Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng những gì nàng làm được, vẫn vượt xa suy nghĩ của hắn, không chỉ đem gia nghiệp phát triển rộng lớn, hơn nữa còn cố định một khoản tiền, dùng để trợ giúp nhà nghèo khổ, những phương thức quản lý, cách nàng đối xử với người làm, mềm mỏng nhưng cũng không mất trật tự, ở phía dưới không người làm nào dám không kính nàng, phục nàng.
Ngoài lần đó ra, hắn còn phát hiện nàng đem sản nghiệp phía dưới cũng đem mua bán dược liệu, là sau khi nàng quản lý mới có.
Đây là chuyện Phúc Bá muốn hắn tìm hiểu sao? Mà hắn nên lĩnh hội được điều gì trong chuyện này?
Rất rõ ràng, đáp án thật rất rõ ràng.
Nàng mua bán dược liệu không phải vì kiếm lời, mà là vì hắn. Nàng hành hiệp cứu tế cũng không phải chỉ vì danh tiếng, cũng là cho hắn. Loáng thoáng trong chuyện này còn có chút một ít việc, hắn phải nghĩ thông suốt….
“Quân Diêu?” Mỗi ngày, chỉ yên lặng ở chung trong thư phòng được một chút, đã là việc ăn ý giữa hai người không cần lên tiếng nói nữa. Vào trong thư phòng, Mạnh Tâm Nha không nhìn thấy hắn liền đi đến phòng ngủ của hắn tìm, lại thấy hắn ngồi ngẩn người trên giường nhỏ.
Suy nghĩ bị cắt đứt, hắn quay đầu lại nhìn, thấy thê tử đứng ở cạnh cửa.
Nàng vẫn như cũ bề bộn nhiều việc, vội vàng đi sớm về khuya, vội vàng đem sản nghiệp Lục gia phát triển rộng lớn, từ cửa hàng này tới cửa hàng khác, mở rộng ngày càng lớn, trượng phu có trở về hay không, ngoài mặt xem ra cũng không có khác biệt gì lớn, bởi vì nàng và hắn không có cơ hội sống chung với nhau nhiều.
Ngoài mặt!
Đúng vậy, hắn nói là ngoài mặt, @d-d#[email protected]%Đ, người ngoài nhìn thấy. Nương tử đặc biệt của hắn, là phải dụng tâm nhìn.
Nàng đem sự hiện hữu của hắn để ở trong lòng, nếu không sẽ không phân phó người làm mỗi ngày nhất định phải nấu cho hắn một món ăn dưỡng sinh, cũng sẽ không đem câu hắn buột miệng nói nhớ ở trong lòng, hơn nữa “Cẩn tuân phân phó”, bất luận bận rộn nhiều việc, nhiều lúc đi về rất trễ, cũng sẽ tới gặp hắn một lần.
Trong nội tâm nàng vẫn giữ truyền thống của một phụ nhân, phu là trời.
Nhớ tới tối hôm đó, nàng nằm ngủ trong ngực hắn, bộ dáng tỉnh lại hoang mang rối loạn vô cùng khả ái, còn đụng vào đầu hắn, cũng không xoa chỗ bị đỏ lên, lại vội vàng lưu ý xem nàng có chảy nước miếng trên người hắn hay không… Bộ dáng vụng về như vậy, nào giống bộ dáng một kỳ nữ tử một mình gánh lấy gia nghiệp.
Mười lăm tuổi, nàng tâm tính ngay thẳng; hai mươi tuổi, nàng dịu dàng nhu mì; hai mươi tư tuổi, nàng ung dung thông tuệ, độc lập tự chủ, mà nữ nhân này là thê tử của hắn. Không phải hắn rất may mắn sao?
Lục Quân Diêu xoa trán, thấp giọng cười nói: “Nàng đi vào đi, đừng đứng ngoài cửa.”
Mạnh Tâm Nha nghe lời bước vào, muốn nói gì, tầm mắt lại nhìn vào nơi bên cạnh hắn.
Theo tầm mắt nàng nhìn, hắn kéo chiếc chăn phủ lên người nữ nhi đang gối đầu lên đùi hắn ngủ.
“Phán Nhi không thích nàng mời tiên sinh về dạy cho con bé, ta nghĩ sau này ta sẽ dạy chữ cho con là được rồi. Phán Nhi nhà ta thông minh lắm, chẳng qua phu tử lại dạy quan niệm nữ nhi không tài mới là đức, con bé không thích nghe, nói muốn học buôn bán, liền bị phu tử giáo huấn một trận…” Nữ nhi thành thật đối với hắn, một chút chuyện nhỏ cũng bị hắn đào ra.
Hắn nói cái gì, nàng một câu cũng không nghe vào tai, vẫn nhìn Phán Nhi nằm trên đùi hắn, vẻ mặt lơ đãng lộ ra một tia ảo não.
Không lưu ý đến nàng không tập trung, hắn tiếp tục nói về nữ nhi bảo bối: “Thật ra học buôn bán có gì không tốt? Giống như mẫu thân nó, thông minh sáng suốt, ta còn vì các nàng mà kiêu ngạo nữa đấy. Ừ, đúng rồi, vẫn luôn quên hỏi nàng, sinh nhật Phán Nhi vào ngày nào nhỉ? Ta nghĩ trước hết phải chuẩn bị quà gì tốt tặng cho con bé.” Hắn chỉ biết được ngày nhặt Phán Nhi.
“Thoạt nhìn chàng không cần ta giúp đỡ.” Nàng thấp giọng nói, giọng điệu có chút buồn bực, nhìn thấy tình cảm phụ tử rất hòa hợp, xem ra một chút cũng không cần nàng lo lắng.
Rốt cuộc Lục Quân Diêu nghe được tâm tình nàng không đúng: “Nàng…. Ghen sao?"
Nàng chấn động: “Không… Không có!” Nàng không cần phải ăn giấm của nữ nhi đi? Buồn cười, dùng sao con bé cũng không thể giành trượng phu với nàng, chẳng qua là…. Chẳng qua là_
Lục Quân Diên cười thán: “Nàng không cần phải so đo, nữ nhi vẫn sùng bái nàng nhất, trong lòng con bé ta vĩnh viễn xếp sau nàng.”
“....” Không nói gì.
Có chút ảo não bản thân hôm nay không khống chế được tâm tình, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ đột nhiên nghĩ tới, đã từng ôm dựa vào lòng ngực ấm áp, thậm chí vào lúc đó, trái tim xúc động ngay cả nàng cũng không biết mong đợi điều gì nữa….
Nhìn chằm chằm nữ nhi đã chiếm vị trí kia, d/d/lq/d, nàng buồn bực nói: “Thiếp phải về phòng.”
“Nha Nhi, khoan đi đã.” Động tác cẩn thận nhẹ nhàng sợ đánh thức nữ nhi, ôm bé đặt lên trên giường nhỏ, bước qua chỗ nàng.
“Ban đêm trời lạnh, sao lại ăn mặc như vậy đi ra ngoài?” Thuận tay lấy một cái áo choàng khoác lên người nàng. Thoạt nhìn nàng thật nhỏ nhắn, tóc dài ẩm ướt rơi tán loạn trên bả vai, mùi thơm sau khi tắm của nàng thoang thoảng bay vào mũi, khiến tâm hắn rung động.
Thu tay trở về, thuận thế xoa nhẹ lên khuôn mặt nàng. Khuôn mặt trắng trong thuần khiết này, bất cứ lúc nào nhìn thấy đều không chút son phấn, chỉ búi tóc đơn giản của người phụ nữ có chồng truyền thống, ngoài ra không có quá nhiều đồ trang sức.
Nàng vì người bên cạnh tính toán tất cả, lại không phí tâm tư cho bản thân, đồ của nàng đã ít lại càng ít. Phát hiện này khiến trong tâm hắn khẽ nhói đau.
Lấy bích trâm trong ngực ra, nhanh chóng chải tóc hai ba lần, mới cài được trâm lên.
“Cái này…” Nàng kinh ngạc, theo bản năng nâng tay định sờ cây trâm.
“Đừng tháo xuống, nhìn rất đẹp.” Kéo tay nàng xuống, đặt ở bên môi hôn nhẹ, trong nháy mắt mặt nàng liền đỏ bừng.
Thật… Có thật không? Nàng trong mắt hắn nhìn đẹp sao?
“Cám ơn… Cám ơn chàng.” Nàng lắp bắp nói cám ơn.
Mạnh mẽ? Độc quyền? Giỏi tâm kế? Những người đó nên xem vẻ mặt lúc này của nàng một chút, cùng người trong miệng bọn họ nói có biết bao chênh lệch?
Mặc dù trên khuôn mặt nàng chỉ biểu hiện luống cuống nhàn nhạt, nhưng hắn biết, nàng rất vui vẻ. Cô gái như vậy… Chỉ cần một vật nho nhỏ cũng có thể khiến nàng hài lòng như vậy, sau đó lại vì ngươi bỏ ra tất cả, quên cả sống chết, thật khờ. Cuối cùng, hắn cũng hiểu được ý tứ Phúc Bá muốn nói.
Lòng bàn tay giữ lấy khuôn mặt của nàng, giờ phút này hắn không suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn cho nàng thành tâm nhiều hơn, dịu dàng ôn nhu nhiều hơn….
“Chàng….” Giống như nhận được ý đồ của hắn, nàng ngạc nhiên, thất thanh.
“Ừ, cảm nhận ta…” Cảm nhận hắn, cũng như để cho hắn cảm nhận nàng.
Nghiêng người, dịu dàng đặt lên trên môi mềm, đồng thời…
“Phụ thân…” Tiếng kêu nhỏ tinh tế vang lên, khiến hai người giật mình, hắn lui ra, nàng xoay người làm bộ như đang nghiên cứu hoa văn trên cánh cửa.
Phán Nhi cũng không có tỉnh, chỉ là nói mộng một tiếng, lật người lại tiếp tục ngủ.
“Khụ… Khụ… Thiếp, thiếp trở về phòng đây!”
Mặt nàng đỏ bừng, bộ dáng luống cuống không biết đặt tay chân ở đâu, khả ái khiến người khác muốn cắn một cái. Không đợi được hắn trả lời, nàng vẫn đứng yên tại chỗ, không có dám tùy ý rời đi.
Hắn kéo lại áo choàng cho nàng, cột hai dây lại nói: “Được rồi.”
Tối hôm nay, hắn không có dũng khí tiếp tục chuyện tốt kia.
Không biết nàng hoảng cái gì, luống cuống tay chân, thật vất vả mới đẩy cửa ra, lại để cho cửa đụng phải thiếu chút nữa bị ngã, may mà hắn nhanh tay lẹ mắt, ôm đỡ lấy eo thon nhỏ nhắn giữ vững nàng.
“Cẩn thận một chút.”
Cũng không dám nhìn hắn một hắn, vùi đầu vội vã rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng vội vàng rời đi, sâu trong đôi mắt hiện lên một dòng chảy dịu dàng.