Nói thật, cô làm việc khoảng vài năm, chưa từng gặp qua người nào như Tiểu Bạch.
Khi hắn nhìn cô, ánh mắt trong veo như đứa trẻ, không có vẻ gì là ngụy trang, là đứa trẻ quấn quít lấy người lớn.
Hắn khao khát được yêu thương, hơn nữa, hắn không nói dối.
Dư Niệm lại mở hồ sơ ra, một ngày không nhìn, túi giấy vàng đã nhão. Loại chất liệu giấy thế này thật mau nhàu nát, đổ lông, rồi rách.
Rõ ràng đã xác định hồ sơ này vô số lần, nhưng cô cứ xem đi xem lại, hy vọng từ bên trong đó tìm được chút sơ hở, tìm được chút dấu vết còn sót lại, dùng để phủ định giả thiết Tiểu Bạch giết người.
Xem ra cô bị điên rồi.
Anh Thẩm mời cô đến, là vì muốn tìm kiếm tung tích của bé gái kia, mà không phải vì để cô giúp Tiểu Bạch thoát tội.
Cô cứ lật tới lật lui những tấm ảnh chụp hiện trường.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.
Dư Niệm giật thót, ảnh chụp rơi tứ tán xuống sàn.
Cô ảo nảo đấm mặt bàn, đứng lên, mở cửa.
Bên ngoài chỉ có màn đêm đen sịt, không có ai khác.
Cô cúi đầu, chỉ thấy một chiếc dĩa đựng điểm tâm tinh xảo, bên cạnh còn có dụng cụ xông tinh dầu, bên trong nến cháy, bên trên là vài giọt dầu đựng trong đĩa, bên dưới có lót tờ giấy viết: “Ngủ ngon, cô Dư.”
Là anh Thẩm kia mang đến, cô nhận ra nét chữ của anh.
Anh đúng là nơi nơi gây lãng mạng, làm cô kinh ngạc vui vẻ.
Dư Niệm mềm lòng một chút, cô kéo chiếc xe đẩy thức ăn vào phòng, đi được vài bước, bánh xe cán qua thứ gì đó.
Cô cầm lên thì thấy, hóa ra là hình chụp đặc tả gương mặt của người chết.
Dư Niệm chán ghét định để lại tấm ảnh trên bàn.
Lúc này, cô đột nhiên phát hiện phía sau tấm ảnh có gì đó khác thường, chỉ thấy một góc tấm ảnh có hàng chữ viết hơi vàng vàng.
Với sự nhạy bén chuẩn xác của mình, Dư Niệm nhanh chóng bắt lấy điểm đáng ngờ này.
Cô dập tắt đèn xông, dùng cây tăm chấm chút tinh dầu bôi lên đó, chữ viết vàng vàng từ từ rõ lên… Là ‘03/08/2016, KTV Sơn Nguyệt’.
Đây là dự báo cái chết!
Dư Niệm quá kinh hãi, cô lại lấy một tấm khác đặc tả phần mặt của nạn nhân làm nghề ca múa tiếp rượu, thẩm tra đối chiếu thời gian gây án, thật đúng là ngày 03/08!
Cô làm rõ chữ đằng sau tấm ảnh, trên đó có viết: ‘Tôi âm thầm để lại manh mối ở hiện trường khám xét, có phải khiến người ta cảm thấy rất khó tin không? Rất nhanh sẽ có con dê gánh tội thay xuống địa ngục trước, mang theo tội nghiệt còn sót lại của hắn. Tôi tất nhiên sẽ cứu rỗi hắn, kể cả đứa bé mà hắn khát khao cứu rỗi’.
Dư Niệm á khẩu, cô cắn môi, hít sâu một hơi để ổn định lại tâm trạng.
Cô cần phải hiểu được nguồn gốc của những dòng này, lần nữa bắt đầu.
Sở dĩ trên tấm ảnh có thể hiện ra chữ viết, chắc là trước đó dùng một loại dung dịch không màu viết lên ảnh, sau khi khô lại, dùng cỏ bồng lai tử (thuộc chi Thụy Hương) thấm ướt sẽ hiện lên chữ viết màu vàng.
Còn tinh dầu xông hương mà anh Thẩm chuẩn bị cho cô kia, có chứa dầu cỏ bồng lai tử, cho nên khi đốt lên sẽ làm dung dịch bốc hơi, dưới tấm ảnh sẽ có hiệu quả.
Người đàn ông này… đã sớm phát hiện rồi sao?
Vậy tại sao lại không nói, cố tình dùng cách thức này nhắc nhở cô?
Nội tâm anh ta lạnh lẽo đến nỗi khiến Dư Niệm phát rùng mình, lại đem tất cả phán đoán trước kia từ gương mặt ôn hòa của Thẩm Bạc phá hủy toàn bộ.
Chỉ là, hung thủ làm thế nào để gian lận ảnh chụp trong khi khám xét hiện trường?
Hắn không có khả năng lẫn vào trong đội cảnh sát, như vậy chỉ có một khả năng, tấm ảnh đã sớm được hắn chụp lại, rồi động tay động chân vào đó, sau đó lúc thu thập ảnh chụp giao cho cảnh sát, đã để lẫn vào trong.
Mà bình thường, tiếp xúc đầu tiên với hiện trường hoặc là đội kỹ thuật của cảnh sát, hoặc là vài đơn vị pháp y hợp tác lâu dài với họ, nói cách khác, hung thủ vô cùng có khả năng là pháp y, hơn nữa còn là nhân viên điều tra tham gia tác nghiệp!
Huống hồ, cảnh sát sao lại hoài nghi những tấm ảnh do chính mình quay chụp làm bằng chứng từ đâu ra chứ?
Người nào lại nghĩ đến, thời điểm hung thủ phạm tội vụ án đầu tiên, liền để lại gợi ý, nhưng cảnh sát lại làm như không thấy?!
Trong lòng Dư Niệm dấy lên lửa giận phừng phừng, cô suýt nữa sụp đổ. Kẻ đó trốn ở sau lưng xem người khác hoảng sợ, hãi hùng, thất thốt, thì thấy thú vị lắm, phải không?
Còn có, người chịu tội thay, cùng với đứa bé hắn khát vọng cứu rỗi là gì?
Tiểu Bạch chính là người chịu tội thay sao? Hắn khát vọng cứu rỗi đứa bé kia?
Cô muốn điên lên.
Cũng không còn thời gian nữa.
Dư Niệm xuống lầu, định đi tìm Thẩm Bạc nói rõ ràng, ít nhất phải mau chóng cho cảnh sát biết được việc này.
Lầu hai, cửa phòng đóng chặt, nhưng có ánh sáng tràn qua khe hở, chứng tỏ anh vẫn chưa ngủ.
Dư Niệm cong tay nhẹ nhàng gõ cửa, “Anh Thẩm, anh ngủ chưa?”
Gõ ba tiếng, mới có tiếng đáp lại.
“Mời vào, cô Dư.”
Cửa quả nhiên không khóa.
Dư Niệm rón rén bước vào, mới vừa đi ngang qua phòng tắm, thì Thẩm Bạc từ đó bước ra.
Anh mặc áo choàng tắm sạch sẽ, trên người tỏa ra mùi hương thanh mát.
Tóc còn hơi ẩm, màu tóc sẫm, nước dọc theo sợi tóc trượt xuống chóp mũi, lưu lại hạt châu trong suốt sáng lấp lánh.
Thẩm Bạc mỉm cười, lên tiếng: “Ăn khuya rồi chưa?”
Dư Niệm hé miệng, “Tôi…”
“Hửm?” Hình cung nụ cười anh càng rộng, “Còn chưa ăn, tôi nhìn ra được, khóe miệng cô không dính dầu mỡ, cũng không có vết đỏ nhạt do ăn xong dùng khăn lau qua để lại.”
“Anh Thẩm…” Cô nóng lòng ngắt lời anh, nóng lòng phát biểu ý kiến của mình.
“Làn da cô khá nhạy cảm, lại trắng, không phải sao?” Anh đột nhiên đi lên trước, giam cô vào tường, tay anh dừng lại nơi cổ tay cô, ngón tay với khớp xương rõ ràng, từng chút từng chút nắm lấy, đem cô ép vào tường, dựa sát mặt tường lạnh băng.
Dư Niệm bị hoảng hốt, lại không từ chối anh.
Khi cô kịp nhận ra, thì tư thế hiện giờ lại quá mức mờ ám.
Thẩm Bạc gần trong gang tấc, ánh mắt trần trụi quan sát cô.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhưng không hề phóng đãng, mà có một loại ấm áp tao nhã, khiến người khác có cảm giác yên tâm.
Anh tuyệt đối sẽ không làm gì cô.
“Anh Thẩm?” Dư Niệm trừng mắt nhìn anh, gọi.
Thẩm Bạc từ từ buông tay, cuối cùng hoàn toàn thả ra.
“Xem này, cổ tay cô chẳng phải sẽ như vậy sao? Chỉ đụng vào một chút, sẽ đỏ lên, tôi đang nghiệm chứng cho cô xem là tôi khá hiểu biết về cô.”
Tầm mắt Dư Niệm hạ xuống, quả nhiên, cổ tay cô có vài vệt đỏ nhạt, tuy rằng nhìn thấy sợ thật, nhưng không có chút cảm giác đau nào.
Người đàn ông này, đúng là kỳ lạ.
Dư Niệm nghĩ mà không đáp, chỉ nói chuyện quan trọng hơn thôi: “Anh Thẩm, mấy tấm ảnh này có vấn đề, theo phán đoán của tôi, hung thủ có thể là nhân viên pháp y phụ trách chụp ảnh khi khám xét hiện trường, hơn nữa, Tiểu Bạch là người vô tội.”
“Tôi đã biết rồi, hơn nữa cũng đã gửi tin tức cho cảnh sát. Họ đã sớm phát hiện, mà quan hệ giữa Tiểu Bạch và hung thủ rất mật thiết, hắn không chịu nói ra tung tích của hung thủ và đứa bé kia.”
“Tại sao lại không nói với tôi những chuyện này? Để tôi một mình tra lâu như vậy?”
“Đây là yêu cầu của cảnh sát, trước khi chưa nghiệm chứng được năng lực của cô, không được để lộ công tác yêu cầu giữ bí mật. Mà hiện tại, cô đã đủ tư cách rồi.” Thẩm Bạc cười nhẹ, ý cười mờ ám mà mù mịt, “Tôi còn muốn hỏi một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Hiện tại cô… có phải đã nhẹ nhõm hơn rồi không?’
Bởi vì không phản bội, cho nên nhẹ nhõm hơn sao?
“Đúng vậy, tôi thật may mắn.” Dư Niệm nói chi tiết.
“Thế thì, tiếp tục công việc đi, cô Dư, cô còn chưa… giành được lòng hắn.” Thẩm Bạc nói một câu đầy ý tứ, ‘hắn’ trong miệng anh nói chính là ám chỉ Tiểu Bạch.
Dư Niệm quay về phòng, dư âm ấm áp trên tay cô chưa tan hết, ngửi kỹ một chút, còn lưu lại mùi hương lành lạnh kia.
Đây là mùi hương gì?
Là bạc hà, hay là mùi gì khác?
Cô nhắm mắt lại, hồi tưởng một chút: mùi thơm mát bức người đó, không phải mùi vị nồng nặc thô thiển, hình như là mùi hoa lan.
Hoa lan ư?
Dư Niệm lại nhớ đến chiếc khăn tay hồi đó có được, mặt trên còn có mùi hương như đã từng quen, là hương hoa lan gợi tình.
Sáng hôm sau, Dư Niệm vẫn đến thăm Tiêu Bạch như thường lệ.
Chuyện hôm qua tuy vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng cô lại giả như không có chuyện gì, bước vào trong phòng.
“Tiểu Bạch?”
Tiểu Bạch vẫn ngồi trên chiếc ghế đó, vị trí cố định, giống như dưới quần có lực hút mạnh, một khi dính vào, nhấc thế nào cũng nhấc không ra.
Thế nhưng, hôm nay hắn mở hết cửa sổ ra, đón lấy ánh nắng, hắt lên bên trong đồng tử trắng dã cùng gương mặt trắng bệch của hắn, trông có chút sức sống.
Dư Niệm mang theo một dĩa bánh bao con thỏ, nhân làm từ hạt sen và lòng đỏ trứng, nhỏ xinh đáng yêu, cắn một cái, trong miệng tràn ngập vị sữa béo ngậy.
Cô cầm một cái, đưa lên miệng Tiểu Bạch, cười như mùa thu tỏa nắng, “Nhìn này, là tôi làm đó.”
Tiểu Bạch gật gật đầu, không chối từ.
Hắn nhận lấy bánh, cắn một cái, ăn rất nho nhã.
“Thích không?” Cô lại viết xuống câu hỏi.
“Thích.” Tiểu Bạch đáp lại.
“Câu hỏi hôm qua anh hỏi tôi, anh có còn nhớ không?” Dư Niệm không muốn né tránh vấn đề hôm qua, vẫn giao tiếp cùng hắn như bình thường, vậy rất giả tạo.
Muốn để người khác tin tưởng, nhất định phải lấy chân tình đổi chân tình, cho nên mới bị mê hoặc.
Đầu ngón tay Tiểu Bạch run lên, hắn cụp mắt, không có sức lực, cũng không muốn viết câu trả lời.
“Có muốn nghe thử cách nghĩ của tôi không?”
Tiểu Bạch liếc nhìn cô một cái, mắt sáng rực lên, gật gật đầu.
Dư Niệm múa bút một chút, nghiêm túc viết trên giấy: “Thực ra, ngay từ lúc bắt đầu tiếp cận anh, tôi đều có ý đồ. Tôi học tâm lý, hiện tại là chuyên gia phát hiện nói dối. Chính là, mỗi câu anh nói, tôi đều có thể suy đoán ra anh đang nghĩ gì, cho dù không nói lời nào, tôi cũng sẽ dùng thuật đọc tâm, nhìn ra một chút sơ hở của anh, để biết được cảm xúc của anh. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, liền cảm thấy ánh mắt anh đặc biệt đẹp, rất trong trẻo, cho nên tôi cảm thấy được… anh không có giết người.”
Cô viết xong một đoạn dài, đưa cho Tiểu Bạch xem trước.
Tiểu Bạch xem xong, chỉ mím môi, không nói chuyện.
Dư Niệm viết tiếp: “Anh cảm thấy người mà anh đang bảo vệ là người tốt sao? Nhìn thế nào cũng thấy hắn đang sát thương cha mẹ của cô bé, hắn như vậy mà tốt à? Vậy anh có biết, hắn gọi anh là dê con nhu nhược đợi làm thịt không? Đứa bé kia… thật sự an toàn sao?”
Tâm trạng của Tiểu Bạch cuối cùng cũng có dao động, hắn múa may hai tay, lát sau lại bình tĩnh lại.
Hắn gian nan nói chuyện, nói từng âm một: “Tôi tin tưởng… cô, nói với cô… toàn bộ sự việc.”