Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Meggie2010

Đến lúc hoàn hồn, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng mặc dù hắn suy yếu thì suy yếu, sức lực lại không giảm, ôm chặt nàng, môi mỏng quấn quít chặt chẽ với nàng.

Đến khi hai người thở hồng hộc, hắn mới chịu rời khỏi môi nàng để nàng lấy hơi.

"Tại sao hôn ta?" Đợi đến khi hơi thở vững vàng, Mộ Tinh Đan cúi thấp đầu hỏi.

Hai người đầu tựa đầu, hơi thở ấm áp trong mũi hắn phả vào sau gáy nàng. Tuy nói tình cảnh này mập mờ tới cực điểm, nhưng có một số việc vẫn muốn hỏi rõ.

"Tại nàng! Ai cho nàng hôn người khác!"

"Ta hôn ai?" Vẻ mặt Mộ Tinh Đan mạc danh kì diệu.

Nam nhân này sẽ không phải là vừa ăn cướp vừa la làng đó chứ! Nụ hôn đầu của mình bị hắn cướp đi một cách bá đạo, bây giờ còn nói nàng hôn người khác, chẳng lẽ là nằm mơ giữa ban ngày sao! Nàng thật quá oan uổng.

"Nàng còn nói? Vừa rồi không phải nàng nói trận đấu đã kết thúc, người thắng cuộc cũng đã nhận thưởng rồi sao." Hắn càng nói càng căm tức.

Hắn chỉ là một người nam nhân, một nam nhân bình thường, nữ tử mình thích hôn nam nhân khác, sao hắn có thể không tức giận không để ý được?

Cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, nàng vùi ở trong lồng ngực hắn bật cười, "Ha ha, ta còn tưởng chuyện gì nữa chứ! Làm ta cười chết rồi, bởi vì chuyện này sao?"

Sắc mặt hắn không tốt, nàng cũng không thừa nước đục thả câu, giải thích: "Người tặng nụ hôn chính là Tình cô nương được mời tới từ thanh lâu, làm thế nào mà người trầm ổn như tướng quân đại nhân cũng bị lừa!" Nói xong, lại cười khanh khách.

Nghe nàng giải thích, chân mày Thịnh Hạo Nhiên mới buông lỏng, chợt nghĩ đến điều gì lại căng thẳng.

"Dù chuyện tình lúc đó là giả, nhưng nàng... Làm chuyện này không sợ tổn hại đến thanh danh sao?"

"Thanh danh?" Nàng lùi lại mấy bước kéo ra khoảng cách giữa hai người, sau đó nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Đó cũng là chuyện của ta, liên quan gì đến tướng quân đại nhân?"

Suy cho cùng loại mập mờ này lại tiếp tục, đều không tốt cho cả hai người.

Xoay người nàng lại, vẻ mặt hắn thận trọng nhìn nàng, "Ai nói không liên quan đến ta? Chẳng lẽ nàng còn không hiểu rõ, ta... Ta thích nàng."

Hai chữ yêu thích, suy cho cùng là khoảng cách vô biên vô thời, nhưng...

Mộ Tinh Đan lắc lắc đầu, mặc dù ánh mắt có dao động, nhưng vẫn khép lại để cho mình hạ quyết tâm sắc đá, "Tướng quân, chẳng lẽ thời gian trước ta trốn tránh ngài như vậy, ngài vẫn không hiểu ý của ta sao?"

Hắn biết rõ nàng cự tuyệt, cũng không muốn chấp nhận, "Nàng... Nếu nàng vô tâm với ta, tại sao còn để ta hôn nàng?"

Ai, có đôi khi hạ phản kháng cũng là một loại phiền toái! Nàng than thở trong lòng.

"Bởi vì ngươi là tướng quân." Nàng không tìm được lý do để lấy lệ, thì trả lời một câu đơn giản.

Nàng biết, đáp án như vậy là đả thương người nhất, nhất là đối với người cao ngạo, xưa nay không thích dùng quan uy áp chế người như hắn.

Nếu có thể, nàng cũng không muốn như vậy, nhưng nàng vẫn phải làm như vậy, trước khi đoạn tình cảm này nảy mầm, phải tự tay bóp chết nó.

Buông tay ra, hắn nhìn biểu tình không gợn sóng của nàng, cắn răng nói: "Phải... Phải... Ta sai lầm rồi! Là ta tự mình đa tình hiểu lầm."

Ánh nắng cuối chiều phản chiếu lên dung nhan mĩ lệ kia giờ phút này lại đặc biệt tàn nhẫn, thanh âm của nàng và câu trả lời giống như đao cắt khiến cho tim của hắn mơ hồ đau đớn.

Thanh âm của hắn mang theo đau xót, sao nàng không hiểu tâm tình của hắn lúc này. Nhưng nàng không thể nói ra lời an ủi nào, chỉ có thể kiêu ngạo ngẩng đầu,làm cho những giọt nước mắt muốn rơi xuống ở lại trong hốc mắt.

"Nếu... Nếu tướng quân đã khỏe rồi thì xin mời quay trở về! Trong phủ đã có người đang đợi ở bên ngoài." Nàng buộc mình nói ra lệnh đuổi khách trái lương tâm.

Thật ra nàng rất muốn giữ hắn lại, bởi vì những mẩn đỏ trên người hắn vẫn chưa biến mất, thân thể vẫn còn phát sốt, ngay cả thuốc nàng cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng sau khi "Ngả bài", nàng không hề biểu hiện sự quan tâm của mình nữa, như thế chỉ làm sự tình trở nên phức tạp hơn mà thôi.

Hắn lặng lẽ lướt qua người nàng, thân mình hơi lung lay, nàng muốn đưa tay ra dìu hắn rồi lại rụt trở về, hắn nhìn thấy, ánh mắt không nhịn được vừa buồn bã vừa chua chát, tiêu sái đi ra ngoài.

Cho đến khi hắn đi xuống lầu, nàng mới dám chạy ra ngoài nhìn bóng lưng rời đi của hắn, thời khắc đó bóng lưng thẳng tắp trong ánh nắng cuối chiều có vẻ tịch liêu khiến người ta không đành lòng.

"Đừng trách ta... Thật sự đừng trách ta..." Nàng cúi đầu lẩm bẩm, nước mắt rơi xuống trong hoàng hôn tỏa sáng lấp lánh.

Muốn trách, chỉ có thể trách bọn họ là người của hai thế giới!

Mộ Tinh Đan và Thịnh Hạo Nhiên ai cũng không hề tiếp tục quấy nhiễu ai nữa, bình tĩnh trải qua cuộc sống của từng người.

Tửu lâu vẫn rất náo nhiệt, Mộ Tinh Đan nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm thì sẽ chỉ bảo cho lương tửu sư làm ra rượu mới, nhưng lại rất ít ra khỏi cửa.

Chỉ có điều người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, mới bình tĩnh không được mấy ngày, thì lại bắt đầu không bình tĩnh.

Đầu tiên là liên tục mấy đêm đều có bọn đạo chích muốn đột nhập vào kho rượu. Mặc dù bị mấy tên hộ viện đả thương, nhưng vài ngày kế tiếp lại có người tới cửa nói muốn hạ xuống Cầm Sắt tửu lâu, tâm tình Mộ Tinh Đan vốn đã không tốt giờ càng thêm tồi tệ.

Kết quả vẻ mặt Tần chưởng quỹ hốt hoảng xông vào hậu viện, nói là một quản lý cấp cao chỉ đích danh muốn gặp nàng.

Đùa gì vậy, coi nàng là bồi tiếu sao! Còn phải ra ngoài xã giao?

Vốn quyết định không để ý tới, ai ngờ đối phương càng nháo càng hung, Lưu Tinh cũng đi thăm dò là tên nhi tử chó má của tên giám quân nào, muốn nàng đi ra ngoài.

Nàng cười lạnh, hừ hừ, dù sao một bụng tức của nàng không có chỗ xả, phải đi gặp cái tên không có mắt kia, nếu hắn hiểu chút quy củ thì không tính, nếu vẻ mặt hèn hạ, thì đừng trách quả đấm của nàng không có mắt.

Đến đại sảnh, nàng không nhịn được nhăn mày, bàn ghế ngổn ngang không nói, trừ một người ngồi ở chỗ kia giống như là côn đồ, thế nhưng một khách nhân cũng không có.

Tốt! Cản trở việc buôn bán kiếm tiền của nàng, tội danh cộng thêm một khoản, nàng hừ lạnh trong lòng, đối với mấy tên ngu ngốc không biết lễ độ này, thì nửa điểm mặt mũi nàng cũng không muốn cho.

Ngồi ở ghế trên chính là Chu Quan, là nhi tử của giám quân biên thành này. Thường ngày không có việc gì chỉ thích đùa giỡn phụ nữ làm ra một vài chuyện vô lương tâm. Mấy ngày trước đi nơi khác, vừa trở về thì nghe nói biên thành mở một nhà Cầm Sắt tửu lâu, chẳng những bán rượu thơm ngon, còn có một đại chưởng quỹ xinh đẹp như hồ tiên.

Vốn dĩ hắn cũng không cảm thấy quá hứng thú đối với vị mỹ nhân trong lời đồn, dù sao thì vùng đất khô cằn sỏi đá này làm gì thật sự có thủy linh mỹ nữ nào tồn tại. Ngược lại đối với tửu phường kia là tình thế bắt buộc. Ai ngờ đã không trộm được tửu phương, còn tổn hại một ít nhân thủ, ngay cả đàm phán cũng không thành, khiến hắn chỉ có thể tự thân xuất mã.

Không ngờ đến lúc này khiến hắn thay đổi tâm ý, nhân và vật, hắn đều muốn!

"Chắc đây là đại chưởng quỹ của tửu lâu?" Chu Quan đã biết rõ còn cố hỏi, đôi mắt gian tà còn không ngừng quét qua quét lại trên người nàng.

Mộ Tinh Đan nhìn thấy gương mặt làm người ta chán ghét kia thì càng tức giận, "Nếu ngươi còn có chút đầu óc thì phải biết lời này không cần phải hỏi."

Chu Quan bị nàng châm chọc như vậy trong lòng cũng buồn bực, "Tinh cô nương cần gì phải ác khẩu như vậy, ta là có việc làm ăn muốn bàn với Tinh cô nương!"

"Làm ăn?" Mộ Tinh Đan hừ lạnh một tiếng."Làm ăn gì? Không phải là bán gia cụ đó chứ! Trước tiên đập vỡ đồ của người ta sau đó muốn ta mua lại cái mới?"

Bị châm chọc lần nữa, mặt Chu Quan vốn là cười mờ ám cũng trầm xuống, "Hừ, ngươi nếu không khách khí với ta, ta cũng không nói nhiều, thành thật một chút mang tửu phương racho ta, sau đó ngoan ngoãn làm ngũ phòng tiểu thiếp của gia, như thế cái gì đều dễ nói."

Tửu phương còn chưa tính, còn muốn nàng làm ngũ phòng? Nàng nhìn hắn cười lạnh. Đầu óc tên ngốc tử này không phải bị hỏng rồi chứ!

Nhưng mà, nếu ngay cả nam nhân như vậy đều có thể thú từng người từng người, vậy hắn thì sao? Có phải trong nhà nam nhân cực phẩm như vậy đã sớm thê thiếp thành đàn hay không?

Nghĩ đến loại khả năng này, trái tim của nàng không khỏi co rút, có chút đau xót.

Thấy nàng không nói lời nào còn tưởng rằng nàng sợ, Chu Quan cười giả tạo, cao giọng hô: "Lên cho ta, bắt đại chưởng quỹ kia, trở về có thưởng."

Hắn tưởng rằng lần này có thể thuận lợi giống như thường ngày, nhưng sau một khắc khuôn mặt lại trắng bệch, bởi vì chỉ trong nháy mắt, mấy tên thủ hạ đã bị Mộ Tinh Đan gác nằm trên mặt đất.

Nàng cười lạnh nhìn hắn, "Thế nào? Ngươi cũng muốn lên sao?"

"Ngươi... Ngươi..." Chu Quan bị dọa sợ đến choáng váng, mãnh liệt lùi lại mấy bước, kết quả lại bị người ngáng chân té ngã vô cùng thê thảm.

"Ta? Ta cái gì ta?" Nàng chậm rãi đi lên phía trước, cười đến xinh đẹp, một cước dẫm nát bắp chân hắn, lập tức nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, "Phế vật như ngươi ngay cả nữ nhân đều đánh không lại, lại dám đến tranh giành đồ của ta? Dạy dỗ một chút cho ngươi nhớ lâu, nhớ kỹ, lần sau lại đến trêu chọc ta, sẽ không kết thúc như vậy đâu, ta sẽ khiến ngươi chết rất thê thảm!"

Rút chân lại, nàng quay đi, dặn dò "Kêu những tên đang thở hổn hển kia dìu thiếu gia của bọn hắn trở về, đừng làm cho hắn bò trở về, mất mặt!" Nói xong cũng không quay đầu lại bước đi, không chú ý tới khuôn mặt Chu Quan nằm trên mặt đất hiện lên âm ngoan.

Đêm lạnh như nước, Thịnh Hạo Nhiên ngồi một mình trong thư phòng, trên bàn trải ra giấy Tuyên thành, cầm trên tay cây bút đã chấm mực, thật lâu không cách nào hạ bút.

Trên giấy Tuyên Thành trống rỗng, tâm tư của hắn lại càng bay càng xa. Mấy lần muốn viết, nhưng hắn lại không nhìn thấy chỗ có thể đặt bút, trên tờ giấy trắng noãn chỉ nhìn thấy bộ dáng nữ tử quyến rũ quay đầu.

Cuối cùng, hắn buông bút, vẻ mặt âm trầm nhìn chòng chọc cửa thư phòng, trong lòng nôn nóng khiến người xưa nay ổn trọng như hắn khó cũng có cảm giác đứng ngồi không yên.

Gần nửa tháng trôi qua, nhớ tới sự lạnh nhạt ngày đó của nàng, hắn vẫn không nhịn được đau nhói lòng. Vậy mà, cho dù bị đả thương nặng như vậy, nhớ tới những lần đối mặt của bọn họ, trong lòng hắn vẫn tràn đầy vô tận tương tư như trước.

Nhưng nàng vô tình hắn biết làm thế nào bây giờ?

Càng nghĩ càng tâm phiền ý loạn, hắn đứng dậy rút ra bội kiếm treo trên tường, định đến đình viện múa kiếm giải phiên, đúng lúc này cửa thư phòng lại bị người đẩy ra một cách gấp gáp, lão quản gia hốt hoảng chạy vào.

"Tướng quân, không tốt! Biên thành xảy ra hỏa hoạn!"

"Hỏa hoạn?" Thịnh Hạo Nhiên để xuống bội kiếm, cau mày truy vấn: "Hỏa hoạn ở đâu? Phái người đi dập lửa chưa?"

Thời tiết phương Bắc khô ráo, nguồn nước cũng không dễ lấy, phòng ốc biên thành đa phần được xây từ gỗ, một khi hỏa hoạn phát sinh lại có thêm sức gió thì sẽ càng không thể cứu vãn.

"Hỏa hoạn bắt đầu từ lầu các Cầm Sắt tửu lâu, hiện tại cả Cầm Sắt tửu lâu đã lâm vào một vùng biển lửa. Bây giờ còn chờ tướng quân điều thêm một ít nhân thủ trợ giúp những hộ gia đình ở phụ cận của Cầm Sắt tửu lâu không bị làm hại." Lão quản gia nói một hơi tin tức mới truyền đến.

Cầm Sắt tửu lâu? Trong lòng Thịnh Hạo Nhiên kinh hãi, đẩy cửa bay nhanh ra ngoài, phi thân nhảy lên nóc nhà, vài cái lên xuống, hướng về ánh lửa rõ ràng giữa không trung kia.

Ánh lửa đỏ rực vô tình vọt thẳng vể phía chân trời, trong đêm tối lập lòe như một tia sấm chớp dày đặc.

Một tiếng ầm vang lên, trong tiếng kinh hô của mọi người, tòa lầu các tinh xảo kia sụp đổ giữa ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Lúc Thịnh Hạo Nhiên đến chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Hắn sững sờ ngơ ngác, ngay sau đó nhanh chóng tuần tra bốn phía, lo sợ nhìn thoáng qua từng khuôn mặt, từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện bóng dáng luôn mong nhớ trong lòng kia thì tâm bỗng lạnh một nửa.

Chẳng lẽ... Nàng không thoát ra được?

Tiếng huyên náo không ngừng vang lên bên tai, tiếng la hét hoảng sợ của dân chúng như kim châm đâm tỉnh hắn, hắn đè xuống lo sợ không yên trong lòng, nghiêm giọng hạ lệnh, "Truyền mệnh lệnh của ta, điều động hai trăm binh lính, hợp sức với nhóm phía trước lấy nước dập lửa!"

Hắn đè xuống thưởng thức khó hiểu kia! Bởi vì hắn không chỉ là một nam nhân, mà còn là một tướng quân trấn giữ biên thành.

"Chủ tử, có khỏe không!" Lưu Tinh dìu Mộ Tinh Đan lo lắng hỏi.

Tóc tai Mộ Tinh Đan rối bời, thân thể xụi lơ dựa vào Lưu Tinh, y phục trên người đã bị lôi kéo đến xốc xếch, khuôn mặt anh đào diễm lệ mang theo lãnh khốc.

"Ta không sao." Nàng lạnh nhạt nói.

Họ ẩn thân trong bóng tối, nhìn Cầm Sắt tửu lâu hừng hực trong đại hỏa, Mộ Tinh Đan không cảm thấy đau lòng, chỉ hy vọng không xảy ra tai nạn chết người là tốt rồi. Dù sao nàng cũng không có ý định tiếp tục ở lại đây nữa, lâu này bị cháy, nhân tiện còn cho cái tên Chu Quan dám tính toán đến trên đầu nàng kia một chút giáo huấn.

Hắn muốn tửu phương và cả nhã lâu này, bây giờ bị một cây đuốc thiêu rụi toàn bộ, nhìn hắn còn có thể làm sao?

Hừ! Cười lạnh một tiếng, Mộ Tinh Đan hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra tối nay, trên mặt không nhịn được lại hiện lên tức giận.

Cứ cho là hôm trước đánh đuổi tên Chu Quan kia ra khỏi tửu lâu sẽ khiến cho hắn an phận một chút, ai biết tối nay hắn lại tới đập phá. Đầu tiên là phái người hạ độc ở giếng nước, khiến đám người kể cả hộ viện đều hôn mê, sau đó trực tiếp đến phòng nàng phách lối. Nếu không phải nàng còn có ám vệ Lưu Tinh, nói không chừng đã sớm bị thua thiệt.

Nhưng nàng còn chưa gọi Lưu Tinh, thì đã cùng tên sắc phôi kia tranh chấp đổ lên ngọn đèn dầu dẫn tới hỏa hoạn. Tên sắc phôi kia thấy lửa cháy ngược lại trốn chạy rất nhanh, Lưu Tinh thấy tình hình không thích hợp, không đợi nàng phân phó liền mang nàng ra ngoài.

Nâng đỡ nàng, Lưu Tinh hơi nhíu mày nhìn ngọn lửa nóng rực cao đến tận trời dưới sự khẩn cấp dập lửa thì cuối cùng cũng đang dần dần biến mất kia, xin chỉ thị: "Chủ tử, ngài còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này sao?"

Muốn xây dựng lại tửu lâu, với ngân phiếu mà chủ tử mang theo tạm thời chỉ sợ là không đủ. Trừ phi họ về Tam Sắc lâu một chuyến, từ khố phòng lấy thêm một chút, nhưng mùa đông sắp đến, cũng không quá thích hợp để khởi hành.

Mộ Tinh Đan khẽ thở dài, "Không quan trọng, Lưu Tinh, ngân phiếu trong tay ta, mặc dù không đủ để chúng ta xây dựng lại một tọa lâu, nhưng ở trọ khách điếm mấy tháng cũng không thành vấn đề." Nàng ngẩng đầu nhìn lại phía trước lâu một chút, suy tư lần nữa mới nói tiếp, "Tóm lại, trước tiên chúng ta tránh né đám người này tìm khách điếm nghỉ ngơi đã, đừng dùng tên của ta mà hãy dùng tên của ngươi. Chờ sau khi chúng ta nghỉ ngơi tốt, thì ngẫm lại xem, có phải cần chuyển hướng một biên thành khác thì tốt hơn hay không."

Nàng nhanh chóng quyết định, Lưu Tinh cũng không hỏi nhiều, dìu lấy nàng liền định âm thầm rời đi.

Nhưng mà, nếu chỉ có một mình Lưu Tinh, lợi dụng đám người lặng lẽ rời đi tuyệt đối có thể làm được. Đằng này nàng phải chống đỡ chủ tử, trên người lại mang hành lý của hai người, mục tiêu nổi bật khiến Thịnh Hạo Nhiên đang chỉ huy cứu hỏa, đuôi mắt cùng lúc chú ý tới.

Mới đầu hắn còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của mình, nhưng hai nữ tử này đi đường cực kỳ chậm chạp, hắn lắc mình mấy cái di chuyển vị trí quan sát cẩn thận, một người trong đó đúng là người khiến cho hắn lo lắng, Mộ Tinh Đan.

Nhất thời, trong lòng hắn kích động không thôi, gấp gáp phân phó công việc tiếp theo, sau đó bước nhanh về phía hai người kia.

"Tinh nhi, nàng đừng đi."

Âm thanh quen thuộc đó khiến Mộ Tinh Đan chấn động toàn thân, nhưng lại không dám quay đầu lại, chỉ sợ quyết tâm bất định (không chắc chắn) vất vả lắm mới làm ra được của mình vào thời khắc yếu ớt này bị dao động.

"Chủ tử?"

"Không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi thôi!" Lắc đầu một cái, nàng không dừng lại bước chân, "Đứng lại cho ta."

Thịnh Hạo Nhiên thấy các nàng không dừng bước, dứt khoát tung người một cái chắn trước người bọn họ.

Nàng không thể không nghe thấy thanh âm của hắn, nhưng vẫn muốn đi, rõ ràng chính là không muốn gặp lại hắn. Trong khoảng thời gian này không còn thấy nóng nảy, cùng với lo lắng,

hoang mang lo sợ nàng táng thân trong biển lửa, toàn bộ biến thành một cỗ lửa giận vô danh. Nhìn chằm chằm Mộ Tinh Đan thủy chung không muốn ngẩng đầu nhìn hắn, Thịnh Hạo Nhiên cắn răng hỏi, “Tại sao phải đi? Cho dù nàng không có biện pháp đối với ta hữu tình, chẳng lẽ ngay cả làm bằng hữu cũng không được sao?”

Giữa nam nữ không có tình bằng hữu đơn thuần. Trong lòng Mộ Tinh Đang nhiều lần lẩm nhẩm câu danh ngôn chí lý này.

“Ngươi nhận lầm người.”

Mộ Tinh Đan hơi mím môi, nhỏ giọng trả lời.

Nàng lại dám nói hắn nhận lầm người?

Thịnh Hạo Nhiên càng tức giận hơn, tâm tình luôn luôn hiển lộ trên mặt giờ phút này lại lộ ra điên cuồng, “Ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn ta, nhìn xem có phải ta thật sự nhận lầm ngươi hay không!” Thân thể hắn buột chặt tản ra hơi thở vương giả làm người ta sợ hãi, dù là gặp qua sóng to gió lớn như Lưu Tinh cũng không dám di động nửa phần.

Hắn khiến cho nàng chán ghét đến như vậy sao? Hắn cũng chỉ là lo lắng cho nàng, nàng thì cứ cự hắn ở ngoài ngàn dặm như vậy sao?

Không có lệnh của chủ tử, Lưu Tinh sẽ không tự chủ trương nói xen vào, nhưng tình huống đặc thù, nàng không thể không lên tiếng nhắc nhở, “Tướng quân, thân thể chủ tử nhà ta không khỏe…”

Lúc này Thịnh Hạo Nhiên mới nhớ tới họ mới từ đám cháy thoát ra, lo lắng kéo tay Mộ Tinh Đan, “Thế nào? Bị thương sao? Bị bỏng rồi sao? Hay là bị sặc?”

Trực giác của nàng muốn hất tay của hắn ra, nhưng dược hiệu vẫn còn , khiến động tác của nàng chỉ giống như nhẹ nâng lên ngón tay.

Nhìn ra nàng có điểm bất thường, Thịnh Hạo Nhiên càng nóng nảy hơn, không cần suy nghĩ kéo nàng từ bên cạnh Lưu Tinh qua, nàng cả người hư thoát xoay người lại thiếu chút nữa bởi vì lực kéo này mà ngã xuống, hắn phản ứng cực nhanh vội vàng chặn ngang ôm nàng vào trong ngực.

“Thịnh Hạo Nhiên, ngươi làm cái gì? Buông xuống! Thả ta xuống!” Lần này Mộ Tinh Đan không cách nào làm bộ như không biết nữa, ngăn cổ họng kêu to.

Buộc chặt tay, ánh mắt nóng bỏng của hắn khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính chút tro bụi của nàng, âm thanh kiên định nói: “Không thả, bây giờ thân thể nàng không khỏe, chỗ ở lại bị thiêu rụi…”

“Ta có thể ở khách điếm, ta có tiền! Không cần ngươi đa tâm!” Thân thể bị quản chế, nàng bất mãn trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi trở về phủ tướng quân của ngươi ta được rồi, tại sao còn muốn đến quản ta? Ngươi đi! Ngươi đi!”

Hắn rống to, hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã ngày thường, “Câm mồm! Bây giờ nàng nơi nào cũng không thể đi, nàng chỉ có thể trở về phủ tướng quân, cùng ta để nghỉ ngơi, nàng không phải đã nói ta là tướng quân, cho nên không dám làm trái ý ta sao. Như vậy bản tướng quân muốn nàng ngoan ngoãn nghe lời ta, không cho phép phản kháng.”

Hắn biết lời mình nói ra đã bắt đầu rời bỏ lý trí, nhưng hắn không quản được. Hẵn chỉ cần nữ tử hành hạ lòng người này an toàn tồn tại ở trong tầm mắt hắn, đừng để hắn chịu đựng nỗi khổ tương tư, hoặc vì nàng mà lo lắng sợ hãi nữa.

Đột nhiên hắn bá đạo làm chấn động, Mộ Tinh Đan sững sờ nhìn gương mặt tức giận của hắn.

Thấy nàng rốt cuộc an tĩnh lại, hắn mới thu liễm tức giận, xoay người nói với Lưu Tinh: “Đưa đồ đạc của cô nương nhà ngươi cho ta, sau đó tìm một đại phu đến phủ tướng quân.”

Lưu Tinh nhìn chủ tử nhà mình, mặc dù nàng một mực lắc đầu với nàng nói không, nhưng là… Nàng lại nhìn Thịnh Hạo Nhiên một chút, trong lòng cân nhắc, cúi đầu lên tiếng: “Vâng”.

Nửa tháng này, chủ tử phờ phạc buồn bã nàng đều xem ở trong mắt, nói không muốn có bất kỳ quan hệ nào với phủ tướng quân nữa chỉ sợ là khẩu thị tâm phi.

Hài lòng gật đầu một cái, Thịnh Hạo Nhiên ôm Mộ Tinh Đan nhảy lên nóc nhà, lấy tốc độ thật nhanh chạy về phủ tướng quân.

Không thể tin được Lưu Tinh trung thành cảnh cảnh lại làm trái ý nàng. Mộ Tinh Đan đầu tiên ngẩn ra, chợt lên tiếng mắng to, “Thịnh Hạo Nhiên, ngươi cút cho ta, ta không muốn ở phủ tướng quân tồi tàn kia của ngươi! Ta không muốn. Ngươi có nghe thấy hay không - -“

Chỉ tiếc, mặc kệ nàng lớn tiếng đến đâu, Thịnh Hạo Nhiên đã quyết định chủ ý, cũng sẽ không hề thay đổi.

Đêm tối, một bên kia là khói trắng bay lên từ ngọn lửa sau khi được dập tắt, một bên là tiếng thét chói tai của nữ tử vờn quanh.

Không nhìn thấy sau khi hai người rời đi, Chu Quan mặt lạnh từ trong bóng tối đi ra, trên mặt toát ra âm độc.

“Thịnh Hạo Nhiên, lại là ngươi!”

Lần trước hắn mới lấy quân quy xử phạt hắn, làm cho hắn không thể trở về biên thành trong vòng nửa năm, lúc này lại phát hư chuyện tốt của hắn, vốn dĩ hắn vẫn còn do dự có nên bán chuyện cơ mật cho Thiên Kình chủ quân hay không, đã như vậy, hắn cũng không cần phải khách khí nữa.

Thịnh Hạo Nhiên, Tinh cô nương, các ngươi đối đãi ta như thế nào, ta chắc chắn sẽ hoàn trả lại gấp mười lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK