũng đã qua đời, Dung thiếu gia đừng quá thương tâm.”

Dung Lạc gật đầu: “Ta không sao đâu, trước đây Dung Lạc vẫn luôn gây phiền phức cho mọi người, không ngờ giờ lại tiếp tục quấy rầy, thật sự băn khoăn vô cùng.”

Nghe y nói vậy, Vương thúc vội đáp: “Sao lại nói thế, thiếu gia nhà ta rất quý cậu, thiếu gia luôn lo lắng cho cậu, quả thực là coi cậu như thân đệ đệ ấy. Chuyện này ai mà không nhìn ra, tất nhiên là ai cũng quý cậu.”

Dung Lạc im lặng.

Vương thúc lại nói: “Lại nói tiếp, lão gia với phu nhân cũng nhớ thương cậu lắm, nhớ thời gian trước thiếu gia về nhà, hai người lúc nào cũng nhắc với thiếu gia chuyện cậu hái táo trong hậu viện nhà ta.”

Dung Lạc nghe vậy cười: “Từ trước đến nay bá phụ bá mẫu vẫn luôn là người rộng rãi lạc quan, ta cũng rất nhớ hai người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK