Tôi nhanh chóng chạy lên xe buýt,để mặc Quân ở đó.Xe buýt vì là chuyến cuối lên cũng vắng khách.Tôi chọn cho mình hàng ghế cuối.Lúc bánh xe chuẩn bị rời đi,mắt tôi vẫn còn luyến tiếc mà ngoảnh mặt lại, ngắm nhìn cậu ấy thêm 1 lần nữa.
Tình yêu của chúng tôi giống như mảnh thuỷ tinh bị vỡ,càng cố chạm thì càng đau.Tình yêu của Quân giống như một ngọn núi lửa đang sục sôi mà tôi chẳng thể nào can đảm bước qua.
Tôi muốn gặp lại cậu vào một ngày nắng đẹp,tôi muốn gặp cậu vào ngày tôi xinh nhất,tôi muốn chúng ta gặp lại với nhiều hạnh phúc,chứ không phải một ngày đau lòng như vậy.
Quân đứng đó,lặng lẽ,nhìn nước mắt tôi rơi và rời đi.Bích Ngọc lúc đó cũng xuất hiện
“Anh đi đâu mà em tìm mãi vậy”
“À không có gì đâu”
Ngọc nhìn theo ánh mắt của Quân,trong lòng có chút nghi ngờ nhưng không có bằng chứng nên tạm thời không dám hỏi.Rõ ràng vừa nãy hai người có gặp lại tôi,Bích Ngọc nghi ngờ cũng không phải là không có nguyên nhân.
Bích Ngọc và Quân rời đi.Tạm thời tôi cũng không biết mối quan hệ của họ bây giờ là gì.Tôi cũng không biết tại sao họ lại từ Hà Nội vào Đà Nẵng
Tôi ngồi trên xe,đôi mắt hướng về cửa sổ.Tôi chẳng muốn suy nghĩ lúc này nữa.Tôi cũng nhanh chóng về nhà và sau đó nhắn tin cho Phương đỡ lo.Về tới nhà,mẹ cũng ngủ,tôi nhanh chóng đắp chăn lại cho mẹ rồi trở về phòng mình.Cuộc sống cơm áo gạo tiền tất cả mọi thứ dồn lên tôi nhưng tôi chẳng cảm thấy mệt mỏi được như lúc này
Cứ ngỡ 5 năm qua,quên được cậu ấy,nhưng hôm nay gặp lại,hoá ra càng cố quên lại càng ép bản thân yêu cậu ấy nhiều hơn.
Tôi đứng trước gương,ngắm nhìn lại chính mình.Nở 1 nụ cười bất lực,cầm cây kéo trên tay cắt phăng mái tóc dài.
“Cậu từng khen tôi xinh khi cắt tóc ngắn mà.Cậu từng vén tóc để cho tôi ăn một cách ngon lành mà.Cậu bảo không thích cô gái tóc dài,tôi liền cắt tóc ngắn.Cậu nói cậu thích chơi game,tôi liền nhanh chóng học hỏi mà cùng chơi với cậu.Cậu nói cậu không thích làm bài tập tôi cũng làm hộ cậu.Những gì cậu thícch,chỉ cần cậu nói tôi đều sẽ làm.Những điều cậu nói cậu không thích,tôi sẽ mãi mãi gạt bỏ những thứ đó ra khỏi từ điển của tôi.Tất cả mọi thứ tôi làm đều chỉ vì cậu.Tôi ngu ngốc lắm phải không”
“Hôm nay vừa khi mới gặp lại cậu.Tôi dường như phát điên,muốn bỏ mặc lại mọi thứ,chỉ muốn chạy đến ôm cậu.Nhưng cậu lại trong tay với người khác.5 năm trước,Cậu nói cậu không thích Ngọc,tôi tin.5 năm sau,cậu gặp lại tôi,cậu nói cậu thích tôi,nhưng lại tay trong tay với Ngọc,tôi chẳng còn tin nữa”
“Ngày hôm nay vì cậu tôi lại phải phá bỏ bức tường mà tôi từng đã rất kiên trì để xây lên trong trái tim mình.Quân,cậu là người con trai nhẫn tâm nhất mà tôi từng gặp,cũng là người con trai đầu tiên mà tôi thích cậu đến điên dại như vậy.”
“Và cũng vì cậu ngày hôm nay tôi cắt bỏ đi mái tóc dài này...”
[......]
Quân và Bích Ngọc nhanh chóng trở về khách sạn.trên đường về nhà,cậu ấy không nói năng câu nào với Ngọc.
“Quân,rốt cuộc là có chuyện gì”
“Hôm nay anh hơi mệt thôi”
“Em hiểu anh quá rõ mà.Có phải vừa nãy,chúng ta có gặp lại Quỳnh”
“Người đó nói là nhận nhầm người rồi mà”
“Đừng có giấu em.Đừng nói với em là trong tim anh vẫn còn hình dáng của Quỳnh.Anh đừng quên cậu ta đã rời bỏ anh như thế nào.Cô ấy đã chấp nhận bỏ rơi anh mà anh vẫn mu muội thế này ư.Lí do anh chọn đi du lịch Đà Nẵng thay vì những nơi khác là vì Quỳnh sao.”
“Ngọc,đừng nói nữa”
“Từ ngày biết Quỳnh trở về Đà Nẵng,năm nào anh cũng vào Đà Nẵng du lịch,có phải anh muốn tìm lại cô ấy để nối lại tình xưa đúng không?em nói cho anh biết,em và anh chúng ta đã có hôn ước,nếu anh làm điều gì có lỗi thì đừng trách em”
“Và tôi cũng nhắc cho em nhớ.Giữa chúng ta chẳng bao giờ tồn tại tình yêu.Thứ duy nhất mà níu giữ cái mối quan hệ có chăng là chỉ do mẹ tôi ép buộc tôi mà thôi”
“Anh dám nói như vậy”
“Tôi nhắc để cho em rõ.Chuyện của tôi để tự tôi giải quyết.Và em cũng không được nói xấu Quỳnh.Tên của cô ấy không phải để em tự tiện nhắc lại và mang đi nói xấu trước mắt người khác đâu.Vì cô ấy mới chính là người tôi yêu.”
Nói xong Quân lặng lẽ trở về phòng.Mặc cho Ngọc ở đó ôm những cục tức trong lòng mà không được gỡ rối
“Nếu em không có được anh,thì chẳng ai có thể có được.”
Tình yêu là thứ gì đó khiến con người mù quáng...