“Xấu xa!” Đường Hiểu Dạ nắm chặt nắm tay nhỏ thành quyền, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy khinh bỉ “Rõ ràng làkhông công bằng” Lại có người vô tội bị lừa.
Ôn Mỹ Phách nhếch mi, nhẹ giọng nói “Thì ra cô có xem qua”
“Tôi chỉ là nhìn qua một cái” Từ đáy lòng Đường Hiểu Dạ cảm thấy bất binh dùm người đàn ông vừa rời khỏi. Nhìn bộ dáng thành thật của ông ta nhất định là không nhận ra hợp đồng này có bẫy, không đến ba năm, Ôn Mỹ Phách có thể ‘quang minh chính đại’ nuốt gọn công ty ông ta.
“Nha? Cô chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra sự ảo diệu bên trong sao?” Hắn không biết dùng hai chữ “bẫy rập” để hình dung, có lẽ dùng “ảo diệu” thỏa đáng hơn “Xem ra cô rất có thiên phú, ngay cả Cảnh Sách xem một lúc lâu mới phát hiện ra”
Khen ngợi của hắn, cô coi như không nghe thấy. Đường Hiểu Dạ vội vàng bước tới gần “Chẳng lẽ anh không biết rằng hành vi của mình thật bỉ ổi sao?”
Mi mắt khẽ nháy, biểu tình của Ôn Mỹ Phách có chút biến hoá kỳ lạ. Đích xác, hắn hy vọng cô chán ghét chính mình, nhưng dùng từ ‘bỉ ổi’ để hình dung thì tựa hồ lại hơi quá đáng.
“Chẳng lẽ cô chưa nghe qua câu nói ‘Nhược nhục cường thực’ (1), ‘thương trường như chiến trường’ sao?” Hắn chậm rãi hỏi lại.
(1) Nhược nhục cường thực: Yếu thì thịt, mạnh thì ăn.
“Cho dù là việc buôn bán cũng phải có quy tắc!” Cô đáp.
“Kkhông gian xảo thì không phải thương nhân, đây là lý lẽ từ xưa truyền lại”
“Đây chẳng qua là cái cớ thương nhân dùng để thanh minh cho chính mình!” Ở chung với hắncàng lâu, sự gian ác của hắn càng khiến cho cô phát điên.
Nhướng mày, Ôn Mỹ Phách tinh tế nhìn cô, nhìn đến càng ngày càng vui vẻ”Cô luôn mồm nói quy tắc, cô có thể chứng minh cho tôi không?” Giọng điệu của hắn rất bình thản.
“Cái gì?” Đường Hiểu Dạ giật mình, cô phát hiện chỉ cần nói chuyện cùng Ôn Mỹ Phách liền rất dễ dàng bị hắn nắm mũi dắt đi.
“Cô chứng minh cho tôi xem, dùng quy tắc như thế nào” Ôn Mỹ Phách hơi hơi cúi người, khuôn mặt xinh đẹp tuấn dật tựa gần vào cô, cũng làm cho cô nhìn thấy ánh mắt không thể che dấu sự mỉa mai “Nếu cô bất mãn với hành vi của tôi thì dùng phương pháp của cô, trong vòng một tháng kiếm đủ ba trăm vạn để chứng minh tôi là sai đi. Nếu cô không làm được, như vậy tôi từ nay về sau tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa như thế này nữa” Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhưng lại đầy năng lực lay động lòng người.
Đúng rồi! Mau chứng minh cho hắn xem, hắn thật chờ mong giao đấu với cô!
Ngực kịch liệt phập phồng, Đường Hiểu Dạkhông hề sợ hãi đón nhận ánh mắt nhìn như vô hại nhưng lại cực kỳ sắc bén của hắn.
“Tôi sẽ chứng mình, đến lúc đó tôi sẽ khiến anh phải rút lại những lời này” Cô lạnh lùng đáp lại.
“Chậc chậc, cô tựa hồ chưa bao giờ biết sợ hãi” Lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, Ôn Mỹ Phách cười sâu xa.
Khiến hắn phải rút lại những lời đã nói? Khẩu khí thật lớn! Cô là người duy nhất dám nói chuyện như vậy với hắn, khiến hắn hưng phấn lại chờ mong. Hy vọng cô sẽ không thua thảm.
“Trong từ điển của Đường Hiểu Dạtôi không có hai chữ ‘thất bại’” Cô quật cường trả lời.
“Hiểu Dạ, phương pháp đối phó ‘gian nhân’ từ xưa đến nay chỉ có một…” Hắn không phải nói Ôn Mỹ Phách là ‘gian nhân’, thuần túy chỉ là bàn công chuyện. Chủ tịch đáng kinh, xin tha thứ cho Lương Cảnh Sách này về cái tội nhất thời lanh mồm lanh miệng.
(2) Gian nhân: Kẻ gian, người gian ác.
“Phương pháp gì?” Đường Hiểu Dạdựng đứng hai lỗ tai.
“Gậy ông đập lưng ông”
Có đôi khi, phương pháp thư giảntốt nhất chính là nằm trong bồn tắm xa hoa để bằng nước nông mát xa, tẩy đi mệt mỏi cả ngày, cuối cùng là uống thêm một ly sữa lạnh, rất tốt cho sức khỏe.
Các phương pháp không cần thiết chỉ có phái nữ mới áp dụng, Ôn Mỹ Phách chỉ dùng cách này để bảo dưỡng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Giờ phút này mới vừa tắm rửa xong, Ôn Mỹ Phách khó có lúc rảnh rỗi mà thanh thản đọc tiểu thuyết trinh thám về nữ bác sĩ pháp y của Mỹ. Đọc được một nửa lại cảm thấy khát nước, muốn lấy bình nước trong tủ lạnh uống. Trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy Đường Hiểu Dạđang đứng ngẩn người ngoài cửa.
Động tác lấy bình nước trở nên thong thả, Ôn Mỹ Phách cười híp mắt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lại có vẻ u buồn của cô, tâm hơi xao động.
Hắn thích cô, hắn cũng không muốn lừa gạt chính minh. Từ lần đầu tiên gặp, hắn đã thích Đường Hiểu Dạ. Cho nên có rất nhiều ngoại lệ với cô, chỉ là chưa nói ra mà thôi.
Giống như hắn ngoại lệ nhường cho cô đếnở nhà mình, chỉ vì muốn nhìn khuôn mặt khi tức giận của cô.
Ôn Mỹ Phách do dự ba giây, cuối cùng quyết định đi qua, thử dò hỏi chắc cũng được phải không?
“Này!” Mang theo hai bình sữa yên lặng dừng lại bên cạnh cô, nhếch nụ cười sáng lạn chào hỏi “Cho cô” Hắn đưa bình sữa ra trước mặt cô.
Đường Hiểu Dạnhìn hắn có chút phòng bị, cũng không nhận sữa trong tay hắn.
Tại sao hắn không ở trên lầu ba của mình mà ở đây làm gì? Chồn chúc tết gà sao?
“Không dám lấy?” Ôn Mỹ Phách cười đến thật đáng giận “Cô sợ tôi bỏ độc vào à?”
Trừng mắt nhìn hắn một cái, Đường Hiểu Dạ tức giậnđoạt lấy sữa trong tay hắn.
Đã nói trong từ điển của cô không có từ “sợ”, hắn nghe mà còn không hiểu sao?
“Cảnh đêm ở đây rất đẹp đung không?” Khẽ tựa vào lan can, Ôn Mỹ Phách cười đến không có tâm cơ. Không cần lời mở đầu, ngẫu nhiên nói thẳng ra điều hắn đang nghi “Đây là lý do duy nhất tôi mua căn nhà này”
Vẫn là trầm mặc, Đường Hiểu Dạ không lên tiếng.
“Bây giờ đèn điện trong thành phố quá nhiều, muốn ngắm sao đương nhiên là không có khả năng. Thế nhưng quang cảnh thành phố trước mắt lại tựa như dãy ngân hà, ít nhiều gì cũng có thể bồi thường một chút tiếc nuối” Ôn Mỹ Phách càu nhàu nói, giọng điệu tự nhiên” Thời điểm uể oải mà ngắm nhìn cảnh này thì tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều”
“Anh mà cũng có lúc uể oải à?” Cô nhịn không được mở miệng, cô còn tưởng rằng cá tính ‘bách độc bất xâm’ của hắn rất đặc biệt chứ!
“Chỉ cần là người đều sẽ có cảm giác. Tôi là người, đương nhiên cũng sẽ có lúc uể oải khổ sở” Giống như vấn đề của cô rất thú vị, hắn nhìn cô mỉm cười.
Lời của hắn khiến cho cô không khỏi cảm thấy tội lỗi. Nhớ tới mấy ngày trước mình thẳng thắn phê binh hắn một cách sắc bén, Đường Hiểu Dạ không được tự nhiên mà đứng cào cào tóc. Cô không phải người hà khắc, thuần túy chỉ là khi tức giận mới không có lựa lời nói.
“Cha tôi… là một người rất tốt, cá tính tốt, tính tình tốt, đối với ai cũng tín nhiệm” Ôn Mỹ Phách hơi hơi nheo mắt cười. Hắn rất ít khi chủ động nhắc tới chuyện cũ “Tốt đến nỗi toàn bộ tập đoàn Ôn thị bị người đục khoét mà không hề hay biết. Mãi cho đến khi ông mất, Ôn thị chỉ còn lại có một cái xác không hồn, mà kẻ đục khoét công ty cũng chính là người mà ông tin tưởng nhất”
Không khí có điểm kỳ lạ, trong khoảng thời gian ngắn Đường Hiểu Dạkhông biết nên nói như thế nào. Cô không hiểu Ôn Mỹ Phách cùng cô vốn như nước với lửa, tại sao lại đột nhiên nguyện ý nhắc đến chuyện cũ?
“Sau khi tiếp nhận, tôi dứt khoát làm một công cuộc cải cách lớn để đoạt lại Ôn thị. Từ đó về sau tôi không tin người tốt có thể nhận được điều tốt đẹp như dĩ nhiên, càng không tin cái gọi là trung thành, bởi vì đây là bài học được dạy từ cha tôi” Đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Ôn Mỹ Phách nhìn cô, muốn nhìn rõ mọi thứ sâu trong nội tâm của cô “Lại vẫn suy nghĩ à?” Ôn Mỹ Phách kinh ngạc nhíu mi “Cô đã suy nghĩ mười ngày rồi, còn tiếp tục như tôi nữa thì tôi khuyên cô nên nhận thua cho rồi”
Người đàn ông này cứ thích nói chuyện sắc bén như thế sao? Hắn nghĩ cô thích như vậy à? Cô cũng rất muốn nhanh chóng hành động, nhưng chỉ là không nghĩ ra phương pháp mà thôi!
“Không cần anh lo lắng, tôi sẽ nghĩ ra cách” Thầm hút một hơi, cô nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Trời! Một đồng cũng có thể bức tử anh hùng hảo hán!