• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh hối hận chưa? Quan Tử Dung không biết, ngược lại biết, mình hối hận muốn chết!

Ngày đầu tiên du lịch, cô đã bắt đầu nhớ nhung anh, mỗi một chỗ đến, sẽ dùng điện thoại di động chụp lại phong cảnh địa điểm gửi về, sau đó hỏi anh đang làm gì? Có g uống thuốc đúng hạnhay khôn? Cơ thể có khá hơn một chút không. . . . . .

Trong nội dung anh đáp lại mỗi lần nhất định sẽ có một câu: 

- Bà, em thật sự rất dài dòng! – Nhưng tin nhắn cô gửi đi nhất định sẽ gửi đáp từng cái. . . . . .

Được rồi, cô thật sự là bà, nhưng cô thật sự vô cùng không yên lòng! Một đêm trước khi lên đường, gần như cả đêm nghe được tiếng ho khan của anh, nếu không phải là cả người mang hành lý bị anh đuổi ra ngoài, cô thật sẽ tính toán không đi.

Như vậy, phong cảnh đẹp hơn nữa, hành trình thú vị hơn nữa, cô vui vẻ thế nào được?

- Lại đang gửi tin nhắn cho bạn trai à? – Trước bữa ăn tối, cô gửi tin nhắn báo hành trình cho anh, nhân tiện nhắc nhở anh ăn cơm, bị bà chủ trêu chọc.

Cô tùng giải thích rất nhiều lần rồi, Lương Vấn Hân thật sự chỉ là bạn cùng phòng với cô, nhưng cũng không ai tin tưởng, lúc nào cũng thấy anh đi đón cô tan việc, ngày lên đường đó cũng là anh chở cô đến tập trung ở cửa hàng, khó trách có lý không nói được, chỉ mong anh đừng tưởng rằng là cô da mặt dày buông lời nói loạn.

Bốn ngày ngày rốt cuộc chơi cái gì, cô hoàn toàn không có ấn tượng, vừa về tới Đài Trung lập tức chạy thẳng về nhà, ngay cả ông chủ mời ăn thịt nướng cũng từ chối.

Mang theo hành lý nặng nề mở cửa chính ra, bên trong lại là một mảnh tối om, trong đầu của cô lập tức hiện lên tình hình lúc trở về khi hết nghỉ đông lần trước. . . . . .

Lòng căng thẳng, cô bỏ hành lý lập tức chạy thẳng tới trước phòng anh:

- Lương! Anh có ở đây không? 

Không nghe thấy bất kỳ tiếng động, cô gần như thô lỗ đẩy cửa phòng ra ——

Không có, anh không có ở đây!

Buông lòng lơ lửng xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, tựa vào cạnh cửa, bắt đầu suy nghĩ nơi anh có thể đi.

Người đàn ông này là trạch nam, trừ làm giảng viên hướng dẫn mỹ thuật tạm thời ở trường đại học bên ngoài, nếu không cần thiết hầu như không bước chân ra khỏi nhà, vậy hiện tại anh sẽ đi đâu đây? Kiếm đồ ăn?

Dường như cũng chỉ còn sót lại khả năng này thôi.

Cô mở đèn lớn phòng khách ra, đến phòng bếp đi rót ly nước, còn chưa kịp ngồi xuống thở ra, lập tức chú ý đến tờ giấy đè ở dưới hộp điều khiển ti vi trên bàn trong phòng khách.

Lương Vấn Hân ở bệnh viện đa khoa Nhân Tâm phòng bệnh số 521, nhanh chóng tới.

Cô không cách nào hình dung tâm tình lúc thấy tờ giấy kia, đầu trống rỗng, trên đường chạy tới bệnh viện, hoảng hốt đến cái gì cũng không thể suy nghĩ nhiều.

Cho đến khi đứng ở trước phòng bệnh, đẩy cửa ra nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt ngủ say thì nước mắt mới không thể nào ngăn chặn rớt xuống.

Đừng hỏi tại sao cô khóc, cô cũng nói không ra, chỉ là nhìn thấy hình ảnh anh một mình cô đơn nằm trên giường bệnh, chính là rất khổ sở, trái tim rất đau khổ.

Từng giọt nước mắt nóng ấm, từ bàn tay bị cô ôm chặt dính vào bên má chảy xuôi xuống, đánh thức anh.

Lông mi giật giật, đối diện khuôn mặt đầy nước mắt, anh nở một nụ cười yếu ớt:

- Đã về, du hoa chơi thích không?

- Không, không biết. . . . . . - Cô khóc đến hơi thở không ổn định.

Anh than nhẹ:

- Không phải nói qua mười giờ mới có thể về đến nhà sao?

Cô hít hít lỗ mũi:

- Ông chủ mời ăn thịt nướng, em không đi, về trước.

- Tại sao không đi?

Anh còn dám hỏi!

- Anh nằm viện tại sao không nói cho em? - Rõ ràng cô gửi nhiều tin nhắn như vậy, bất kỳ một tin nào anh cũng có thể nói!

Anh chẳng hề để ý cười:

- Nói cho em biết để làm gì?

- Em có thể quay về chăm sóc anh! - Cô đáp phải không chút do dự. Anh luôn biểu hiện không sao cả, chỉ giống như không cẩn thận ở bệnh viện ngủ một giấc, cô nhìn càng khổ sở, nước mắt rơi càng nhanh.

- Ngu ngốc, cái này thì có cái gì hay mà khóc? - Một tay bị cô cầm, vươn cánh tay truyền nước biển kia ra muốn giúp cô lau nước mắt, bị cô lập tức đè lại.

- Anh không được lộn xộn.

- Vậy em đừng khóc. - Anh nghiêm túc đưa mắt nhìn cô, luôn là đôi mắt mang theo nụ cười châm chọc, giờ phút này chuyên chú không có một chút hài hước.

- Làm sao có thể không khóc? Anh không biết em đang đau lòng sao? Biết rõ cơ thể anh không thoải mái còn bỏ anh lại không trông nom, một mình chạy đi chơi thật vui vẻ. . . . . . – Bất kể anh nói thế nào, cô đều nên kiên trì không đi mới đúng, hiện tại thì cô rất giận chính mình!

Anh bật cười:

- Em cũng không phải là ai của anh, không có cái nghĩa vụ bảo vệ thân thể anh khỏe mạnh vạn sự như ý đó chứ?

Cô không phải là ai của anh. . . . . .

Đúng, cô không phải là ai của anh, là cô tự mình đa tình, trong lòng luôn quan tâm anh, theo bản năng đặt anh ở vị trí thứ nhất.

Lương Vấn Hân thủy chung không chớp mắt chăm chú nhìn cô, không bỏ qua ảm đạm trong mắt cô, như có như không thở dài, nói lầm bầm:

- Quả nhiên là ngu ngốc mà. . . . . .

- Cái —— - Không đợi cô hiểu ý, bờ môi ấm áp, anh ấn xuống nhiệt độ thuộc về mình, trằn trọc dò mút.

Cô khiếp sợ, trừng lớn mắt, bản năng muốn lui về phía sau, hình như anh cũng liệu được phản ứng của cô, lòng bàn tay nâng ở sau đầu cô, đè cô về phía anh, làm nụ hôn này sâu hơn.

Kỹ thuật hôn môi của anh cực tốt, quấy nhiễu đến đầu óc cô rối một nùi, hấp dẫn đến không cách nào suy tư đến chuyện râu ria nhỏ "tại sao anh muốn hôn cô" nữa, hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn sâu dây dưa mút tỉ mỉ, rối loạn hô hấp, rối loạn nhịp tim.

"Nụ hôn đầu." Kết thúc nụ hôn này, anh nói thẳng ra, không nghi ngờ chút nào. Đây tuyệt đối là nụ hôn đầu của cô, phản ứng không lừa được người.

". . . . . ." Cô thở nhẹ, mắt to mê mang nhìn lại hắn, không biết chiều nay là chiều nao.

Quá ngây ngô. Ngây đến mức —— tim nguội lạnh đóng băng của anh bị mềm hoá thành một trận hồ đồ.

- Tại sao. . . . . . anh. . . . . . tại sao. . . . . . - Cô sững sờ, nói không ra một câu nói hoàn chỉnh.

- Nét mặt của em muốn anh hôn em. – Dáng vẻ uất ức đáng thương, như bị vứt bỏ như thế.

- Á! - Hai tay cô ôm lấy gò má. Có sao? Cô có toát ra rất nhiều buồn bã sao?

- Cô bé nhỏ, em muốn theo đuổi anh sao?

- À. . . . . . - Chuyện như vậy biết là được, nói ra có nhiều lúng túng.

- Có, có rất rõ ràng sao? - Cô cho rằng cô rất kín đáo, cũng còn chưa có ra tay, sao anh lại biết rồi. . . . . .

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 4.2:

Edit: Tóc gió

Anh hối hận chưa? Quan Tử Dung không biết, ngược lại biết, mình hối hận muốn chết!

Ngày đầu tiên du lịch, cô đã bắt đầu nhớ nhung anh, mỗi một chỗ đến, sẽ dùng điện thoại di động chụp lại phong cảnh địa điểm gửi về, sau đó hỏi anh đang làm gì? Có g uống thuốc đúng hạnhay khôn? Cơ thể có khá hơn một chút không. . . . . .

Trong nội dung anh đáp lại mỗi lần nhất định sẽ có một câu: 

- Bà, em thật sự rất dài dòng! – Nhưng tin nhắn cô gửi đi nhất định sẽ gửi đáp từng cái. . . . . .

Được rồi, cô thật sự là bà, nhưng cô thật sự vô cùng không yên lòng! Một đêm trước khi lên đường, gần như cả đêm nghe được tiếng ho khan của anh, nếu không phải là cả người mang hành lý bị anh đuổi ra ngoài, cô thật sẽ tính toán không đi.

Như vậy, phong cảnh đẹp hơn nữa, hành trình thú vị hơn nữa, cô vui vẻ thế nào được?

- Lại đang gửi tin nhắn cho bạn trai à? – Trước bữa ăn tối, cô gửi tin nhắn báo hành trình cho anh, nhân tiện nhắc nhở anh ăn cơm, bị bà chủ trêu chọc.

Cô tùng giải thích rất nhiều lần rồi, Lương Vấn Hân thật sự chỉ là bạn cùng phòng với cô, nhưng cũng không ai tin tưởng, lúc nào cũng thấy anh đi đón cô tan việc, ngày lên đường đó cũng là anh chở cô đến tập trung ở cửa hàng, khó trách có lý không nói được, chỉ mong anh đừng tưởng rằng là cô da mặt dày buông lời nói loạn.

Bốn ngày ngày rốt cuộc chơi cái gì, cô hoàn toàn không có ấn tượng, vừa về tới Đài Trung lập tức chạy thẳng về nhà, ngay cả ông chủ mời ăn thịt nướng cũng từ chối.

Mang theo hành lý nặng nề mở cửa chính ra, bên trong lại là một mảnh tối om, trong đầu của cô lập tức hiện lên tình hình lúc trở về khi hết nghỉ đông lần trước. . . . . .

Lòng căng thẳng, cô bỏ hành lý lập tức chạy thẳng tới trước phòng anh:

- Lương! Anh có ở đây không? 

Không nghe thấy bất kỳ tiếng động, cô gần như thô lỗ đẩy cửa phòng ra ——

Không có, anh không có ở đây!

Buông lòng lơ lửng xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, tựa vào cạnh cửa, bắt đầu suy nghĩ nơi anh có thể đi.

Người đàn ông này là trạch nam, trừ làm giảng viên hướng dẫn mỹ thuật tạm thời ở trường đại học bên ngoài, nếu không cần thiết hầu như không bước chân ra khỏi nhà, vậy hiện tại anh sẽ đi đâu đây? Kiếm đồ ăn?

Dường như cũng chỉ còn sót lại khả năng này thôi.

Cô mở đèn lớn phòng khách ra, đến phòng bếp đi rót ly nước, còn chưa kịp ngồi xuống thở ra, lập tức chú ý đến tờ giấy đè ở dưới hộp điều khiển ti vi trên bàn trong phòng khách.

Lương Vấn Hân ở bệnh viện đa khoa Nhân Tâm phòng bệnh số 521, nhanh chóng tới.

Cô không cách nào hình dung tâm tình lúc thấy tờ giấy kia, đầu trống rỗng, trên đường chạy tới bệnh viện, hoảng hốt đến cái gì cũng không thể suy nghĩ nhiều.

Cho đến khi đứng ở trước phòng bệnh, đẩy cửa ra nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt ngủ say thì nước mắt mới không thể nào ngăn chặn rớt xuống.

Đừng hỏi tại sao cô khóc, cô cũng nói không ra, chỉ là nhìn thấy hình ảnh anh một mình cô đơn nằm trên giường bệnh, chính là rất khổ sở, trái tim rất đau khổ.

Từng giọt nước mắt nóng ấm, từ bàn tay bị cô ôm chặt dính vào bên má chảy xuôi xuống, đánh thức anh.

Lông mi giật giật, đối diện khuôn mặt đầy nước mắt, anh nở một nụ cười yếu ớt:

- Đã về, du hoa chơi thích không?

- Không, không biết. . . . . . - Cô khóc đến hơi thở không ổn định.

Anh than nhẹ:

- Không phải nói qua mười giờ mới có thể về đến nhà sao?

Cô hít hít lỗ mũi:

- Ông chủ mời ăn thịt nướng, em không đi, về trước.

- Tại sao không đi?

Anh còn dám hỏi!

- Anh nằm viện tại sao không nói cho em? - Rõ ràng cô gửi nhiều tin nhắn như vậy, bất kỳ một tin nào anh cũng có thể nói!

Anh chẳng hề để ý cười:

- Nói cho em biết để làm gì?

- Em có thể quay về chăm sóc anh! - Cô đáp phải không chút do dự. Anh luôn biểu hiện không sao cả, chỉ giống như không cẩn thận ở bệnh viện ngủ một giấc, cô nhìn càng khổ sở, nước mắt rơi càng nhanh.

- Ngu ngốc, cái này thì có cái gì hay mà khóc? - Một tay bị cô cầm, vươn cánh tay truyền nước biển kia ra muốn giúp cô lau nước mắt, bị cô lập tức đè lại.

- Anh không được lộn xộn.

- Vậy em đừng khóc. - Anh nghiêm túc đưa mắt nhìn cô, luôn là đôi mắt mang theo nụ cười châm chọc, giờ phút này chuyên chú không có một chút hài hước.

- Làm sao có thể không khóc? Anh không biết em đang đau lòng sao? Biết rõ cơ thể anh không thoải mái còn bỏ anh lại không trông nom, một mình chạy đi chơi thật vui vẻ. . . . . . – Bất kể anh nói thế nào, cô đều nên kiên trì không đi mới đúng, hiện tại thì cô rất giận chính mình!

Anh bật cười:

- Em cũng không phải là ai của anh, không có cái nghĩa vụ bảo vệ thân thể anh khỏe mạnh vạn sự như ý đó chứ?

Cô không phải là ai của anh. . . . . .

Đúng, cô không phải là ai của anh, là cô tự mình đa tình, trong lòng luôn quan tâm anh, theo bản năng đặt anh ở vị trí thứ nhất.

Lương Vấn Hân thủy chung không chớp mắt chăm chú nhìn cô, không bỏ qua ảm đạm trong mắt cô, như có như không thở dài, nói lầm bầm:

- Quả nhiên là ngu ngốc mà. . . . . .

- Cái —— - Không đợi cô hiểu ý, bờ môi ấm áp, anh ấn xuống nhiệt độ thuộc về mình, trằn trọc dò mút.

Cô khiếp sợ, trừng lớn mắt, bản năng muốn lui về phía sau, hình như anh cũng liệu được phản ứng của cô, lòng bàn tay nâng ở sau đầu cô, đè cô về phía anh, làm nụ hôn này sâu hơn.

Kỹ thuật hôn môi của anh cực tốt, quấy nhiễu đến đầu óc cô rối một nùi, hấp dẫn đến không cách nào suy tư đến chuyện râu ria nhỏ "tại sao anh muốn hôn cô" nữa, hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn sâu dây dưa mút tỉ mỉ, rối loạn hô hấp, rối loạn nhịp tim.

"Nụ hôn đầu." Kết thúc nụ hôn này, anh nói thẳng ra, không nghi ngờ chút nào. Đây tuyệt đối là nụ hôn đầu của cô, phản ứng không lừa được người.

". . . . . ." Cô thở nhẹ, mắt to mê mang nhìn lại hắn, không biết chiều nay là chiều nao.

Quá ngây ngô. Ngây đến mức —— tim nguội lạnh đóng băng của anh bị mềm hoá thành một trận hồ đồ.

- Tại sao. . . . . . anh. . . . . . tại sao. . . . . . - Cô sững sờ, nói không ra một câu nói hoàn chỉnh.

- Nét mặt của em muốn anh hôn em. – Dáng vẻ uất ức đáng thương, như bị vứt bỏ như thế.

- Á! - Hai tay cô ôm lấy gò má. Có sao? Cô có toát ra rất nhiều buồn bã sao?

- Cô bé nhỏ, em muốn theo đuổi anh sao?

- À. . . . . . - Chuyện như vậy biết là được, nói ra có nhiều lúng túng.

- Có, có rất rõ ràng sao? - Cô cho rằng cô rất kín đáo, cũng còn chưa có ra tay, sao anh lại biết rồi,.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK