• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhung vjt / kunb0s2toma

Beta: Kunnie

———

Minh Ân Hoa thừa nhận mình đang cảm thấy cực kì bức bối. Tuy rằng vẫn biết mình sẽ phải đối mặt với những điều không rủ mà đến, nhưng khi sự tình bắt đầu xuất hiện thực sự thì ngực vẫn dâng lên một trận hỏa khí giận sôi sùng sục. Sống hai mươi năm, nàng lần đầu tiên gặp người đem danh nghĩa của nàng đi làm việc, hãm hại nàng hết đường chối cãi, phủ nhận hoàn cảnh, ấy vậy mà nàng lại chỉ có thể nhẫn nhịn.



Ngay tại lúc nàng vẫn còn đang suy nghĩ trong lòng, thì hoàng đế có vẻ như hết kiên nhẫn muốn chờ đợi câu trả lời của nàng, lại mở miệng:

-“Ân Hoa, nàng đã tận tâm hết sức dạy dỗ hài nhi như vậy, trẫm thật sự rất vui mừng, trẫm quyết định thưởng cho nàng một điều tâm nguyện. Chỉ cần trẫm có thể làm được, nhất định sẽ cho phép nàng. Nàng ngẫm lại xem, có điều gì muốn hoàn thành tâm nguyện hay không?“

Tâm nguyện?!

Nàng thân mình chấn động, không thể tin được hoàng đế lại ban thưởng như vậy, thân là đế vương chí tôn, hắn nhất định sẽ không xem thường lời đã được nói ra. Hơn nữa hắn lại tùy hứng ban thưởng trong khi nguyên nhân chỉ là một chuyện quá đỗi nhỏ bé không đáng kể như vậy, nàng cảm thấy rất thái quá! Hoàng Thượng vì sao có thể dễ dàng nói ra như vậy?!

Cái gọi là quân vô hí ngôn, có nghĩa là nếu như hoàng đế tùy tiện nói ra một câu, đều có khả năng tạo thành những việc nghiêm trọng mà hậu quả không thể bù lại được, cho nên là bậc quân vương phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, lại càng không nên tùy tiện đáp ứng nguyện vọng của ai đó, mà không có điều kiện hạn chế.

Huống chi, nàng cũng không phải chân chính lập công, hoàng đế cũng không phải thật lòng đang khen nàng, cùng với lời nói khen nàng, không bằng nói là đang thử nàng cái gì đó. Ở tình huống như vậy, hắn lại thoải mái cấp cho nàng một nguyện vọng, thật sự là chuyện bất khả tư nghị!

Nam nhân này, rốt cuộc muốn nàng phải như thế nào đây? Minh Ân Hoa đáy lòng phiếm khổ, khom người nói nhỏ:

-“Hồi Hoàng Thượng, ban thưởng của người quá nặng, thần thiếp vô công không chịu lộc, vạn vạn không thể cáng đáng nổi…“

-“Cái gì gọi là vô công không chịu lộc? Trẫm đã vừa nói rằng nàng có công, nàng lại tức khắc đáp lại vô công không chịu lộc. Như thế nào? Lời trẫm nói vậy mà vào tai nàng không có giá trị sao, cớ thểtùy ý phản bác sao?” hắn ôn hoà chất vấn.

Nàng vội vàng quỳ xuống: “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, thần thiếp không dám!“

-“Trẫm thực sự không nhìn thấy nàng không dám ở chỗ nào.” Hừ nhẹ một tiếng.

-“Thần thiếp vô tâm, thỉnh Hoàng Thượng tha thứ.” Nàng vừa dập đầu vừa nói.

Nhìn thấy nàng chịu hạ thấp tư thái, rốt cục cũng làm cho mặt mũi cùng tâm lý vủa hoàng thượng được an bình.

-“Có công phải thưởng, có lỗi phải chịu phạt. Trẫm là người luôn tận lực duy trì thưởng phạt phân minh, nàng đối với việc giáo dục hoàng tử đạt được thành quả lớn lao, trẫm nghĩ thưởng nàng, có gì không đúng?“

-“Hoàng Thượng, thỉnh người tha thứ cho thần thiếp không biết phân biệt. Thần thiếp…“

Tử Quang Đế nâng nàng dậy.

-“Được rồi, đứng lên đi, quần áo đều bẩn hết rồi.” Tùy tay lược lược làn váy nàng. Hắn nắm tay nàng hướng ra bên ngoài: “Đừng sợ. Nàng cũng tự tin lên. Nàng cứ luôn khiếp sợ như thế thì làm sao sau này trẫm  có thể an tâm đem toàn bộ hậu cung giao cho nàng chứ.“

-“Hoàng Thượng!” Trời ạ, không cần lại dọa nàng như thế đi! Độc tài hậu cung là quyền lợi của hoàng hậu, nhất cung đứng đầu không thể có được thiện quyền!

Tử Quang Đế như là hiểu được sự sợ hãi của nàng, nắm tay Minh Ân Hoa kéo về phía sau đại môn, vừa đi vừa nói:

– “Chớ hoảng sợ, nàng đừng nói những lời ủ rũ làm chọc trẫm phiền lòng. Dù sao trẫm tâm ý đã quyết, hậu cung sự vụ, một ngày nào đó sẽ giao đến tay nàng; còn việc đáp ứng tâm nguyện của nàng không chỉ là nói chơi. Nàng mấy ngày nay suy nghĩ một chút đi, đến đêm ngày mười lăm, hãy cho trẫm biết đáp án.” Đề tài dừng ở đây, đang định bước ra cổng vòm, hắn lại quay đầu nói: “Xem ra hai hài tử tham ăn kia ở trù phòng ngoạn quên đường về rồi, theo trẫm đi xem thôi.“

Ngay tại khi Tử Quang Đế cùng Minh Ân Hoa bước ra cổng vòm đồng thì thị vệ canh giữ ở bên ngoài đột nhiên xông lên tóm lấy một thân ảnh.

-“Làm càn!” Lưỡng đạo sắc bén chuẩn xác đặt tại trên cổ kẻ xâm nhập, chỉ cần thêm một động tác, đầu nhất định lập tức chuyển nhà.

– “Ai da!” Người vừa bị chế trụ nũng nịu kêu thảm, vật trên tay cũng rơi xuống.

Liễu Lệ Trì cảm thấy phi thường ảo não.

Nếu không phải bị Vịnh Đông Cung nương nương lôi kéo hỏi đông hỏi tây hỏi đủ thứ chuyện trên đời thì làm sao lại muộn như thế này chứ.Thật bực mình, Vịnh Đông Cung nương nương rắc rối kia chỉ kém chưa có hỏi nàng Minh Hạ Cung một ngày ba bữa dùng những món gì thôi ; tiếp theo lại ngàn giao cho, vạn giao cho phải chú ý tìm hiểu cái này cái kia, nào thì cần phải lưu tâm dấu vết ở Minh Hạ Cung, nếu có hành động đặc biệt gì thì nhất định phải lập tức nghĩ biện pháp không được chậm trễ thông báo cho Vịnh Đông Cung… Việc này từ lúc nàng vừa tiến vào Minh Hạ Cung, cũng đã bị giao cho mấy trăm lần, đã sớm học thuộc lòng rồi.Vậy mà vì sao còn muốn mỗi ngày gọi nàng vào Vịnh Đông Cung, lần nữa lại lần nữa lải nhải không ngừng?!

Một nữ nhân vô năng mà lại muốn nắm giữ mọi chuyện như thế, dựa vào cái gì mà được làm chủ Vịnh Đông Cung?! Dựa vào cái gì mà được đứng vào hàng chính thê bên cạnh quân vương tuổi trẻ tuấn mỹ, hùng tài vĩ lược?! Chỉ bởi vì phụ thân của nàng ta là quan viên tam phẩm ư? Và như thế là nàng ta đã có tư cách gả tiến hoàng gia sao?! Dù cho nàng ta kiến thức nông cạn, thậm chí giờ đây chỉ là hoa tàn ít bướm nhưng nàng ta vẫn có thế lực chống lưng đằng sau! Dù sao chỉ cần mệnh hảo, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.

Thế gian này thật sự rất không công bằng!

Kết quả toàn bộ buổi sáng chính là bị những lời hỏi thăm phiền toái bám riết lấy. Nàng lại nghe nói hoàng đế bệ hạ đã khởi giá thân chinh đến Minh Hạ Cung kiểm tra việc học hành của nhi tử. Tin tức ấy làm cho nàng nổi lòng tham muốn được diện kiến thánh nhan. Vì thế Liễu nữ quan não cơ hồ muốn hộc máu, lập tức cái gì cũng không quản, đem phái đoàn nữ quan khí chất đi đằng sau quăng một bên, lôi kéo váy áo, một đường chạy vội trở về Minh Hạ Cung.

Xa xa nhìn thấy hai ngự tiền thị vệ vẫn đang canh gác ở đại môn Minh Hạ Cung, vậy là hoàng đế bệ hạ vẫn còn tại đây. Gắt gao túm lấy một nha đầu đang quét tước hỏi han, nàng ta biết Hoàng Thượng cùng nương nương đang ở phía sau hậu viện nói chuyện. Vì thế tâm tình vui vẻ, hoả tốc hướng trở về phòng, lấy mấy quyển sách cùng một cuốn thơ văn tác phẩm do chính mình viết đi ra ngoài, lúc chạy tới cửa thì đột nhiên ngừng một lại chút, lại quay về bàn trang điểm bên giường, nhìn vào gương đồng sửa sang lại vài lọn tóc mai hỗn độn, phủi phủi quần áo tuyết trắng trên người, sau khi xác định mình đang ở trạng thái tốt nhất thì mới theo con đường nhỏ hướng về hậu viện chạy tới.

Nàng nhất định phải! Nhất định phải sáng tạo ra một xảo ngộ tuyệt vời! Chính là một cuộc gặp gỡ khiến cho bệ hạ phải ấn tượng khắc sâu! Nàng không có xuất thân cao quý, nhưng trừ cái đó ra, nàng tự thấy mình từ trong ra ngoài đều hoàn hảo, còn hơn hẳn mỗi nữ nhân bên người hoàng đế!

Nàng phải làm cho Hoàng Thượng biết được điểm này!

Chắc chắn hoàng thượng mà nhìn thấy thấy nàng thì sẽ phải nhớ kĩ khuôn mặt xinh đẹp này! Trước mắt, đây đúng là một cơ hội tốt dành cho nàng!

Giờ phút này, vì những động tác thô lỗ của bọn thị vệ, váy áo trắng tinh nhiễm trần trên đất tán thành một chút tư thái điềm đạm đáng yêu, mấy bản thi từ, mấy trang bản thảo phân tán ở quanh thân nàng, mà nàng sầu thảm mặt mày bị mái tóc đen thùi rối tung che đậy, chỉ một đôi mắt trong suốt ngập nước, thâm sâu ẩn hiện chống lại đôi mắt vị hoàng đế tuấn mỹ….

Oanh một tiếng, giống như có gì đó nổ tung trong cơ thể, nổ tung khiến cho Liễu Lệ Trì si ngốc không thể động đậy, ngay cả khi bị thị vệ thô lỗ áp chế, cũng quên phải hô đau.

Hắn là đế vương tôn quý!

Hắn là nam nhân tuấn mỹ!

Hắn so với trong truyền thuyết càng xuất sắc hơn; so với trong tưởng tượng của nàng càng tuấn mỹ hơn!

Chính là vô cùng đơn giản đứng ở nơi đó, chính là một thân thường phục bình thường, không cần làm vẻ ta đây, cũng không cần một đám hạ thần ở chung quanh tiền hô hậu ủng xưng vạn tuế thế mà nhìn hắn vẫn không gì sánh kịp.

Hắn chính là thiên, chính là hết thảy, chính là trên trời dưới đất duy ngã độc tôn đế vương!

Không cần bất luận kẻ nào, vật gì tô đậm để chứng minh hắn là độc nhất vô nhị. Hắn tựa như mặt trời ở trên cao, chưa bao giờ cần có tinh quang làm bạn.

-“Đây là người phương nào?” Tử Quang Đế quay đầu nhìn Minh Ân Hoa hỏi.

-“Nàng là nữ quan Liễu Lệ Trì, nguyên là trợ giáo ở uẩn tú viện, đồng thời cũng là nữ quan của Nội Vụ Phủ thượng y phụ trách việc trang phục bốn mùa cho các hoàng tử . Vì việc hoàn thiện giáo dục hoàng tử , lại có thể chiếu cốthích đáng đến cuộc sống của hoàng tử nên đã được điều đến giúp đỡcho Minh Hạ Cung.“

Nguyên là không cần để ở trong lòng, sự việc đã giao cho Minh Ân Hoa, mà mọi việc thì Nội Vụ cũng xử lý chu toàn nên hắn ngay cả khiển trách cũng không phải lo lắng. Nhưng sau nghi nghe thấy lời giải thích của Minh Ân Hoa thì hắn đột nhiên dừng lại cước bộ.

-“Liễu trợ giáo?” Hắn đương nhiên đã nghe nói qua về người này, không phải là quân cờ mà Vịnh Đông Cung đặt riêng ở Minh Hạ Cung sao, nửa tháng trước chính nàng ta đã bắt Dư Dương học thuộc những áng văn vẻ rồi. “Bảo nàng ta ngẩng đầu lên.” Hắn nói với thị vệ

– “Vâng” Thị vệ tuân lệnh, đem đao bỏ ra một chút, lấy sống dao nâng cằm Liễu Lệ Trì lên.

Là một nữ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp, tuy rằng mặt mày trắng bệch tạo ấn tượng như đã sợ hãi đến chết ngất đi. Bất quá, nhìn kĩ khuôn mặt thì tự nhiên có thể phát hiện ra cặp mặt tinh lượng kia đặc biệt câu dẫn sự chú ý của người khác.

-“Bái, bái kiến… Hoàng Thượng…” Thanh âm ngọt ngào run run, như khiếp sợ từ cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng truyền ra.

Tử Quang Đế chỉ liếc mắt một cái, cũng không hề nhìn lâu, cười nói với Minh Ân Hoa: “Bộ dạng cũng rất đoan chính. Nếu nói đến độ tuổi của các nữ quan, cũng xem như là còn trẻ đi?” Liền cất bước rời đi.

-“Đúng vậy, Hoàng Thượng.“

Thoáng thấy thân ảnh hai người dần dần đi xa, Liễu Lệ Trì dùng sức kéo dài lỗ tai, không nhìn đến đại đao trên cổ mình, chỉ nghĩ đến lời bình của hoàng đế, nàng ta quả thực muốn biết mình đã lưu lại ấn tượng đặc biệt trong lòng hoàng đế hay chưa.

– “… Bên Vịnh Đông Cung không phải đang bận lo việc tuyển tân phi sao? Có hay không lo lắng nên tuyển vài nữ quan trong cung?”

Liễu Lệ Trì tâm nhất phanh, hận không thể chạy tiến lên nghe cho rõ ràng. Đáng tiếc thanh âm của Minh Hạ Cung nương nương lại quá nhỏ, không nghe ra được nàng ta trả lời như thế nào. Chỉ nghe thấy lời cuối cùng của hoàng đế:

“… Đây là chuyện do hậu cung xử lý, trẫm không tham dự .“

Thẳng đến khi bị thị vệ áp tiến Nội Vụ phủ lĩnh phạt, Liễu Lệ Trì lòng còn tràn đầy nhớ thương nam nhân tuấn mỹ tôn quý kia, cảm thấy trái tim không bao giờ còn là của mình nữa …

Không biết hắn có nhớ kỹ nàng hay không?

Khẳng định là nhớ kỹ đi? Hắn nói nàng trông khá xinh đẹp, không phải sao?

Chắc là đã có ấn tượng chứ?

Ngay tại khoảnh khắc trong nháy mắt nhìn thấy vị đế vương kia, Liễu Lệ Trì ban đầu đối với khát cầu vinh hoa phú quý đã muốn chuyển sang mê luyến, muốn nắm giữ trái tim của nam nhân đệ nhất thiên hạ kia.

Tin tức đế vương ban cho Minh Ân Hoa một một tâm nguyện đã lan truyền đi rất nhanh.

Đại môn của Minh Hạ Cung đã muốn bị đạp hỏng rồi. Mà hoàng đế bên này, sẽ chỉ khi lâm triều mới để lỗ tai chịu tội một chút, bình thường cũng không có ai dám dễ dàng lấy chuyện này đến chất vấn hắn, cho nên trông ra hắn vẫn vô cùng nhàn tản.

Bên tai thanh tĩnh, hẳn là tâm tình thực khoái trá mới đúng nhưng Tử Quang Đế cũng không có nhiều tâm tình nhàn nhã lắm, trong đầu luôn nghĩ về Minh Hạ Cung khó đoán kia, mỗi một phản ứng của nàng đều không như hắn cũng mong muốn, điều này làm cho hắn cảm thấy có điểm phiền muộn.

Tử Quang đế lúc này đang ở tầng ba của “Ngữ Lãm Lâu” trong ngự hoa viên phía nam uống trà ngắm phong cảnh. Trong lòng đang mãi nghĩ ngợi, không chút để ý ngự thị bên người đang báo cáo tin tức do Nội Vụ phủ trình báo. Khi nghe tới tin tức của Kim Thu Cung thì mới thoáng hoàn hồn, hỏi:

– “Triệu Thái y đã đi tới Kim Thu Cung? Kim Thu Cung nương nương thân mình không khoẻ sao?“

-“Bẩm Hoàng Thượng, ba ngày trước, Kim Thu Cung nương nương cảm thấy thân mình có chút mỏi mệt, nhưng vẫn không cho gọi nữ quan đến Thái Y Viện. Đến hôm nay dậy không được, mới đểcho nữ quan tìm Thái y chẩn trị. Khi thái y viện hồi báo Nội Vụ phủ , thì có ghi lại là đã bị cảm mạo phong hàn, hai nữ dược đồng đã được phái qua đó hầu hạ rồi ạ .“

 -“Phong hàn sao… Vậy bảo Thái y viện chú ý một chút. Đừng qua loa.“

-“Vâng.”

-“Đúng rồi, Trẫm nhớ trong khố phòng tựa hồ còn có nhân sâm ngàn năm với cỏ linh chi và nhiều thuốc bổ dưỡng sinh do Thiên Việt Quốc tiến cống, ngươi đưa mấy thứ đó qua đi.” Nhìn trên tay thị phó thấy vẫn còn vài bản báo cáo văn kiện, hắn phất tay cho lui xuống: “Ngươi hiện tại đi xử lý chuyện này đi, còn lại trẫm sẽ tự xem.“

-“Vâng. Thuộc hạ lập tức đi làm.” Ngự thị bên người lập tức lui ra.

Trên đài cao chỉ còn lại cố một mình Tử Quang đế, thị vệ đều ở dưới lầu bốn phía thủ vệ. Không gian yên tĩnh làm cho hắn không phải chịu sự quấy rầy nào cả, tự hỏi.

Đối với tình tính của các vị thê tử, hắn ước chừng đều có sáu bảy phân hiểu biết, có thể làm hắn cảm thấy buồn bực, là cảm giác không thể nắm giữ một người, Minh Ân Hoa chính là người đó.

Cho dù đã ra rất nhiều chiêu,thời gian ở chung với nàng cũng nhiều hơn, hắn đã cẩn thận chú ý từng phản ứng của nàng, vẫn là phân không rõ nàng là thông minh hay là là ngu dốt, là nhát gan hay là cẩn thận; cũng chia không rõ, nàng đối với hắn là ý loạn tình mê hay đó chỉ là ảo giác của hắn …

Hắn thậm chí không biết nàng có đáng giá để hắn phí phạm thời gian cùng tâm tư như thế không ….

Vịnh Đông Cung hoạt bát lớn mật, thích tranh giành thắng lợi, kiêu ngạo tự mãn tùy hứng, đối với việc nắm giữ hậu cung là tuyệt đối có dã tâm. Từ khi được hắn ban thưởng ở tại Vịnh Đông Cung, tự cho là đứng đầu tứ cung, đương nhiên áp chế nữ nhân khác, những sự vụ trong hậu cung đều do nàng ta tự quyết định, những người khác không được nhúng tay vào.

Trương phi xuất từ thường dân tầm thường, là nữ nhi của vú nuôi hắn, là thị nữ của hắn, nàng sợ nhất là bị người khác nhắc đến xuất thân thấp kém. Cho nên những người theo hầu nàng so với người khác còn phải lớn hơn,luôn yêu cầu hạ nhân nhất định phải quỳ lạy nàng, tiểu cô nương linh hoạt đáng yêu trước kia đã bị cuộc sống quý tộc cao cao tại thượng ăn mất rồi.

Mà, Kim Thu Cung là phi tử có cá tính lãnh ngạo, thân thể của nàng luôn luôn không khỏe lắm,nên không thương cười cũng không yêu nháo, luôn là một trạng thái cao ngạo với một cặp mắt lạnh xem thường thế nhân, ngay cả đối với vị hôn phu hoàng đế là hắn cũng tuyệt không xu nịnh, trước kia thấy hắn là tỏ ra u oán, mà nay là luôn giả vờ lãnh đạm mạnh mẽ.

Hắn có thể nhìn ra, đây chính là một nữ nhân không thích hợp cho vị trí cung phi, thậm chí cũng không thích hợp thê tử của nam nhân; bởi lẽ nàng ta luôn muốn ngọt ngào, cũng không chịu cố gắng, không chịu trả giá, khinh thường mở miệng. Đó có thể là một đóa hoa di động luôn nở rộ nhưng làm sao có thể phát ra được mùi thơm? Mà nàng ta cứ muốn chuốc khổ nam nhân, nam nhân sẽ không bình tĩnh ứng phó nàng, quá mệt mỏi!

Lại nói đến ba sườn phi khác, đều là tiểu thư quan gia ngũ phẩm, trong đó Lưu phi phụ thân đã muốn cáo lão hồi hương, trong triều đã mất chỗ dựa vào; mặt khác Lâm Phi cùng phụ thân Dương Phi cũng không phải là quan đương triều, đều ở địa phương cả, trong triều không vô quyền vô thế, đương nhiên rốt cuộc bị Trương phi áp bức, ngay cả suyễn một hơi cũng khó.

Hắn đến nay chỉ có bốn hoàng nhi, đối với tình cảnh con cháu đầy đàn cũng không chờ mong, cho nên ở phương diện này cũng không tích cực sáng tạo. Bất quá sở dĩ con nối dõi như thế rất thưa thớt, hắn thì không quan tâm lắm nhưng hai người Trương phi cùng Vịnh Đông Cung nương nương luôn luôn tốn không ít lực đâu.

Đối việc nữ nhân quyết liệt tranh đấu với nhau, trước kia hắn sẽ vô cùng khổ sở lại tức giận muốn ngăn chặn, ảo tưởng mình có thể tạo ra một gia đình vương tôn hòa thuận sớm tối vui vẻ trong hoàng thất. Nhưng loại thiên chân ý tưởng này, sau khi làm Đông Cung thái tử, hắn đã hoàn toàn buông tha cho.

Hoàng thất chính là vực sâu tồn tại những điều nguy hiểm cùng phú quý, có người có bản lĩnh sẽ sống được phong cảnh, hưng gia vượng tộc càng không nói chơi; người không có bản lĩnh ư? Vốn là không nên gả tiến vào.

Hắn hiểu biết sáu vị thê thiếp kia, lại cô đơn cảm thấy như thế nào cũng nhìn không thấu thê tử trẻ tuổi mới thú vào hai năm nay – Minh Ân Hoa kia

Nàng không giống Ân Nhã, cũng không giống với những bá phụ, với vị đại tướng quân hay những người quyền cao chức trọng kia.Những đặc thù riêng biệt của Minh gia tựa hồ đều không thích hợp sử dụng ở trên người nàng…

Ở chung càng lâu, nghi hoặc càng nhiều.

Thật sự là một nữ nhân làm cho người khác phải phiền lòng.

Tâm tư suy nghĩ về đám thị thiếp xoay một vòng, rồi lại quay lại trên người Minh Ân Hoa. Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, thản nhiên nghĩ.

Nàng sẽ cầu xin hắn nguyện vọng gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK