Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tiên là đột nhiên bị giáo chủ ma giáo coi trọng, sau lại vì dưỡng thương mà mất một số bạc lớn, cho nên Hàn Băng công tử không thể không trốn trong tiểu trang dưỡng thương, gần đây ngày ngày đều bi phẫn đánh đàn để tiết đại hận trong lòng, cũng làm cho trong khắp sơn trang không còn một chỗ an lành.

Thân là chủ nhân của sơn trang, hai người ẩn nhẫn được mười ngày, rốt cuộc vẫn chịu không nổi tiếng đàn thanh thanh cứ truyền đến sau đầu. Sáng sớm hôm nay, hai người bọn họ đành phải lấy cớ thu mua lương thực, lên đường hòng tìm kiếm sự yên bình cho lỗ tai của mình.

Nhưng ra phố cũng không thể tùy tiện đi lại lung tung được.

Sau khi đem số lương thực vừa thu mua chất đống lên xe ngựa xong, hiếm khi được ra khỏi nhà, Vân Nông liền vào một gian tửu lâu lớn nhất của trấn trên. Vốn muốn mua mấy vò rượu ngon để chúc mừng nàng cùng Nghiêm Ngạn từ nay về sau rửa tay gác kiếm, rời xa giang hồ nhưng thật không may, khi bọn họ vừa bước ra khỏi quán thì đụng phải một cố nhân đối với hai người bọn họ mà nói, đều thập phần quen thuộc, khiến cho cả ba người đều đứng yên bất động ngay tại cửa tửu lâu.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên cả ba khuôn mặt đều không còn vẻ mặt vốn có.

Lâu ngày mới gặp lại, vui mừng không thôi – là đương kim trạng nguyên của bảng phong sát thủ, Long Hạng.

Tựa như một cước bước trúng vào nơi vô cùng phiền toái – là Vân Nông vốn từng cùng hắn có vài khúc mắc.

Không biết nên mừng vui hay là nên cảm thấy vướng bận nhưng khuôn mặt vẫn không chút thay đổi – là Nghiêm Ngạn.

Cả ba người bọn họ đứng chắn hết cả lối đi, gây cản trở người khác ra vào tửu lâu một hồi. Long Hạng nhìn nhìn mọi nơi, không nói hai lời liền kéo cánh tay Nghiêm Ngạn, một tay lôi hắn lên lầu đi vào căn phòng riêng đã đặt trước. Bị hai người bỏ rơi, Vân Nông cũng không nhanh không chậm đi theo. Sau khi khép lại cửa phòng liền như cười như không mà nhìn Long Hạng.

“Ngươi… nữ nhân ngươi lại đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?” Bị nàng nhìn đến nỗi nổi gai ốc khắp người, Long Hạng lập tức nhớ lại bài học khắc cốt ghi tâm lần trước khi cùng nàng giao thủ.

Đôi mắt Vân Nông vẫn dán chặt vào cánh tay bị Long Hạng nắm chặt của Nghiêm Ngạn, “Vừa hay, ta cũng muốn hỏi ngươi những lời này.”

Đứng giữa hai người, Nghiêm Ngạn có chút không rõ, không khí nhộn nhạo biến hóa kỳ lạ lúc này là từ đâu mà đến.

“Tiểu Nông, muội quen Long Hạng sao?” Sao cứ thấy giống như rất quen thuộc vậy nhỉ?

Nàng không đáp mà hỏi lại: “Huynh cũng quen biết hắn?”

“Xem như…” Hắn dừng một chút, suy nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi cho ra một cái đáp án mà hắn cho rằng không sai biệt lắm, “Nửa bằng hữu.”

“Mới nửa?” Long Hạng nghe thế thì lửa giận lập tức bốc lên ngập đầu. “Tên tiểu tử họ Nghiêm kia, tốt xấu gì thì ta cũng đã từng cùng ngươi uống rượu, đốt giấy vàng. Sao ngươi có thể không nói nghĩa khí như vậy chứ?” Uổng công hắn những năm gần đây thâu tâm đào phế xem tên tiểu tử xấu xa này là huynh đệ, không ngờ hắn lại chỉ là một nửa bằng hữu của y sao?

Nghiêm Ngạn đẩy tay hắn ra. “Một cân nghĩa khí đáng giá bao nhiêu chứ?”

“Ngươi bị nữ nhân thích vơ vét của cải này làm hư từ khi nào rồi vậy?” Long Hạng không chút nghĩ ngợi đã xem Vân Nông thành hung thủ.

“Đầu gỗ, huynh lại đây một chút.” Trước khi nghe hai người bọn họ ôn chuyện, Vân Nông đã trực tiếp cắt ngang.

Nghiêm Ngạn không nói hai lời đã đẩy Long Hạng ra, ngoan ngoãn bước tới bên cạnh nàng. Nàng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Long Hạng, sau đó dùng hai tay chụp lên vai Nghiêm Ngạn, nói lời thấm thía.

“Muội nhớ rõ, muội từng khuyên huynh hãy kết giao thêm vài bằng hữu.” Năm ngoái, nàng cứ cảm thấy tính tình của hắn rất quái gở, lại rất ít qua lại với mọi người, vì muốn khai thác tầm nhìn của hắn cũng là để tiện cho hắn dễ bề hành tẩu trên giang hồ, nàng đã dặn dò hắn như vậy.

“Giao mà.”

“Muội đâu có kêu huynh kết giao bằng hữu với sát thủ.” Giao ai không giao, lại cứ chọn đồng nghiệp mà giao là sao?

Hắn khó hiểu, “Khác biệt sao?”

“Vậy nếu một ngày nào đó các huynh nói chuyện không hợp rồi đánh nhau, muội xem các huynh sẽ chém đối phương thành năm khúc như thế nào?” Hắn cũng không ngẫm lại, bài danh của người kia còn trên cấp của hắn nữa, lẽ nào y lại không làm hại nổi cái mạng nhỏ của hắn sao?

Chưa từng nghĩ đến điểm ấy, Nghiêm Ngạn còn thật sự tưởng tượng đến tình hình đó trong chốc lát. Sau đó, hắn thành thật trả lời nàng. “Chín khúc thì được, năm khúc rất mệt.” Theo như hắn thấy, nếu hắn không cần xuống nước, hắn cùng Long Hạng có lẽ cũng đánh ngang nhau.

“Này!” Bị vất sang một bên, Long Hạng nghe không nổi nữa.

Vân Nông phòng bị, dùng một tay kéo Nghiêm Ngạn ra phía sau. Tiếp theo, nàng mỉm cười xã giao, vái chào Long Hạng. “Trạng Nguyên huynh, đã lâu không gặp?”

Tâm tình của Long Hạng cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, “Nhìn thấy mặt ngươi là ta lại nhớ đến chuyện từng bị ngươi cướp tiền mà đau lòng…”

Nàng thật khoái trá dương cao khóe môi, “Biết ngươi đau lòng như vậy, ta rất an tâm.”

“Ngươi!” Long Hạng chán nản chỉ vào chop mũi nàng, “Cùng lắm ta cũng chỉ tạp của ngươi một vụ mua bán thôi, ngươi còn không biết xấu hổ ghi hận ta? Đừng quên năm đó chính ngươi bởi vậy mà cướp mất của ta một số bạc!”

“Vụ mua bán ngươi tạp của ta, chính là của Nghiêm Ngạn.” Vân Nông ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà nói một câu. Lửa giận sớm đã tiêu diệt từ lâu, nay lại vì Trạng Nguyên lang mà bắt đầu nhen nhóm trở lại.

Thân là lái buôn, kỳ thật nàng cũng không thích kết thù với người trên giang hồ, nhưng vị Trạng Nguyên sát thủ này tạp đâu không tạp lại tạp trúng vụ mua bán mà nàng đã an bài cho Nghiêm Ngạn. Nàng còn nhớ năm đó, Long Hạng nhận một khoản tiền bảo tiêu, nói cái gì mà phải bảo vệ đối tượng mà Nghiêm Ngạn đang muốn xuống tay bằng bất cứ giá nào, khiến cho Nghiêm Ngạn từ khi bước vào nghề sát thủ cho đến nay chưa bao giờ nếm mùi thất bại, chẳng những hành động thất bại, buộc phải đền bù hợp đồng một khoản tiền khổng lồ, mà còn phải nằm trên giường dưỡng thương mất nửa tháng…

Hừ, làm cho người của nàng bị thương, kêu nàng làm sao không mang thù cho được, sao lại không thể không thay Nghiêm Ngạn tìm về bãi đến? Năm đó, nàng không bán tên Trạng Nguyên lang này cho nàng công chúa ngoại tộc đã là coi trọng hắn lắm rồi. Hắn phải cảm tạ Nghiêm Ngạn vì đã khuyên nàng đừng quá ghi hận mới đúng.

“Hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu từ khi nào?” Không nghĩ tới hai người bọn họ lại có quan hệ như vậy, Long Hạng giật mình, há hốc miệng.

Lúc này nàng mới chính thức nói cho hắn biết, “Ta vẫn luôn là lái buôn của huynh ấy.”

“Khó trách…” Long Hạng bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ trán, chỉ chốc lát sau lại hổn hển hỏi: “Thì ra ngươi là vì bao che khuyết điểm nên mới ám hại ta?” Làm cho vị công chúa ngoại tộc kia truy đuổi hắn suốt ba năm, chính là vì nàng muốn thay Nghiêm Ngạn giải hết giận? Vậy mà sau đó, nàng lại còn không biết xấu hổ cùng hắn thu tiền của công chúa ngoại tộc?

“Khách khí khách khí, nhưng không biết công chúa điện hạ gần đây thế nào rồi nhỉ? Có cần ta thông báo với nàng một tiếng, để nàng cùng ngươi tự ôn chuyện tình không?” Đã từng ngấm ngầm trở tay bán đứng hắn, Vân Nông thản nhiên cười cười.

“Ngươi…” Ác mộng năm xưa lại bị nàng khơi dậy, Long Hạng oán hận trừng mắt nhìn thủ phạm đã hại hắn phải trốn tránh đến tận quan ngoại suốt ba năm.

Nghiêm Ngạn nhanh chóng bay đến che chắn trước mặt Vân Nông, một tay dùng sức đẩy Long Hạng đang muốn tiến lên thanh toán thù cũ.

“Ngươi sao lại đến đây?” Lúc trước chẳng phải nghe nói hắn đến Giang Nam làm ăn sao?

Long Hạng tức giận đến biến sắc, “Chẳng phải ta còn đang chạy trốn sao?”

“Trốn ai?”

“Chuyện đó…” Hắn bỗng dưng ngậm chặt miệng, ném bỏ tức giận mà thân ái nhiệt tình đặt tay lên vai Nghiêm Ngạn, “Ta nói này Tiểu Nghiêm, lão ca ta —— “

Vân Nông đã đi trước một bước, cắt đứt câu sau của hắn, “Đầu gỗ, về nhà thôi.”

“Ờ.”

Long Hạng chạy nhanh đến mở miệng giữ người, “Đợi chút, Nghiêm Ngạn, chờ một chút!”

“Không biết Trạng Nguyên huynh tìm huynh ấy có chuyện gì quan trọng?” Vân Nông hơi hơi híp mắt, vô cùng hiểu rõ năng lực rêu rao cùng gây chuyện giang hồ của vị Trạng Nguyên Lang này.

Hắn sờ sờ mũi, “Ta chỉ muốn nhờ hắn thay ta ngăn cản một người mà thôi.”

“Người nào?”

“…Võ lâm minh chủ.”

“Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thu quần áo, nấu cơm.” Vân Nông lôi kéo cánh tay Nghiêm Ngạn, quyết tâm dẫn hắn rời khỏi người bạn cũ trêu hoa ghẹo nguyệt này.

“Bây giờ mà để ngươi đi thì tìm lại càng khó!” Long Hạng xuất bộ pháp cực nhanh, chỉ chớp mắt đã đến trước cửa ngăn cản đường đi của nàng.

Dám can đảm nhúng chàm nàng dâu của hắn ngay trước mắt hắn ư? Nghiêm Ngạn trầm mặt xuống, một tay nắm chặt lấy thanh nhuyễn kiếm trên hông, ánh mắt dõi theo hắn, chớp cũng không chớp.

“Chậm đã, ngươi để ta nói hết lời trước đã chứ!” Không biết quan hệ của hai người bọn họ thế nào, Long Hạng vội vàng đè cánh tay đang muốn xuất kiếm của hắn.

Vân Nông trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: “Năm đó sau khi làm ngươi bị hố mất một vụ làm ăn, chẳng phải ngươi đã nói chúng ta tuyệt đường lui tới rồi sao?”

“Chuyện có nặng nhẹ.”

“Tốt lắm, chúng ta không có giao tình.” Dù sao thì trong nhà nàng còn có một ông thần tài coi tiền như rác đang nằm dưỡng thương. Huống hồ, nàng càng không nghĩ đến chuyện vô duyên vô cớ lại phải dây vào vị võ lâm minh chủ phiền toái kia.

“Ngươi thật sự không nể tình mà trợ giúp được sao?” Long Hạng phiền não, một tay túm tóc, không thể ngờ rằng nàng chẳng nể tình chút nào như vậy.

Nhưng Nghiêm Ngạn lại hòa hoãn sắc mặt, “Ngươi kết thù với võ lâm minh chủ từ bao giờ vậy?”

“Thật ra cũng không phải là kết thù…” Hắn ấp a ấp úng nói xong, lại giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn Nghiêm Ngạn, “Tóm lại, nói đến nói đi thì việc này cũng đều do ngươi làm hại.”

“Ta?”

Long Hạng càng nghĩ càng căm giận bất bình, “Ai kêu ngươi làm ăn sống nhăn như vậy làm chi? Nếu ngươi chuyên nghiệp một chút, Tông Trạch hắn cũng sẽ không tìm tới ta.”

“Trạng Nguyên huynh, chúng tôi còn bận nhiều việc.” Vân Nông thình lình nhắc nhở hắn.

Biết trước sau đều tránh không khỏi sự chất vấn của nàng, Long Hạng không tình nguyện chép chép miệng, đối với những chuyện gần đây chẳng biết trốn thế nào, đành phải nói rõ sự tình chân tướng cho hai người biết.

“Các ngươi cũng biết, làm nghề như chúng ta nếu không có tất yếu, thật ra chúng ta cũng không muốn vô duyên vô cớ giao thủ với nhân sĩ giang hồ chính phái. Dù sao nước sông không phạm nước giếng, công phu chiêu số đi được đến bây giờ sẽ không bỏ phí hoài.”

“Sau đó?”

“Thời gian trước có võ lâm đại hội, các ngươi đã biết chưa? Tông Trạch cũng chẳng biết uống lộn thuốc gì, sau khi liên nhiệm chức võ lâm minh chủ xong đột nhiên lại nổi hứng muốn cùng ta luận bàn võ nghệ. Nói cái gì mà muốn cùng ta so sánh, xem ai mới là thiên hạ đệ nhất kiếm.”

Nghiêm Ngạn ngẩn người, “Luận bàn võ nghệ?”

“Phải, hắn còn nói, đến lúc đó hắn muốn mời tất cả võ lâm đồng đạo đến xem cuộc chiến, coi như làm chứng.” Long Hạng có vẻ khổ sở, mặt nhăn mày nhó, “Ngươi nói xem, tên tiểu tử đó có phải là lo ngại thiên hạ quá thái bình, quá nhàm chán rồi không? Đã cự tuyệt hắn không dưới mười lần rồi. Hắn vẫn sống chết không nghe lọt tai, kiên quyết muốn ta cùng hắn đánh một trận. Chẳng những phái ra một số đông nhân mã đi tìm ta khắp nơi, làm ta giống như tội phạm bỏ trốn vậy, mà còn hại ta gần đây vì vội vàng trốn hắn, chẳng thể nào thực hiện nổi thương vụ của mình.”

“Sao Tông Trạch không tìm Hàn Băng?” Nghiêm Ngạn không nghĩ ra nên hỏi. Vì hắn biết, võ công tạo nghệ của Hàn Băng thật ra cũng không thua kém gì Long Hạng.

Long Hạng phiền chán khoát tay, “Băng Sương công tử người ta dùng đao còn Tông Trạch chỉ dùng kiếm, cho nên Tông Trạch thấy hắn chướng mắt.”

“Cho nên người liền trốn tránh khắp nơi?”

“Ách…”

Vân Nông đứng nghe, thản nhiên thong dong đá hắn một cước, “Sát thủ đệ nhất giang hồ mà lại hỗn thành đức hạnh thế này, không bằng ngài tự ném thanh danh bỏ đi.”

“Ta làm sao biết mình lại có sức hấp dẫn đến vậy? Rõ ràng người trong giới sát thủ rất nhiều, tiểu tử kia tìm ai không tìm lại cứ muốn tìm tới ta?” Long Hạng cũng không nghĩ ra, rốt cuộc hắn đã trêu chọc vị Tông Trạch kia như thế nào. Rõ ràng Tông Trạch đã ngồi lên ngai vàng võ lâm minh chủ nhiều năm rồi mà? Toàn bộ võ lâm đều tôn phụng hắn cũng không nói, ngay cả triều đình cũng thừa nhận địa vị của hắn. Tiểu tử kia đến tột cùng là còn bất mãn cái gì?

Nàng mỉm cười giải thích nghi hoặc của hắn, “Ai bảo ngươi làm sát thủ thanh danh lại lan truyền rộng rãi như thế làm chi, không ai không biết, không ai không hiểu? Mỗi khi ngươi đại đao kim mã, toàn giang hồ có võ lâm hào kiệt nào mà không nhận ra ngươi? Có ai lại không biết ngươi là sát thủ đứng đầu bảng phong? Lại có ai không biết đường kiếm hình rồng khí phách mười phần, xuất chiêu liền không có đối thủ của ngươi? Ngươi nói xem, ngươi bừa bãi hoành hành võ lâm nhiều năm như vậy, cây to phải hứng chịu gió lớn, võ lâm minh chủ hắn không xem ngươi là mục tiêu thì biết tìm ai nữa đây?”

“Ta, ta cũng không phải…” Long Hạng vừa vặn bị đắp miệng, lắp bắp muốn mở miệng phản bác, nàng lại phá hỏng ý định của hắn. “Không phải cố ý làm náo động ư? Ngươi không biết xấu hổ mà nói ra như vậy, ta cũng không chê lời nói của ngươi rất trái lương tâm.”

“Ngươi, nữ nhân ngươi…” Long Hạng sắp thẹn quá thành giận, thở hổn hển chỉ vào kẻ thù một mất một còn của mình.

Nghiêm Ngạn chân thành tiếp lời “Thông minh nhất, dịu dàng xinh đẹp nhất trên đời.”

“…” Có kẻ làm người ta mắc nghẹn như hắn vậy sao?

Vân Nông không cho hắn cơ hội kéo Nghiêm Ngạn xuống nước, “Tóm lại, rắc rối này là do ngươi tự chuốc lấy, đầu gỗ nhà ta căn bản không phải đại phật muốn nhảy tường phá giới mà thay ngươi đi luận võ được, càng không thể ngăn cản quyết tâm muốn cùng ngươi luận bàn võ nghệ của minh chủ đại nhân. Có bản lĩnh, ngươi cứ việc tự phế bỏ võ công trước mặt hắn, nói với hắn rằng lão nhân gia ngươi đã sớm gác hạ dao mổ, chuẩn bị rửa tay hoàn lương, lập gia đình rồi.”

“Ngươi, nữ nhân này…”

“Nói rất chí lý.” Nghiêm Ngạn nhìn nàng rõ ràng là đang bao che khuyết điểm, trong lòng không khỏi nảy lên từng trận vui sướng không tả nổi.

“…”

“Đại trượng phu việc ai người nấy làm, cho nên ngươi đừng hy vọng Nghiêm Ngạn sẽ lấy danh nghĩa Đệ Tam của huynh ấy ra thay ngươi so tài với minh chủ đại nhân. Ta nói cái gì cũng không cho phép.” Nàng nói xong lại kéo Nghiêm Ngạn ra phía sau mình.

Biết rõ nàng có năng lực gì, Long Hạng e sợ nàng sẽ cứ vậy mà buông tay mặc kệ. Vì thế, hắn đành phải đào móc tất cả tính nhẫn nại có được trong người, kiên trì thương lượng. “Ta nói này nữ nhân tham tiền, ta với ngươi làm một vụ mua bán được không?” Theo như hắn biết, phàm là những thương vụ qua tay nàng, chỉ cần nàng nguyện làm, cơ hồ không vụ nào không thành.

Nàng nhíu nhíu chân mày, “Đầu gỗ nhà ta đã rửa tay gác kiếm rồi, sau này sẽ không làm nghề sát thủ nữa.”

“Không không, không phải ta muốn hắn giết người. Ta tìm ngươi bàn chuyện làm ăn.” Long Hạng tận hết khả năng, đẩy hết tất cả ôn hòa mà hắn có được ra nét mặt, thương lượng cùng nàng, “Chỉ cần ngươi có thể giúp ta đuổi Tông Trạch đi, giá, giá…!”

“Ửm?”

Hắn tráng sĩ chặt cổ tay nói: “Giá cả không thành vấn đề.”

“Thật không? Mặc kệ.” Vân Nông đảo mắt suy nghĩ, rất nhanh liền sờ thấu chủ ý của hắn.

“Vì sao?”

“Vì ta có nguyên tắc của ta.” Nàng chỉ vì Nghiêm Ngạn mới bước vào nghề lái buôn này. Nghiêm Ngạn đã rút khỏi giang hồ, tất nhiên nàng cũng không cần tiếp tục lăn lộn trong giang hồ nữa.

“Người như ngươi thì có nguyên tắc gì mà nói?” Chẳng phải chỉ cần có tiền, thương vụ nào nàng cũng nhận hay sao?

“Cũng chính vì không có, cho nên mới tích cực theo đuổi.”

“Ngươi ngươi ngươi…”

Vân Nông lại dắt tay Nghiêm Ngạn, “Chúng ta về nhà.”

Khi Nghiêm Ngạn bị Vân Nông lôi kéo ra khỏi phòng, hắn nghiêng mặt qua lo lắng liếc mắt nhìn Long Hạng một cái, rồi sau đó hắn cũng không nói thêm câu nào, cứ như vậy để mặc nàng lôi đi.

Rời khỏi tửu lâu để đến chỗ đỗ xe, sau khi đem tất cả bình rượu vừa mua được chất lên xe ngựa, Vân Nông thận trọng nhận thấy, tay chân xưa nay chịu thương chịu khó của Nghiêm Ngạn dường như kéo dài ra, sắc mặt cũng hơi hơi do dự.

“Đầu gỗ, hắn thật sự là nửa bằng hữu của huynh sao?” Dù thế nào nàng cũng không muốn hắn đã lên bờ rồi lại còn dây dưa những việc vặt vẵn trên giang hồ, nhất là khi hắn đã chuẩn bị cùng nàng ẩn cư.

Nàng cảm nhận được sự khác thường của hắn, “Là bằng hữu đầu tiên sao?”

“…Ừm.”

“Huynh còn mấy bằng hữu nữa?” Điểm này rất quan trọng.

“Không có.”

Nghiêm Ngạn thấy nàng hỏi xong cũng không lên xe mà chỉ đứng nhìn hắn, bất động không nói, bị nàng nhìn đến nỗi mất cả tự nhiên, hắn có chút lo lắng cầm lấy tay nàng. “Tiểu Nông…”

Thôi thôi… Không thể chỉ vì bảo vệ hắn an toàn mà làm cho hắn ngay cả tình bạn khó lắm mới kiếm được cũng không giữ nổi? Có trời mới biết, muốn kẻ khác thường như hắn mở rộng cửa lòng khó khăn bao nhiêu, mà muốn tìm một người có thể chịu được tính tình quái quở của hắn, lại còn cùng hắn xưng huynh gọi đệ là không dễ đến mức nào.

Ai đã làm cho hắn trở thành sự uy hiếp duy nhất của nàng chứ?

Vân Nông nhún nhún hai vai, một lúc lâu sau, nàng vẫn không thể không vì quyết tâm của hắn mà vi phạm nguyên tắc của mình.

“Huynh đợi ở đây một chút.” Nàng dặn dò hắn vài câu, xoay người liền đi về hướng tửu lâu.

Bị Nghiêm Ngạn vứt bỏ, Long Hạng ngồi một mình trong phòng, khổ sở suy nghĩ xem kế tiếp nên làm thế nào để trốn tránh tên võ lâm minh chủ cứ bám dính lấy người ta như con sâu nhỏ kia. Đột nhiên, khuôn mặt Vân Nông lại xuất hiện ngay cửa phòng. Mà giờ phút này, trên gương mặt của nàng đã không còn vẻ lạnh lùng đẩy người ta ra xa ngàn dặm như lúc nãy nữa.

“Còn không đi? Không muốn tránh đầu sóng ngọn gió sao?”

“Không phải ngươi đang trốn giáo chủ ma giáo ư?”

“Không phải ngươi đang trốn võ lâm minh chủ à?”

Hai sát thủ chiếm lĩnh hai vị trí đầu của bảng phong trong nhiều năm liền, đều tự mình có được danh hào vang dội trên giang hồ, một ngày này, cực kỳ hiếm có chạm trán. Mà nguyên nhân chạm trán… còn rất giống nhau.

Đối với việc gặp được Hàn Băng, kẻ chỉ được cho là sơ giao ở nơi này, Long Hạng vô cùng kinh ngạc. Dù sao, mấy tháng trước hắn mới nghe nói, Hàn Băng trúng phải gian kế của người, lạc vào vòng vây truy đuổi của giáo chủ ma giáo. Sau đó mặc dù may mắn trốn thoát, nhưng hắn sao có thể… lại xuất hiện ở chỗ này?

Nhưng thật ra đối với sự xuất hiện của Long Hạng, Hàn Băng cũng không thấy bất ngờ lắm. Bởi vì hắn biết rõ, có thể làm cho Vân Nông thả người tiến vào nơi này, nếu không phải có nhiều giao tình thì chính là Long Hạng cũng đang thiếu nợ Vân Nông…

Bốn mắt giao tiếp một lúc lâu sau, ánh mắt của hai sát thủ Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn của bảng phong sát thủ chậm rãi dời đến trên người Vân Nông. Tiếp theo, không hẹn mà cùng âm thầm thở dài. Điều này làm cho Vân Nông hơi khó chịu.

“Hai người đừng ra vẻ ta đây đang lưu lạc thiên nhai, cảm khái không thôi nữa. Ở đây được ăn được ở còn tránh được nạn kiếp, các ngươi ghét bỏ cái gì?” Có lầm hay không đây, lấy nhà nàng làm cảng tránh gió còn làm như mình bị buộc lên Lương Sơn vậy. Cũng không ngẫm lại nàng đã phải nhận bao nhiêu ẩn nhẫn cùng tức giận của Nghiêm Ngạn khi thu nhận bọn họ à.

Nghiêm Ngạn cũng không hề hòa nhã với bọn họ, “Ta cũng không mời các ngươi đến.”

“Tưởng ta đường đường là sát thủ trạng nguyên, lại phải lưu lạc đến tay người phụ nữ ngươi này…” Long Hạng thở dài thậm thượt, lấy trà thay rượu ai điếu cho mình thời vận long đong.

Vân Nông liếc hắn bằng nửa con mắt, “Leo tường không cẩn thận, tất nhiên sẽ ngã, nén bi thương đi.”

Đợi sau khi dưỡng thương xong, ta lập tức bỏ chạy lấy người.” Hàn Băng sớm đã không muốn bị cất giấu như vậy. Nếu không vì một chưởng quá hung ác của tên giáo chủ ma giáo kia, hắn cũng không đến mức nội thương trầm trọng, chữa mãi khó lành như vậy.

“Không sợ ta tăng tiền thuê nhà thì ngài cứ oán giận thêm vài câu nữa đi.”

“…”

Long Hạng giơ tay lên, kéo Nghiêm Ngạn đang định chiếu theo chỉ thị của Vân Nông đi sửa sang lại khách phòng cho vị khách mới, nghĩ mãi không thông mà hỏi.

“Đúng rồi, có chuyện ta vẫn chưa kịp hỏi.”

“Ửm?”

“Ngươi và nàng… Đến tột cùng là có quan hệ gì?” Từ khi quen biết Nghiêm Ngạn đến nay, cũng không thấy tiểu tử này cùng bất cứ cô nương nào thân cận. Hắn thật không thể tin hai người bọn họ chỉ có quan hệ lái buôn và sát thủ đơn giản như vậy.

Nghiêm Ngạn một tay chỉ về phía Vân Nông, “Nàng dâu của ta.”

Nghe xong lời hắn nói, Hàn Băng lập tức phun ra chén thuốc vừa mới nuốt vào miệng, còn Long Hạng lại kinh hoàng đến mức nhảy dựng khỏi ghế.

“Nữ nhân này a?” Mắt hắn bị sao vậy chứ?

Nhìn nàng mà xem, làn da ngăm đen, gầy teo lại nhỏ thó, ngũ quan cũng không có gì đặc sắc, thân hình càng không có đến nửa điểm hấp dẫn. Trên đường cái, ngày thường người giống như nàng rất hiếm thấy nha. Nếu không cẩn thận quan sát đám đông, thật sự tìm không ra đâu.

Mà nàng lại còn là gái đã lỡ thì nữa chứ. Thật chẳng thể hiểu nổi tên tiểu tử kia coi trọng nàng cái gì?

“Không được gọi nàng là nữ nhân này nữ nhân nọ…” Nghiêm Ngạn liếc mắt nhìn bộ dáng vừa chấn động vừa khinh bỉ của hai người bọn hắn. Tiếp theo, sắc mặt hắn dần dần càng trở nên dày đặc.

Long Hạng không ngờ hắn lại trở mặt vì một nữ nhân. “Ngươi không phải chứ? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo sao?”

Nghiêm Ngạn một tay đặt lên thanh nhuyễn kiếm bên hông, ánh mắt tàn nhẫn quét qua bọn họ.

“Ai động vào quần áo của ta, ta chặt đứt tay chân hắn!”

“Ngươi gia giáo kiểu gì vậy?” Long Hạng cũng không thể khởi binh với nửa huynh đệ nhà mình, ngược lại nóng lòng trách tội Vân Nông trước.

Vân Nông hoàn toàn bất đắc dĩ, nói: “Trời muốn làm mưa, nương phải lập gia đình, ta có thể làm gì? Lão huynh hắn vui vẻ là tốt rồi.”

Phải cam đoan mãi tuyệt đối sẽ không động đến Vân Nông mảy may, thế này mới đuổi được vẻ mặt không tín nhiệm của Nghiêm Ngạn trở về. Long Hạng còn chưa kịp đi thăm phong cảnh khách phòng, một tờ văn thư khế ước được soạn sẵn đã trưng ra trước mặt hắn.

“Cái gì đây?”

“Quy tắc cũ, ký đi.” Vân Nông chỉ vào văn chương đã chuẩn bị sẵn trên bàn.

Long Hạng có chút hoài nghi, hỏi: “Ngươi thật sự có thể giúp ta đuổi được cái tên tôn đại phật kia?” Trước đây hắn không phải không nghĩ đến chuyện tìm người đi thuyết phục võ lâm minh chủ Tông Trạch từ bỏ ý niệm luận võ trong đầu, nhưng mặc kệ hắn tìm đến người nào, đều không thể thay đổi được chủ ý kiên định của Tông Trạch.

Hắn vòng vo đảo tròng mắt, “Ngươi đã là nàng dâu của huynh đệ ta, vậy ngươi cũng chính là muội muội của ta. Ta thấy hay là mấy giấy tờ hợp đồng này, chúng ta khỏi ký đi?”

Nàng khoanh hai tay trước ngực: “Miễn thương lượng.”

“Ngươi không tin ta như vậy sao? Tốt xấu gì thì ta vẫn là thiên hạ đệ nhất sát thủ đó!”

“Đầu năm nay dựa vào sơn, sơn đổ, mỗi ngày ngươi đều chạy trốn khắp nơi, cầm tiền trong tay vẫn là tốt nhất.” Vân Nông cũng không để mặt mũi lại cho hắn, “Không ký, ngài cứ tiếp tục để mặc minh chủ đại nhân truy đuổi ngài nhất thiết không thôi đi.”

Hắn đỉnh đạc rống rống, “Ký ký ký, ta ký là được chứ gì?”

Ngươi làm vậy vì muốn kiếm tiền tài bất nghĩa sao?” Hàn Băng vẫn như trước không đổi, tận dụng mọi thói hư tật xấu, có cơ hội mà không tổn hại nàng thì không thấy thoải mái.

Nàng liếc mắt qua, cắt ngang hắn, “Còn nói nữa ta tăng tiền thuê nhà.”

“…”

Long Hạng cuối cùng cũng yên lòng, tinh thần thả lỏng, cái bụng cũng tỉnh lại. Mắt thấy sắc trời bên ngoài cũng đen đã tối đen, hắn vỗ về cái bụng đang thầm thì sôi réo, nhìn một lượt khắp nhà.

“Bữa tối của chúng ta đâu?”

“Kẻ nào hiền tuệ kẻ đó tự gánh vác.” Nghiêm Ngạn thò mặt ra, bước vào đại sảnh, một tay bá đạo ôm ấp vòng eo nhỏ nhắn của Vân Nông, ánh mắt âm u liếc ngang trừng mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó mang nàng đi ra ngoài.

Tự dưng bị trừng, Long Hạng mờ mịt hỏi: “… Hắn đây là?”

“Ngươi cứ cùng đông phòng tán gẫu thêm vài câu, kẻ đó lại mở hộp dấm chua ăn ngay.” Hàn Băng quay đầu, tiếp tục cau mày uống xong chén thuốc đắng đến khổ đầu lưỡi.

Hai chân vừa bước ra đến ngoài sân, gió lạnh từ núi rừng thổi tới làm cho Vân Nông không khỏi co rúm thân mình, ngẩng đầu nhìn lên. Đêm cuối mùa thu, phía chân trời không mây, những chấm nhỏ vô cùng sáng rõ. Một dải ngân hà rõ ràng như ban ngày, tựa như đai lưng châu ngọc phủ kín ánh sao, lả lướt khảm trên chiếc áo bóng đêm. Giống như chỉ cần vươn tay lên khuấy nhẹ là có thể chạm đến được những ánh lưu tinh không thuộc nhân gian kia.

Khi nàng đang ngửa cổ thưởng thức bầu trời đêm, một tấm áo khoác dày dặn ấm áp nhẹ nhàng từ phía sau phủ lên thân thể lạnh lẽo của nàng, bao nàng vào trong nhiệt độ cơ thể khiến người ta an tâm. Nghiêm Ngạn khom người ẵm nàng lên, mũi chân xẹt qua ngọn cỏ khô vàng trong sân, đảo mắt liền nhảy lên đỉnh. Lại nhẹ nhàng nhảy nhót vài cái, hai người bọn họ đã ở trên nóc nhà rồi.

“Làm gì vậy?” Khi hắn đặt nàng ngồi xuống nóc nhà, nàng tựa vào lòng hắn, dựa vào ánh đèn bên dưới để nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn. “Có gì muốn nói mà phải trốn xa như vậy mới có thể nói?”

“Khi nào muội mới đuổi bọn hắn đi?” Hắn chọn một thế ngồi thích hợp rồi chuyển thân thể nàng để cho nàng ngồi lên đùi hắn, lại dùng một tay ấp lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị gió đêm thổi lạnh của nàng.

“Chẳng phải đã nói để bọn họ tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió rồi sao?” Mọi người chỉ vừa mới vào ở tạm thôi mà, hắn cũng đâu cần đuổi gấp đi như vậy chứ?

“Muội có thể bỏ mặc.”

“Đừng quên đó là bằng hữu của huynh.” Bộ hắn tưởng nàng thích thu nhận Long Hạng từng bắt nạt hắn sao?

Hắn bĩu môi, “Cát bào đoạn nghĩa.”

“Bỏ đá xuống giếng mất đạo đức.” Nàng lấy ngón tay búng vào giữa trán của hắn, nhìn ra được hắn căn bản là nghĩ một đằng nói một lẻo, chỉ là đầy mình oán giận mà thôi.

Nhưng hai tay của Nghiêm Ngạn còn nhanh hơn nàng. Hắn cúi đầu hít hà hương thơm phát ra từ người nàng.

“Ta cũng thiếu đạo đức.” Đầu tiên là Hàn Băng, tiếp theo lại đến Long Hạng, muốn cùng nàng ở riêng một chỗ lại khó như vậy sao? Tuy rằng hắn tuyệt đối không hề chán ghét thái độ đạo nghĩa rõ ràng, thần thái phi dương của nàng khi đối đãi với người ngoài, nhưng hắn vẫn không muốn chia sẻ với người khác.

Nàng dùng ngón tay vuốt qua hai đường lông mày gần như nối liền với nhau của hắn, “Ai bảo năm nay đi dạo phố cũng có thể dạo ra nhiễu loạn như thế? Huynh rộng lượng bao dung bọn họ một chút đi.”

“Thành thân trước đã.”

Hắn nói năm ba câu liền không rời nổi đề tài này.

“Nói xem huynh vì sao lại muốn kết hôn với muội.” Mỗi ngày đều bị hắn nhắc nhở bên tai như vậy, nghe đến nỗi nàng muốn chết lặng. Nhưng sau khi chết lặng qua đi, nàng phát hiện, nàng cũng không còn kháng cự chủ ý này của hắn như lúc trước nữa.

“… Ta thiếu nàng dâu.” Hắn dừng một chút, hơi không được tự nhiên he hé ánh mắt.

Vân Nông vươn tay ra nhéo hai má hắn, “Chuyện thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

“Mười năm trước…” Đối với sự vô tâm vô tư của nàng, hắn có chút tức giận, “Mười năm trước, ta đã xem muội như nàng dâu của mình rồi.”

“Sao lúc trước huynh không nói cho muội biết một tiếng?”

“Chuyện thành thân, phải đợi đến lúc đặc biệt mới nói cho muội biết được.”

“Huynh cũng phải để muội chuẩn bị một chút chứ.” Nếu không phải hai người từ nhỏ đã có cảm tình tốt, lại sớm xem đối phương thành thói quen, đổi lại là người khác, xem hắn có dọa cho các cô nương nhà khác sợ chạy mất dép không.

Hắn nóng vội nói: “Ta đã chuẩn bị xong tất cả rồi, cái gì muội cũng không cần phải làm nữa, chỉ cần bước chân qua cửa là xong!”

“Đầu gỗ…”

“Chẳng phải muội cứ nói xem ta là người thân sao? Như vậy thân càng thêm thân, có cái gì không tốt? Dù sao đời này của ta cũng chỉ có một mình muội, ta không thể không cưới muội.” Thấy nàng cứ ậm ừ không nói, hắn bối rối ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng.

“… Thật muốn cưới muội sao?” Bị ôm vào trong lồng ngực quen thuộc, cảm giác dung ấm làm cho nàng nhớ lại đêm tuyết năm mười bốn tuổi, hắn cũng gắt gao ôm kín lấy nàng như vậy, giống như nên vì nàng ngăn trở tất cả gió sương trên thế gian.

“Sống chết không thay đổi.”

Nàng hít sâu một hơi, quyết định không chối bỏ nữa, cũng không lại làm cho hắn thêm bất an. “Tốt lắm, đính hôn trước đi.”

“Muội chịu rồi sao?” Vui mừng quá đỗi, Nghiêm Ngạn khẽ đẩy nàng ra, giật mình nhìn bộ dáng mỉm cười lạnh nhạt của nàng.

“Không chịu có được không?” Không lẽ cứ tiếp tục nhìn đại nam nhân như hắn làm nũng với nàng mãi? Đối với hắn, lòng nàng cũng đã đủ mềm rồi. Thời tiết càng lúc càng lạnh, nàng lo lắng nếu hắn kiên trì muốn ngủ ngoài cửa phòng nàng sẽ bị cảm lạnh.

“Không được!” Hắn nôn nóng gầm nhẹ, “Muội là nàng dâu của ta, đời này cũng chỉ có thể gả cho ta!”

Xem kìa, có ai lại xấu xa một cách trắng trợn như vậy không?

Nhưng nói đến chuyện lập gia đình, nàng cũng không nhớ nổi nàng đã bỏ quên ý niệm này từ khi nào.

Có lẽ là vào năm ấy khi cha nàng gặp chuyện không may, bỏ lại nàng một mình? Cũng có thể là sau khi nàng vì Nghiêm Ngạn mà bước vào nghề lái buôn? Tất cả những gì trân quý huy hoàng đều đã qua đi, vội vàng vì Nghiêm Ngạn bàn bạc mua bán, vì hắn sưu tầm công phu bí tịch, hàng ngày ngồi dưới du thụ trước nhà chờ hắn trở về. Tất cả chuyện ấy đã chiếm hết thời gian cuộc sống của nàng, làm cho nàng chưa từng có cơ hội quay đầu nhìn lại, cũng chẳng hề nhận ra tuổi thanh xuân trân quý nhất của nữ nhân đã trôi qua từ bao giờ.

Trong khi nàng bất tri bất giác, thời gian đã vỗ đôi cánh linh hoạt bay xa. Vận Di nhà hàng xóm từng nói với nàng, làm nghề lái buôn chính là một sai lầm trong cuộc sống tốt đẹp của nàng, phí hoài thời gian nàng có thể giúp chồng dạy con. Nhưng nàng cứ nghĩ, chỉ cần nàng canh giữ ở chỗ cũ, vừa quay đầu lại là nàng có thể nhìn thấy hình dáng của Nghiêm Ngạn, vậy thì nàng sẽ không quan tâm đến chuyện gì khác nữa.

Vì sao nàng lại không cần quan tâm?

Vì sao giờ đây nghĩ đến, trong lòng nàng lại nghĩ, chỉ cần Nghiêm Ngạn vẫn đứng ở đó, hắn không phải làm gì cả, cũng đã áp…

“Tiểu Nông?” Nghiêm Ngạn vỗ về khuôn mặt của nàng, đình chỉ suy nghĩ miên man không bờ bến của nàng.

“Tóm lại, chúng ta cứ đính hôn trước, cho muội thời gian suy nghĩ đi. Ai bảo huynh đột nhiên lại nói muốn thành thân? Đợi đến khi muội có thể hoàn toàn chấp nhận, chúng ta mới chính thức thành thân có được không?” Nàng thu thập bất đắc dĩ đang tràn ngập trong lòng. Tuy rằng đối với hắn trước sau luôn luôn dung túng, nhưng vẫn cầm giữ trong một giới hạn.

“Được, chúng ta đính hôn đi.” Hắn vô cùng vui mừng thu vén áo ngoài của nàng, tiếp theo đã định ẵm nàng nhảy xuống, chuẩn bị đính hôn.

Nàng giữ chặt hắn lại, “Không vội, đính cho ai xem đây?” Hai người bọn họ đã sớm không còn cao đường, cũng chẳng có người thân.

“Vậy…”

“Hai ta tự đính ở trong lòng là được rồi.” Dù sao đây cũng chỉ là chuyện giữa hai người bọn họ mà thôi.

“Được.” Nghiêm Ngạn gật đầu, lập tức dùng hành động chứng thực lời hứa hẹn xuất phát từ miệng của nàng.

Ngay sau đó, hơi thở chỉ thuộc riêng mình hắn, phác thiên cái địa quấn quýt quanh nàng. Dưới sự trợ giúp của gió lạnh bốn bề, bờ môi ấm nóng của hắn mang theo nhiệt độ cơ thể đã bất ngờ từ đôi môi lan tràn tới tứ chi bách hải của nàng. Khi hắn khai mở khớp hàm của nàng, nàng lại cảm thấy như có ngọn lửa đang thiêu cháy cơ thể, làm cho nàng không tài nào thở nổi, ngực phập phồng kịch liệt.

“Không thích à?” Hắn rời môi, thừa dịp nàng hít thở liền cắn nhá vành tai nàng.

“Không, không phải…” Nàng kinh ngạc, lồng ngực càng tràn đầy một loại cảm giác khó hiểu, tâm trí trống rỗng. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy ấm áp… Ngọt ngào…

Nghiêm Ngạn cười cười. Khi nàng đang ngây ngốc nhìn vẻ tươi cười hiếm có của hắn thì khuôn mặt hắn đột nhiên lại phóng đại trước mặt nàng. Ngay sau đó, đôi môi lại xẹt qua làn hơi ấm áp. Lần này, hắn thật cẩn thận hàm trụ môi nàng, dịu dàng liếm. Một lát sau, khi nàng thoáng thả lỏng thân mình, hắn dùng một tay đỡ sau gáy nàng, chậm rãi hôn sâu.

Hắn cũng không muốn nói với nàng, hắn thích xử sự ổn thỏa của nàng, mỗi khi hôn môi, vì không biết nên đáp lại thế nào, cho nên ngây ngốc bắt chước hành động của hắn. Hắn thích sau khi hôn sâu, hơi thở của nàng sẽ hỗn loạn, nàng sẽ dựa hẳn vào người hắn, đôi mắt tràn đầy sương mù u mê, đôi môi cũng phiếm hồng bóng bẩy…

Đây chỉ là bí mật nho nhỏ của hắn. Nàng không biết, người khác càng không biết. Tuyệt đối chỉ thuộc về riêng hắn. Sự thỏa mãn khó có lời nào tả nổi đang chiếm đầy cõi lòng hắn. Hắn nhịn không được, đưa lưỡi tìm hiểu miệng nàng, mãi không dừng chân, cũng nhẹ nhàng cắn một chút vào đầu lưỡi của nàng.

“Được, chúng ta đã đính hôn xong.”

Nàng khẽ che đôi môi hơi hơi sưng đỏ, cảm thấy đầu lưỡi còn hơi đau đau.

“Đừng dùng một câu hai ý nghĩa như vậy nữa được không…”

Nghiêm Ngạn thật cẩn thận ôm chặt lấy nàng, để cằm nàng tựa lên bờ vai hắn. Giờ phút này, hương môi thơm vẫn đang quyến luyến bồi hồi trong tâm khảm của hắn, làm cho hắn có chút mê say.

Tựa trên vai hắn, Vân Nông phát hiện. Giờ đây, phong cảnh ẩn hiện qua những sợi tóc của hắn vẫn xinh đẹp như thường. Tia nắng vẫn sáng rỡ, trong trời đất cũng không bởi vậy mà có gì cải biến, cũng không bởi vậy mà khắc thêm một chút tình nồng mật ý trở nên càng hoa lệ hơn. Giữa hai người bọn họ, nàng đã quá quen thuộc với cảm giác an tâm này, cũng như tiếng nhịp tim yên bình trong lồng ngực hắn đang cùng nàng kề sát.

Giống như trước kia, bọn họ vẫn luôn cùng nhau sống ngày qua ngày, phong cảnh bên đường không hề thay đổi. Nếu cứ vậy mà nói, thay đổi có gì không tốt đâu?

Ít nhất, sau nhiều năm phiêu bạc, trái tim nàng cũng có chỗ để trở về nhà. Nam nhân này chính là của nàng. Sau này, hắn vẫn tiếp tục dùng tay nghề không tốt giúp nàng chải tóc vấn đầu, thích thú tự tay thay quần áo cho nàng, sẽ giống như một con chó trung thành canh giữ trước cửa phòng của nàng, không cho bất cứ ai xâm nhập một bước. Hắn còn có thể hôn nàng khiến nàng đầu óc choáng váng, làm cho nàng thường xuyên trằn trọc mỗi đêm vì nụ hôn chúc ngủ ngon của hắn. Đến nỗi sáng mai tỉnh dậy, ánh mắt đầu tiên nàng sẽ tìm kiếm đôi môi hắn …

“Tiểu Nông.” Nghiêm Ngạn nâng cằm nàng lên, đáy mắt mỉm cười, khẽ gọi.

“Ửm?”

“Muội đã trở về chưa?” Không biết xuất thần đến nơi nào, nàng có thể không biết, nàng đã liếm đôi môi của mình một hồi lâu.

Nàng nhất thời cứng người lại. Sắc hồng diễm lệ lại lan tràn như cỏ dại trên mặt nàng.

“Không cần trở về, trực tiếp mở miệng nói là được rồi.” Hắn rất hoan nghênh.

“…”

Hắn dùng ngón tay vuốt ve đôi môi nàng. Vuốt qua vuốt lại hồi lâu, không nói lời nào cũng không có hành động gì nhiều, chỉ mê muội dùng ngón tay vẽ qua viền môi nàng.

Hắn thấp giọng thì thào, “Trong lòng ta chỉ có một mình muội mà thôi. Người ta muốn cưới, chính là muội.”

Rất nhiều, rất nhiều năm về trước, từ thời khắc hắn được thu nhận, trong bất tri bất giác, trong lòng hắn đã được hôn xuống một hạt giống tình yêu.

Nhiều năm qua đi, hạt giống đó nẩy mầm khỏe mạnh. Ngày qua ngày hấp thu máu tươi ấm áp từ trái tim hắn mà trưởng thành. Đợi đến khi hắn hoàn hồn, nó đã trở thành kình thiên đại thụ, chặt không đổ nhổ không lên, càng không thể di dời nó đi nơi khác. Vì nó được nuôi dưỡng bởi thứ tình yêu nhẹ nhàng ép ra từ trái tim hắn, cho nên nó cứ như vậy, rắc rối khó gỡ, cắm sâu vào tâm khảm của hắn.

Nhiều năm qua, hắn ẩn mật nuôi trồng nó. Hắn cũng không đàng hoàng, vẻn vẹn là bình tĩnh khát vọng nó đâm hoa kết trái. Hắn chỉ yên lặng nhớ nàng, chẳng sợ trân quý thiều quang đều hao phí trên người nàng. Hắn vẫn như cũ không hối hận, cũng không oán thán.

Ai kêu nàng là nàng dâu bảo bối của hắn chứ?

Là hắn.LÁI

Ngồi ở bên bàn ăn, Vân Nông ngẩng đầu lên nhận đút cơm, vô tội nhìn các khách trọ khác đang ngồi phía bên kia bàn. Nghiêm Ngạn lại cầm thìa canh kiên trì đút cho nàng thêm mấy thìa nữa. Nàng hé miệng, lẳng lặng uống xong chén canh gà khử hàn hắn vừa hầm hồi sáng sớm.

Long Hạng đi lấy thêm một đôi đũa nữa. Trước tình hình chói mắt này, hắn cố nén bất mãn đang trướng lên đầy bụng, tiếp tục dùng cơm. Còn Hàn Băng đang ngồi ở bên kia cũng không buồn hé răng, uống triêm quang rồi mới uống đến canh gà. Đối với hai gã nam nữ như hình với bóng, cả ngày cứ chàng chàng thiếp thiếp kia, hắn buồn bực đến mức thật sự chỉ muốn chém mình một đao cho rồi.

Khi Nghiêm Ngạn làm như mình là bảo mẫu, gỡ lóc thịt gà rồi bỏ vào trong chén cho nàng, ngọt ngào như mật đưa đến bên môi nàng, Long Hạng lại không cẩn thận, không khống chế được lực tay làm cho một đôi đũa nữa tiếp tục lừng lẫy xả thân.

Vân Nông tốt bụng nhắc nhở hắn: “Cứ bẻ đi, rồi ngươi lấy tay mà bới cơm ăn.”

“Các ngươi…” Trong trang này ai chẳng biết hai người bọn họ có tình cảm với nhau chứ? Bọn họ có cần phải ngày nào cũng kích thích nỗi cô đơn của nhóm khách trọ như vậy không? Càng không thèm quan tâm đến những vị khách trọ của bọn họ lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nhưng vẫn cô đơn chiếc bóng, rất thê lương. Vậy không phải là cố ý làm cho người ta ngột ngạt sao?

Nàng dùng một ngón tay chỉ sang người bên cạnh đang chấp hành “Giấc mộng nàng dâu vĩ đại.”

“Hỏi huynh ấy đi.” Nàng bị người ta bức bách a.

Nghiêm Ngạn ngay cả đầu cũng không thèm nâng lên, “Ta thích.”

Nhìn Nghiêm Ngạn cứ làm theo ý mình, căn bản là không để ý đến suy nghĩ của người khác thế nào, Long Hạng cùng Hàn Băng bỗng nhiên có chút hiểu được vẻ bất đắc dĩ trên mặt Vân Nông là từ đâu mà có… Nghiêm Ngạn này, căn bản chính là một người vô cùng phi thường, da mặt dày giống như tường đồng vách sắt.

Uống canh xong, toàn thân ấm nóng, Vân Nông muốn ra ngoài đi dạo một chút cho mát. Vừa động lại phát hiện, bàn tay của Nghiêm Ngạn đã đặt lên phần eo nhỏ của nàng từ khi nào không biết. Nàng bị ôm cứng không thể động đậy, xấu hổ nhìn hai vị khách trọ ở đối diện đang phóng đến những ánh mắt không mấy tốt đẹp. Còn Nghiêm Ngạn lại chẳng hề nao núng, không coi ai ra gì tiếp tục dùng cơm, cũng không quản người khác có thể vì vậy mà không thể nuốt trôi cơm hay không.

Đợi sau khi ăn trưa, Nghiêm Ngạn đá Long Hạng vào trong viện, bắt hắn dọn dẹp lá rụng chồng chất trong viện. Vân Nông lại mang theo thước dây cùng hai xấp vải dệt đi đến phòng của Hàn Băng. Nàng vòng qua sân, đi trên mặt sân đầy lá vàng, đạp vỡ mảnh tiêu điều cuối cùng của mùa thu.

Quét xong khách viện, Long Hạng đứng trước cửa sổ phòng Hàn Băng nhìn Vân Nông giúp Hàn Băng thay băng xong lại ngồi xuống bên cạnh bàn may vá. Hàn Băng nhàn rỗi không có việc gì làm cũng đành nghe theo Vân Nông chỉ huy, cầm khăn lau chà cái bàn.

Long Hạng tựa bên cửa sổ hỏi: “Về chuyện võ lâm minh chủ, cô đã nghĩ ra biện pháp giải quyết nào chưa?”

“Đã an bài xong rồi. Thời gian này cứ tạm thời tránh hắn một chút đi.” Nàng đặt kim chỉ trong tay xuống, vừa nói vừa phân tâm nghĩ đến chuyện lúc nãy khi Nghiêm Ngạn biết nàng muốn tới khách viện, mặt của hắn đen lại đủ vắt ra giọt mực nước.

“Cô thật sự nắm chắc sao?”

Nàng buồn cười hỏi lại, “Chẳng lẽ ta sẽ trả tiền lại cho ngươi sao?”

Long Hạng cũng có đồng cảm, “Cũng phải, cô hành tẩu giang hồ đã lâu, ta nghĩ cô cũng không có khả năng đạp đổ chiêu bài của mình.”

“Uống thuốc.” Nghiêm Ngạn từ ngoài đầu hè đi vào, phá vỡ không khí hài hòa sau giữa trưa trong khách phòng. Hắn ném mạnh cái khay trong tay xuống bàn.

Vân Nông hít ngửi mùi thuốc đang tỏa ra, đột nhiên cảm thấy không đúng liền ngăn cản Hàn Băng đang muốn bước đến lấy thuốc.

“Đầu gỗ, huynh đã bỏ thêm cái gì vào thuốc vậy?” Vì sao không ngửi thấy hương vị giống như lúc trước?

Không ngờ lại bị nàng vạch trần, Nghiêm Ngạn không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Đã thêm cái gì?” Nàng cũng không phải là Hàn Băng do uống quá nhiều thuốc đắng mà hóa ra không cần phân biệt được hương vị, muốn lừa nàng sao?

“… Hoàng Liên.” Hắn không cam lòng, khai nhận.

“Có thể nói ra vì sao huynh phải làm như vậy không?” Mắt lạnh của Hàn Băng quét đến, Vân Nông liền nâng một tay lên bảo hắn an tâm một chút, chớ làm loạn.

“Muội may xiêm y cho hắn.”

Nàng thở dài, không biết nên làm thế nào với cái tật ghen bóng ghen gió của Nghiêm Ngạn.

“Nếu không giúp hắn may thêm vài bộ, huynh muốn hắn mặc cái gì bây giờ?” Nhớ ngày đó, Hàn Băng chạy nạn đến đây đúng vào cuối thu, nay đều đã sắp đến mùa đông tuyết rơi rồi, chẳng lẽ lại để cho khách quý bị cảm lạnh sao?

“Ta có thể cho hắn mượn.” Long Hạng có thể mặc của hắn, vì sao Hàn Băng lại không được.

Hàn Băng không hề cảm kích, “Tại Hạ có thanh toán ngân lượng nha!” Ai muốn mặc đồ cũ của hắn chứ?

“Được rồi, muội chỉ may giúp hắn hai bộ thôi, huynh đừng làm mò.” Nàng cầm cái khay trên bàn lên đưa cho Nghiêm Ngạn, rồi trở lại tiếp tục may áo ấm cho Hàn Băng.

Nghiêm Ngạn cũng không phải dễ sai phái như vậy, hắn vẫn đứng yên tại chỗ không chịu đi.

“Muội đừng quá thân cận với bọn họ.” hắn phòng bị, cứ dặn dò mãi.

“Chẳng phải bởi vì cùng sống dưới một mái hiên sao?” Còn tưởng rằng hắn sớm đã quen rồi, kết quả, hắn vẫn làm như đang đề phòng trộm cướp.

“Đừng để bọn họ nhìn ngắm muội mãi thế.”

“Bọn họ sẽ không có mắt như vậy đâu.” Ai giống hắn chứ?

“Đừng đối với bọn họ quá tốt.”

Đối với bọn họ quá tốt? Nữ nhân chuyên sống nhờ thu vét tiền của người khác là ai chứ? Tuy chưa từng khắt khe với khách, nhưng nàng có chỗ nào giống như đối với bọn họ khách khí quá nửa phần?

Hàn đại gia nghe xong lập tức không chịu nổi, ném chén thuốc trên tay xuống bàn định đi qua dạy dỗ tên đồng nghiệp kia.

“Đừng làm vậy, đừng làm vậy…” Long Hạng cười lấy lòng, vội vàng ngăn hắn lại, “Tiểu tử kia chỉ là sợ nàng dâu chạy mất thôi mà. Người ta chẳng những chia nhà mới cho chúng ta ở, nàng dâu lại cố ý giúp ngươi may áo, ngươi còn không cho hắn ghen tuông sao?!”

Đôi mắt sắc như đao của Hàn Băng lại hung hăng chém đến người nào đó, “Hừ.”

“Được rồi, huynh cũng đừng trừng mắt nhìn hắn nữa.” Vân Nông cũng vội vàng đuổi người, đẩy thân hình Nghiêm Ngạn ra ngoài. “Đi sắc chén thuốc khác đi, không được bỏ thêm thuốc khác vào đâu đó. Hay là huynh muốn thương thế của hắn không thể chữa lành, ở lại chỗ này lâu hơn?”

Nghe xong lời nàng nói, Nghiêm Ngạn miễn cưỡng bưng khay, lại trở về phòng bếp sắc thêm một chén thuốc đắng nữa. Thần sắc Hàn Băng cũng bởi vậy mà hòa hoãn lại, hiền hòa nói với nàng.

“Không ngờ ngươi còn có lương tâm.”

“Nhất mã về nhất mã, kinh doanh về kinh doanh, điểm ấy ta phân rất rõ ràng.” Nếu không muốn hắn đi nhanh một chút, kỳ thật nàng cũng không muốn ngăn cản Nghiêm Ngạn chỉnh đốn lại vị Băng Sương công tử có khẩu đức không tốt này.

“Nghe Tiểu Nghiêm nói, ngươi không muốn gả cho hắn lắm?” Cũng hùa theo nói chuyện phiếm, Long Hạng nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Nghiêm Ngạn, không khỏi nhớ lại mấy ngày trước đây trong lúc lơ đãng Nghiêm Ngạn đã phun mật vàng cho hắn biết.

Hàn Băng khinh thường tặng nàng một câu, “Kén chọn quá đến hồi sau này ế ráng chịu.”

Vân Nông có vẻ chịu không nổi hai nam nhân lưỡi dài này, “Hai ta quen biết nhau từ nhỏ, ta đã xem huynh ấy như người thân từ lâu, cho nên từ trước đến giờ ta không nghĩ đến chuyện thành vợ thành chồng với huynh ấy.”

“Nhưng ta thấy các ngươi rất giống một đôi a. Ngày thường cử chỉ hành vi của các ngươi có điểm nào không giống lão phu lão thê? Ngươi cần gì phải rối rắm vì hai chữ thành thân như thế? Chẳng lẽ thành thân rồi, hắn sẽ thay lòng hay sao, hay là ngươi yên tâm để hắn một mình?” Long Hạng nhướng mi hỏi: “Ý ta nói là, tên ngốc đầu gỗ kia cũng không dư thừa tâm tư. Hắn chỉ muốn cùng ngươi định ra thân phận danh chính ngôn thuận, đoan đoan chính chính chung sống cùng nhau. Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, sau này ngươi chẳng phải vẫn muốn chung sống cùng hắn hay sao?

Vân Nông dừng động tác trong tay, bị một lời của Long Hạng vạch trần nút thắt trong lòng nàng. Náng thất thần nghĩ, từ khi Nghiêm Ngạn mở miệng yêu cầu nàng thành thân cho tới nay, nàng vẫn không nghĩ ra lý do thành thân lại đơn giản như thế.

Hình như là có… Nhưng lại giống như chưa từng tồn tại…

Vậy nàng còn suy nghĩ cái gì?

Long Hạng khó hiểu hỏi: “Ta nói ngươi bình thường không phải rất thông minh sao? Ngay cả một điểm nhỏ nhặt như vậy mà ngươi cũng không nghĩ ra?”

Hàn Băng đứng ở bên cạnh lại lạnh lùng phúng một câu, “Cũng chỉ có tên ngốc kia mới xem ngươi thành bảo bối thôi.”

Nghe hai người bọn họ kẻ hát người phụ xướng, Vân Nông một tay che miệng cười.

“Ngươi cười cái gì?”

“Cười bản thân ta sao lại ngốc nghếch như vậy.” Hiện giờ nhớ lại, nàng thật sự là rảnh quá vẽ chuyện ra làm.

Hàn Băng không buông tha cơ hội này, “Điều quý của con người là tự biết.”

“Ừm.” Nàng cũng không giận, ngược lại còn cười đến vô cùng sáng lạn, “Tóm lại, cảm tạ.”

Suốt ngày cùng nàng lấy đấu đá làm vui, Hàn Băng ngược lại không thích ứng được với việc nàng chuyển biến như thế. Khi nàng rời khỏi khách phòng để đi tìm Nghiêm Ngạn, hắn khó hiểu nhìn về phía Long Hạng.

“Cô ta sao vậy?”

“Đại khái là tạm thời không tính tăng tiền thuê nhà nữa.” Xem ra ngày đại hôn của Nghiêm tiểu tử sắp tới rồi.

Khi Vân Nông đi vào gian phòng bếp chẳng mấy sáng sủa, Nghiêm Ngạn đang đưa lưng về phía nàng, ngồi trước một nồi thuốc nhỏ. Nàng đi tới bên cạnh hắn, trông thấy hắn đang mím môi, cầm cây quạt hương bồ trong tay lúc ngừng lúc quạt.

“Đầu gỗ?” Nàng tìm một cái ghế đẩu, ngồi sát bên cạnh hắn, “Còn giận à?”

Nghiêm Ngạn nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái. Ánh lửa hồng hòa thuận vui vẻ trong lò thuốc chiếu vào gương mặt nàng, nhảy nhót nhiễm đỏ khuôn mặt nàng. Hắn không nói, kéo tay nàng qua, cúi đầu hôn lên đôi môi non mềm của nàng

“Thích muội thật sao?” Nàng tùy ý hắn hôn, xúc động mà nhìn bộ dáng vô cùng quý trọng của hắn.

“Ừm.”

“Sẽ thương muội yêu muội chứ?”

“Ừm.”

Giọng nói của nàng hơi nghèn nghẹn, “Mãi cho đến già?”

“Đến kiếp sau vẫn vậy.”

Sống mũi cay cay, Vân Nông nhìn hắn, ánh mắt nồng đậm, làm thế nào cũng không nén nổi xúc động. Nghiêm Ngạn vỗ về khóe mắt phiếm hồng của nàng, nói với nàng hệt như lúc trước. “Đừng khóc.”

Nghe được những lời quen tai này, nàng không khỏi nhớ lại. Không sợ trời không sợ đất, hắn lại luôn sợ nàng khóc. Nhưng vào thời điểm thật sự khiến nàng đau lòng, hắn lại khuyên nàng cố nén không khóc. Hắn rất ngốc, quay đi quay lại cũng chỉ có một câu an ủi như vậy. Đã nhiều năm qua, hắn cũng không có từ mới nào khác, hắn vẫn là đầu gỗ ngốc nghếch trong lòng nàng như cũ.

Còn nàng thì sao?

Biết rõ trái tim cuồng dại của hắn, sao nàng có thể bắt hắn đau khổ chờ nàng như vậy?

Nàng kéo tay hắn, dịu dàng nói: “Sắp xếp chuyện của Long Hạng thỏa đáng xong, chúng ta sẽ thành hôn. Đến lúc đó, mời bằng hữu của huynh uống rượu mừng đi.”

“Thật sao?” Nghiêm Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, dấu không được lòng tràn đầy mãnh liệt. Ánh mắt cũng bởi vậy mà lóe sáng.

“Muội không muốn lại bắt huynh chờ đợi.”

“Tiểu Nông…” Hắn có chút lo sợ bất an, sợ đây chỉ là một đêm mộng đẹp.

“Đêm nay đừng ngủ ngoài cửa nữa, bên ngoài rất lạnh.” Nàng đứng lên, tính đi tìm một chiếc đệm chăn mới bỏ vào phòng của mình.

Con ngươi trong mắt Nghiêm Ngạn đen xán xán, lấp lánh, “Cùng muội ngủ trên giường ư?”

“…Sàn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK