Hùng vẫn điên cuồng gọi điện và tìm cô, anh tới trường học, tới nhà bạn bè, thậm chí còn gọi điện cho bố mẹ Khuê nhưng họ đều nói cô không có ở đó. Hùng như người đã mất đi thứ quan trọng nhất, anh bỏ bê công việc và không về nhà chỉ để thấy cô và níu kéo cô quay về.
Khuê biết là anh đau khổ, nhưng cô tin rồi mọi chuyện sẽ qua thôi. Thời gian là liều thuốc thần, nó sẽ giúp anh quên đi cô.
Khuê tìm được một phòng trọ mới, nằm cách xa trung tâm, càng cách xa chỗ làm của cô. Khuê không nghĩ rằng mình có thể trốn được Hùng ở nơi đây, nhưng ít nhất ở trường học anh sẽ không dám xông vào để làm loạn.
Gửi tin nhắn, gọi điện không được, Hùng bắt đầu tấn công mail của cô. Các bức mail của anh đều mang một nội dung: “Em đang ở đâu? Gọi điện cho anh ngay.” Cứ mỗi lần có tin nhắn báo mail được gửi đến là một lần trái tim cô hẫng đi một nhịp. Khuê cảm thấy đau đớn thay anh, hẳn là anh đang rất muốn gặp cô. Nhưng cô không thể gặp anh được. Đó là tất cả những gì mà cô có thể làm cho anh.
"Em sao thế? Sắc mặt em xấu quá." Một chị đồng nghiệp tên là Nguyệt đặt tay lên vai cô, lo lắng hỏi. "Mấy ngày nay em cứ như người mất hồn vậy, có chuyện gì hả?"
Khuê lắc đầu, cố gắng cười:
- Không ạ, chắc tại mấy hôm nay em bị stress cộng với việc bị cảm lạnh từ hôm kia đến giờ chưa khỏi.
Nguyệt gật đầu, ra vẻ thông cảm:
- Phải giữ sức khoẻ tốt thì mới chinh chiến với cái bọn học sinh ma quỷ này được. Chúng nó cứ thấy ai hiền hiền như em là lại hí hửng được đà lấn tới lắm đấy.
Trong khi chị đồng nghiệp vẫn đang thao thao bất tuyệt thì tai của Khuê đã ù cả đi. Cô không nghe được chị nói thêm được gì nữa. Có lẽ là cô bị cảm thật, nhưng vì chuyện với Hùng mà cô không nhận ra sức khoẻ của mình đang gặp vấn đề.
- À em biết gì không? Bên tổ Thể dục có thầy mới chuyển về, đẹp trai lắm đó. Bọn học sinh nữ đang sắp phát điên lên rồi kìa. Học sinh thời nay đúng là bạo dạn quá mức…
Khuê không có tâm sức để nghĩ đến chuyện người giáo viên mới của tổ thể dục, nhưng nếu chị đồng nghiệp đã nói anh ta đẹp trai và bình luận về hành động của đám học sinh nữ thì chẳng phải chị cũng đang để ý anh ta hay sao? Con người nhiều khi thật khó hiểu, họ không biết được lời nói và hành động của mình mâu thuẫn như thế nào.
"Xin chào!" Từ bên ngoài, một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ thể thao khoẻ khoắn bước vào. Ở ngoài cửa lập tức là một đám con gái thập thò, hú hét. Anh ta gật đầu với mọi người, tự giới thiệu: "Tôi là Bảo, mới được thuyên chuyển về dạy ngày hôm nay. Hy vọng sẽ được thầy cô giúp đỡ."
Khuê đột nhiệt đứng dậy, cô thì thầm với chị Nguyệt:
- Xin lỗi em hơi mệt. Mọi người cứ nói chuyện với nhau nhé.
Khuê đi ra ngoài, trong ánh mắt của tất cả mọi người. Hành động của cô khiến cho Bảo cảm thấy như cô ấy không thích mình. Anh nhìn cô đi rất nhanh, đột nhiên nở một nụ cười. Trông cô ấy thiếu sức sống quá, không rõ là gặp phải chuyện gì.
Khuê nôn hết những gì trưa nay mình ăn, cô không ngờ mình lại bị khủng hoảng như thế này. Khuê nghĩ đến chuyện bản thân có thai, nhưng điều ấy là không thể, vì cô đang tới tháng. Có lẽ cô đã bị suy nhược cơ thể. Vừa định trở lại phòng thì Khuê nhận được một tin nhắn của chị đồng nghiệp, chị nói:
- Khuê ơi, bạn trai em đến gặp này, mau trở về đi không thì cái phòng giáo viên sẽ bị đám nữ sinh nó xô đổ mất.
Khuê hoảng hốt, cô vội vàng rời khỏi trường ngay lúc ấy. Cô không thể gặp anh ở đây, điều đó là nguy hiểm. Khuê luồn qua sân sau của trường. Cô biết ở đó có một cánh cổng mà bọn học sinh đi học muộn hay sử dụng. Khuê không ngờ rằng bây giờ bản thân lại là người phải dùng đến nó, khi mà đợt trước, chính cô đã đề xuất lên nhà trường nên lấp nó đi.
Khi đang chuẩn bị mở cổng thì cô nghe thấy tiếng bước chân rõ hơn bao giờ hết. Cô sợ hãi, cố gắng dùng hết sức lực để mở cái chốt cổng.
Một bàn tay đặt lên vai cô, Khuê nhắm chặt mắt lại rồi ôm đầu. Cô cố gắng không để bản thân hét lên, mà chỉ run rẩy cắn chặt môi.
- Là tôi đây!
Khuê bỏ tay ra, người đứng trước mặt cô là Bảo chứ không phải là Hùng. Nhưng điều ấy lại khiến cô ngạc nhiên, anh ra đây làm gì?
- Mọi người đang tìm cô đấy, có bạn trai của cô đến kìa.
Khuê hít một hơi thật sâu, rồi cô nắm lấy bàn tay của Bảo, cầu xin:
- Đó không phải là bạn trai tôi nữa. Nhưng tôi xin anh đừng nói với anh ta rằng tôi đã đi. Hãy cứ coi như không nhìn thấy tôi.
- Nhưng sao phải thế? Mà anh ta không phải bạn trai cô thì là ai?
- Bất kể anh đang suy nghĩ thế nào thì tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ cầu xin anh đừng nói đã gặp tôi thôi.
Không đợi Bảo nói thêm gì nữa, Khuê quay lại tiếp tục mở cái chốt cổng để chạy trốn. Bảo liền chen lên, giúp cô mở cổng. Sức của anh chỉ cần giật hai cái là nó đã rời ra. Khuê nhìn anh đầy cảm kích.
Bảo mỉm cười thân thiện, anh đưa tay ra nói:
- Vừa nãy chúng ta còn chưa có cơ hội làm quen với nhau. Tôi là Bảo.
"Tôi là Khuê." Khuê bắt tay anh ta thật nhanh rồi chui ra ngoài.
- Nhưng cô còn nợ tôi một lời giải thích đấy.
Khuê không định giải thích cho Bảo hiểu. Giữa cô và anh chưa thân thiết đến mức cô kể chuyện này ra cho anh. Cô là một giáo viên, nếu như để mọi người biết cô là kẻ thứ ba thì sự nghiệp của cô sẽ tiêu tan.
Song khi trở về nhà, bất ngờ thay Khuê lại gặp Hùng. Cô đứng nhìn anh từ đằng xa, anh cũng đã nhìn thấy cô. Khoảnh khắc ấy cô biết mình không thể trốn đi đâu được nữa.
Sau những ngày trốn tránh, cuối cùng Hùng đã tìm được Khuê. Trước sự đeo đuổi của Hùng liệu Khuê có rời bỏ được anh như lời cô đã hứa? Cô sẽ nghe theo lý trí hay lại nghe theo trái tim mình?