Sau khi Giang Biệt Cố tông ngã cửa bỏ đi, Thiệu Chu cũng không hề gặp Tạ Nhiên.
Anh bèn gọi điện cho nó, suốt 5 năm qua Tạ Nhiên vẫn không hề trưởng thành chút nào, vừa bắt máy thì bèn lải nhải: “Tao nói cho mày biết, lần này trở về đúng là may mắn hết phần thiên hạ. Ông già tao bắt tao học thạc sĩ, tiến sĩ còn chưa đủ, giờ muốn ép tao học làm giáo sư nữa kìa. Ổng tưởng tao là thần đồng chuyển thế!”
Tạ Nhiên vẫn thao thao bất tuyệt: “Tao cố tình tuyệt thực, rốt cuộc cha tao cũng xiêu lòng, đồng ý để tao về nước chơi. Lần này phải quẩy tẹt ga tao mới bay sang Anh lại. Mày gọi cho mấy thằng bạn mình, rủ nó ngày mai đi nhậu cho vui, không say không về nhé!”
Thiệu Chu im lặng giây lát: “Đã lâu tao không liên lạc với tụi nó rồi.”
Tạ Nhiên rơi vào trầm ngâm, nhưng sau đó lại tưng bừng khí thế: “Có sao đâu, còn mày cơ mà! Hai đứa mình làm một chầu thật oách đi!”
“Để bữa khác,” Thiệu Chu từ chối ngay. “Hôm nay là Lễ tình nhân mà.”
Tạ Nhiên tặc lưỡi một tiếng, dù không nhìn thấy mặt nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm nhăn nhó của ai kia. “Mày không muốn rời xa tình yêu lớn của mày chứ gì?”
Thiệu Chu nhếch môi cười cay đắng, cũng không đáp lại.
“Okay.” Tạ Nhiên nói. “Dù sao thời gian cũng còn nhiều, mai mốt mình gặp nhau cũng được.”
Thiệu Chu tiếp tục trò chuyện một hồi mới ngắt máy.
Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com
***
Hôm nay là Lễ tình nhân, mà Giang Biệt Cố chưa bao giờ quan tâm đến những dịp thế này. Thiệu Chu rất quan trọng sĩ diện, anh không muốn thua kém người khác trong việc thể hiện yêu đương. Giống như thường lệ, chắc chắn Thiệu Chu sẽ dùng ảnh giường chiếu để uy hiếp Giang Biệt Cố, buộc hắn phải chụp hình tình tứ với mình, sau đó đăng lên mạng xã hội để tỏ ra cả hai đang rất hạnh phúc – dẫu đó chỉ là muôn vàn giả tạo.
Nhưng hôm nay Thiệu Chu đột nhiên cảm thấy mệt, anh nhớ tới câu hỏi mà Tạ Nhiên vừa hỏi mình: “Nếu ở bên Giang Biệt Cố chỉ toàn cay đắng, sao mày không bỏ nó đi?”
Tại sao không rời khỏi Giang Biệt Cố?
Đây chính là một vấn đề sâu sắc đáng suy ngẫm, hiện giờ Tạ Nhiên đã trực tiếp hỏi anh. Không ai sinh ra trên đời với bản tính bần tiện, đây cũng nào phải thời phong kiến, bèo nước hợp tan là chuyện thường tình.
Nhưng tại sao anh vẫn không muốn cách xa Giang Biệt Cố?
Thiếu Chu nằm trên ghế sofa do anh và hắn cùng nhau mua, sau đó tự vấn bản thân.
Giang Biệt Cố vẫn cư xử lạnh lùng. Nhưng không thể phủ nhận, trước mặt người ngoài hắn luôn giữ thể diện cho anh, vì vậy đám đông xung quanh không xem anh là tâm điểm, cũng như thiếu tự tin để nói lời công kích hoặc mỉa mai.
Căn hộ này do Giang Biệt Cố mua, giấy tờ nhà đất là do Thiệu Chu đứng tên. Anh vốn không ham vật chất, vì tổ ấm này cũng có bàn tay anh vun đắp. Mỗi một món trong nhà, dù lớn hay nhỏ đều là Thiệu Chu kéo Giang Biệt Cố cùng đi chọn lựa, cùng nhau trang trí.
Ngoại trừ những ngày lễ cố định Giang Biệt Cố sẽ tặng quà, thì mỗi năm đến sinh nhật Thiệu Chu hắn luôn đưa anh lên đảo tư nhân để nghỉ dưỡng. Trên đảo chỉ có hai người đàn ông, bọn họ âu yếm nhau dưới biển, làm tình trên bờ cát, sau đó sẽ vui sướng nằm nghe tiếng chim hải âu và ngắm nhìn vô số ngôi sao trên trời.
Anh loã lồ dưới thân Giang Biệt Cố, bàn tay vuốt ve lồng ngực của hắn, sau đó hỏi một câu đầy mong đợi: “Giang Biệt Cố, có phải cậu hơi thích tôi không?”
Mặt đối phương đanh lại. Giang Biệt Cố rút vật nam tính ra khỏi nơi hai người đang giao hợp, mặc kệ Thiệu Chu vẫn đang cương, hắn lạnh lùng khoác áo tắm vào. Hắn quay lưng về phía Thiệu Chu rồi nói: “Nếu tôi mặc kệ sinh nhật anh, chẳng phải anh sẽ dùng những bức ảnh đó để uy hiếp tôi?”
Tâm trạng Thiệu Chu nguội ngắt. Anh ngơ ngác đứng trên bên công nhìn gió thổi, thẳng đến không giờ giờ mới vội vàng chọn hai bức ảnh đăng lên vòng bạn bè, bài viết có rất nhiều lượt like, ngoại trừ Giang Biệt Cố.
Cũng có người phát hiện sự thật này, bèn thắc mắc: [Bạn trai không chúc mừng sinh nhật cậu sao?]
Thiệu Chu thản nhiên gõ chữ đáp lại: [Trước khi thiếp ngủ bên cạnh tôi, hắn đã chúc mừng rồi.]
Anh biết rõ Giang Biệt Cố sẽ không bao giờ vì một chuyện cỏn con mà vạch trần sự thật.
Hư vinh luôn dày xé tâm hồn anh, nhưng Thiệu Chu chẳng trông mong hơn nữa. Anh yêu Giang Biệt Cố, bao kẻ không rõ sự tình cũng cho rằng Giang Biệt Cố yêu anh. Chung quy dùng thứ hạnh phúc giả tạo này để giữ lấy một tình yêu rẻ tiền cũng như lòng tự tôn còn sót lại, thế là đủ rồi.
Những thứ đánh gục Thiệu Chu chính là một bức ảnh.
Ngày Lễ tình nhân, Thiệu Chu không đi đâu. Trong lòng anh luôn có một niềm chờ mong đầy xấu hổ, mặc dù chẳng được bao nhiêu nhưng ít nhất hắn sẽ ở bên cạnh anh vào thời khắc đặc biệt này, mối quan hệ sẽ ôn hòa như trước.
Thiệu Chu ngồi đợi trên sofa thẳng đến trời tối, Giang Biệt Cố cũng không xuất hiện.
Thiệu Chu giấu trong túi một đôi nhẫn, đây là lễ vật anh muốn tặng hắn ngày hôm nay. Suốt 5 năm qua Thiệu Chu tặng Giang Biệt Cố rất nhiều quà, nhưng từ đó về sau không còn thấy bóng dáng của chúng nữa.
Chắc hẳn đối phương đã vứt hết những món quà đó vào thùng rác, hoặc tệ hơn – đem tặng cho người ngoài cuộc, tóm lại Thiệu Chu chưa thấy Giang Biệt Cố sử dụng bao giờ. Anh đâu phải người có quá nhiều thủ đoạn để dồn ép kẻ khác, nỗi khổ tâm không chỉ nằm ở Giang Biệt Cố, mà nó còn dằn vặt cả anh.
Chuyện tình cảm đến từ một phía luôn rất mệt mỏi.
Thiệu Chu không muốn chất vấn bản thân quá nhiều, anh chỉ muốn gặp người mình thương, nôn nao trông ngóng, nhưng không biết hắn đang ở đâu.
Anh gọi điện cho hắn, chuông đổ thật lâu mới có người bắt máy, điều này quá quen rồi.
Đêm nay anh đợi chờ trong vô vọng. Thẳng đến khi Giang Biệt Cố trở về với một thân đầy mùi rượu thì hắn vẫn không nhận cuộc gọi từ anh.
Thiệu Chu biết hắn đi đâu. Đó chính là quán bar Giang Biệt Cố thường hay ghé. Mắt anh đỏ hoe, ngửa đầu vọt tới trước mặt đối phương, lớn tiếng hỏi: “Cậu đi đâu thế?!”
Sự chất vấn không có chút áp đảo nào. Vóc dáng của Giang Biệt Cố rất cao, cao hơn so với Thiệu Chu nhiều lắm, đến nỗi dù anh có nhón chân thì cũng chỉ đứng đến cằm hắn mà thôi.
Giang Biệt Cố hơi rũ mi, Thiệu Chu không cần nhìn cũng biết đôi mắt kia sẽ ngập tràn sự khinh miệt.
Hắn nói: “Hôm nay tôi đến quán bar với bạn, không thèm nghe điện thoại của anh. Ai đến ve vãn tôi, hỏi tôi độc thân hay không, tôi đều nói phải.” Hắn nghiêng đầu, cười trào phúng. “Anh có thể phát tán ảnh nóng của tôi lên mạng được rồi, Thiệu công tử.”
Thiệu Chu suy sụp tinh thần. Đa số những tình huống cãi nhau trước đó Giang Biệt Cố thường tỏ ra lạnh nhạt hoặc trầm ngâm, đây là lần đầu tiên hắn khiêu khích thẳng thừng như vậy.
Thì ra không chỉ người hát tuồng trên đài cảm thấy mệt, mà người nghe bên dưới cũng cảm thấy ghét.
Nhưng dù là vậy, Thiệu Chu vẫn không muốn buông tay. Anh cố chấp đứng yên, tốn công uy hiếp: “Cậu… lần đầu tiên cậu không nghe lời, tôi cũng không nhặt mắc làm gì. Nhưng nếu còn lần sau… tôi, nhất định tôi sẽ…”
“Đúng là khó cho anh thật.” Giang Biệt Cố chợt cười mỉa mai. “Sau khi gặp mặt Tạ Nhiên vẫn còn tâm trí để nhớ tới cây gậy mát-xa loại tốt.”
Thiệu Chu vắt hết óc cũng không nghĩ ra chuyện cãi vã lần này có liên quan gì đến Tạ Nhiên, nhưng dựa vào kinh nghiệm thực tiễn trước đó, Giang Biệt Cố không hề thích anh xù lông nhím như vậy. Thiệu Chu lẳng lặng nheo mắt, anh vẫn nên biện hộ cho bản thân vài câu: “Tôi không đi gặp Tạ Nhiên, tôi vẫn luôn ở nhà đợi cậu, bởi vì…”
“Hôm nay là lễ tình nhân, Giang Biệt Cố…”